Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi

Chương 44: Quyết Định




Thời gian: Khoảng chừng 11 – 12 giờ đêm.

Địa điểm: Trên tường sông đào bảo vệ thành.

Nhân vật: Một nam một nữ, nam yêu mị, nữ khuynh thành.

Cảnh tượng: Ánh trăng như nước, gió lạnh phất phơ, ánh tím đón gió bay múa, váy trăng bay bay như tiên.

Hai người đối diện nhau không nói gì.

Hình ảnh này cực kỳ giống Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành(*) và trận chiến thế kỷ trên đỉnh tử cấm kia.

Liễu Y Nhiễm nhìn một hàng dương liễu trên bờ sông dưới thành, giọng điệu oán trách nói: “Thật mất hứng, lại không phải đến quyết đấu…”

Thân thể nàng chợt nhẹ bẫng, sợi tóc tung bay trong gió, đai lưng hai người dây dưa không ngớt.

Vừa đứng vững lại thì hai người đã đứng dưới rặng dương liễu. Liễu Y Nhiễm dựa vào thân cây ngẩng đầu, đối diện ánh mắt sáng quắc của hắn. Yêu nghiệt một tay hất cành liễu buông xuống ra, một tay chống trên thân cây giam nàng vào trong người hắn.

“Như này nàng đã vừa lòng chưa?”

Đôi tay nàng để trước ngực hắn, ngăn cản chút áp bức vô hình kia: “Như này lại giống như đang bức ép dân nữ nhà lành.”

“Vậy như này thì sao?” Hắn xoay người một cái, hai người đổi vị trí cho nhau, đôi tay cũng sửa thành ôm eo nàng, cúi đầu hỏi lại.

“Ngươi là đang lo ta đứng không vững à?” Liễu Y Nhiễm nhìn tay hắn ám chỉ nói. Nhưng mà… Tay nàng nên để chỗ nào? Thôi, cứ cho là hẹn hò với trai đẹp đi, nàng nghĩ vậy đôi tay bò lên vai hắn ôm vòng lấy cổ hắn.

“Như vậy mới hợp hoàn cảnh!” Hắn vừa lòng cười nói.

“Hợp với hoàn cảnh hả? Vậy không phải nên đi ngủ ngon trong đêm vắng lặng này sao, việc gì phải đến đây nuôi muỗi?” Liễu Y Nhiễm trực tiếp đặt trọng lượng cả người lên người hắn, đầu cũng thoải mái dựa vào trong ngực hắn.

“Lúc trước ở đình viện không thiếu bị muỗi đốt, sao không thấy nàng oán giận?” Hắn mỉm cười trêu chọc.

“Bây giờ khác, lúc đó khác, xem ra nên trồng một ít Thất Lý Hương rồi!” Nàng nhanh chóng lảng sang chuyện khác.

“Liễu Nhi, nàng thật sự không muốn nói gì với ta à?” Hắn nhắc lại lời cũ, phát huy phong cách truy hỏi sự việc kỹ càng.

“Ồ… Ta tin rằng không bao lâu nữa, bản sao của ‘Tây Du Ký’ sẽ thịnh hành toàn thành, thậm chí là toàn bộ Thiên Sóc hoàng triều, đến lúc đó ngươi làm một bản mà xem không phải càng dễ hơn không? Truyện hay dĩ nhiên là cần đọc thật kỹ.” Nàng làm ổ trong ngực hắn nghiêm trang nói, trong lòng lại ôm bụng cười lăn lộn, nàng là không có thời gian rảnh để nói hết mọi chuyện cho hắn, cho dù hắn có thời gian thì nàng cũng không cần thiết phải đào tim đào phổi nói hết cho hắn đi.

Liễu Y Nhiễm thấy hắn khẽ nhếch đuôi lông mày, cũng không nói lời nào, chỉ ý vị thâm trường nhìn nàng, một tay còn không ngừng đùa nghịch sợi tóc rối của nàng, làm như hắn rất có kiên nhẫn chờ nàng mở miệng.

“Thế mà ta không biết ngươi là người chấp nhất như vậy đấy!” Liễu Y Nhiễm đầy bất đắc dĩ, lại không định nói hết ra, nàng giương mắt nhìn người đối diện: “Không phải vừa rồi ngươi đều nhìn thấy rồi à? Có câu mắt thấy là thật, chút nội tình ấy của ta đều đã bày ra hết trước mắt ngươi, vậy mà vẫn cần phải hỏi lại à?”

Ngụ ý là nàng đã lộ ra từng đó ở trước mặt hắn, hắn có thể tạm thời bỏ bớt lòng hiếu kỳ chừa lại cho nàng chút riêng tư được không?

“Liễu Nhi, cuộc sống sau này e rằng sẽ không thái bình, nàng đã chuẩn bị tâm lý chưa?”

“Cây muốn lặng mà gió không ngừng, nếu đã không thể thoát khỏi thì cứ trực tiếp đối đầu thôi.” Vốn tưởng là một tiểu nhân vật như Thanh Liên sẽ không đáng để ai nhớ đến, một lòng chỉ muốn một tàn hồn như mình có thể đứng ngoài cuộc, nhưng trời không chiều lòng người, đi vào dị thế này lại bị quấn vào vũng nước đục sâu không lường được, muốn tránh cũng không tránh được. Nếu đây là cái giá phải trả khi được trọng sinh vậy thì không làm nên chút sóng gió trong vũng nước đục này thì nàng thật xin lỗi chính mình rồi.

“Vậy mà nàng rất can đảm, nhưng đừng nghĩ chuyện đơn giản như vậy.” Không phải hắn khinh thường nữ nhân mà là dù sao cũng là đấu đá chốn cung đình, cho dù là đã tính hết mọi mưu kế thì nam nhân cực kỳ có thủ đoạn vẫn phải thận trọng từng bước, không chút nào dám sơ sểnh.

“Tới tới lui lui, chuyện còn không phải cứ vậy mà bị vạch trần à, binh tới thì chặn, nước đến đắp đê.” Liễu Y Nhiễm ngáp một cái, cái này từ xưa đến nay còn thiếu ví dụ chắc, thật đúng là muốn nhìn một chút xem nơi này có cái gì mới mẻ đây.

“Dường như Liễu Nhi rất hiểu biết!” Chuyện bị vạch trần? Thế mà nữ tử trước mắt cũng không để trong lòng như vậy: “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.”

“Nhưng còn có câu người tính không bằng trời tính!” Lời này Liễu Y Nhiễm đã được lĩnh hội đầy đủ, mạng nàng của nàng rất quý giá đó, nàng nhắm mắt nói: “Phòng ngự chính là cách tấn công tốt nhất, nếu thật sự bức ta đến cùng, ta không cam đoan sẽ không làm ra chuyện gì khác người đâu. Cùng lắm là cá chết lưới rách, vò mẻ thì chén cũng sứt, có gì cùng lắm thì…”

Lại không phải chưa từng chết, chỉ là hiện tại nàng rất quý trọng mạng nhỏ này của mình mà thôi.

“Suỵt…” Trên mặt hắn hiện lên vẻ không vui: “Lời này đừng để cho ta nghe lại lần nữa.”

“Ừ, ta mệt rồi…” Nàng nhẹ trả lời vừa ngáp liên tục.

“Ngày mai ta phải đi rồi, nàng phải cẩn thận đấy.” Nói xong hắn đặt một nụ hôn lên trán nàng rồi bế nàng bay lên.

Yêu nghiệt cúi đầu nhìn nàng đang ngủ say trong lòng mình thì bản thân hắn vô thức lộ ra nụ cười sủng nịnh.

Liễu Nhi à Liễu Nhi, tình báo của hắn cũng không bị sai, nhưng nàng thật sự làm cho ta chấn động, nếu nàng đã không muốn nói thì ta sẽ chờ nàng, chờ đến ngày nàng mở lòng với ta.

Ham muốn chinh phục của nam nhân từ trước tới nay đều rất mạnh, đặc biệt là người mắt cao hơn đầu, điều kiện bản thân ưu việt không gì sánh được như hắn. Nhưng lúc này ôm giai nhân trong lòng, có lẽ ngay cả hắn cũng không biết bản thân đã bị người hắn coi là con mồi này tác động thật sâu vào trái tim lạnh như băng của hắn.

Yêu nghiệt này làm việc quả nhiên khó lường, mặc dù lúc hắn tới không gióng trống khua chiêng nhưng ít nhất hành động thân mật báo đạo ở Thủy Tinh Cung nho nhỏ này cũng được coi là phách lối. Nàng còn tưởng trước khi đi hắn sẽ da mặt dày tiến hành quấy rầy nàng một phen, lại không ngờ chỉ có câu thông báo đơn giản vào buổi đêm kia rồi không còn bóng dáng, nếu không phải có mấy thỏi bạc trắng kia, Liễu Y Nhiễm thật hoài nghi là hắn chưa từng đến đây.

Về phần phong ba lúc sáng của Thủy Tinh Cung, Long Thiên Dật hiển nhiên đã biết được chuyện xảy ra, ngày hôm sau lập tức đi qua đây. Hắn thấy trong tiệm vẫn bận rộn như cũ, mà nhóm người phục vụ lại càng nhiệt tình, tinh thần càng cao, người có kinh nghiệm mưa gió như hắn cũng không khỏi tấm tắc lấy làm lạ, thấy vẻ mặt Liễu Y Nhiễm thản nhiên, hắn dường như vui mừng nói một câu không có việc gì thì tốt, ngược lại cũng có lòng.

Liễu Y Nhiễm thấy hắn nhíu mày đứng đó suy nghĩ sâu xa thì biết hắn vẫn chưa hết lo, trong lòng nàng lại thấy cảm động. Vời nàng, bọn họ làm đã đủ nhiều, thật ra bọn họ không cần phải hao tâm tốn sức với một nữ tử như nàng, tuy hắn ít nói nhưng lời giao phó của Tiêu Giác trước khi đi tất nhiên là hắn để vào lòng, điển hình của người ngoài lạnh trong nóng. Nàng đến dị thế này gặp được hai bằng hữu nhiệt tình thật lòng như vậy, không thể không nói số của Liễu Y Nhiễm nàng thật may mắn.

“Long đại ca, ngươi có gì thì nói thẳng đi.” Lòng người thật sự là thứ kỳ diệu, kiếp trước Liễu Y Nhiễm cũng không dễ tin người khác, không ngờ đi đến nơi này đầu tiên là bằng vào trực giác tin tưởng Tiểu Nhứ, bây giờ lại tin hai người bọn họ vô điều kiện.

“Y Y có nghĩ đến ngày ấy ngươi theo hai người chúng ta đi, với ngươi mà nói không phải là chuyện tốt không?”

“Thật ra lúc ấy ta cũng có tư tâm, ngày ấy ở tửu lầu ta đã chú ý đến hai người các ngươi, ta tự nhận ánh mắt của mình không kém vừa nhìn đã biết hai người các ngươi bất phàm. Mãi đến khi hai ngươi ra tay tương trợ, lại biết được thân phận của các ngươi, ta không thể không nói rằng bản thân đã tìm được hai chỗ dựa lớn.” Nàng rót chén trà cho hắn, cũng rót đầy chén cho mình, nhấp một ngụm rồi giương mắt nói: “Rồi sau đó các ngươi hỏi thăm, ta tự biết không thể giấu diếm, dù không nói tỉ mỉ nhưng người thông minh như các ngươi nhất định sẽ hiểu rõ ý của ta. Bằng vào thân phận nhạy cảm của chúng ta lúc đó, ắt phải ở trong cùng một vòng tròn, mà ta đến, nói một cách khác, không thể nghi ngờ là làm tăng độ chú ý của các ngươi với ta, nói đến cái này là ta kéo các ngươi xuống nước.”

“Ngay từ đầu chúng ta cũng không tin tưởng ngươi, nếu như tất cả đều là bố cục người khác bày ra thì không thể không nói tâm cơ của đối phương sâu không lường được, mà mặc kệ ngươi có phải quân cờ của người khác hay không, đặt ở bên người cũng dễ bề tương kế tựu kế, cũng giống như nhận Tiểu Đào vậy.” Hắn chậm rãi nói, thấy Liễu Y Nhiễm mỉm cười lắng nghe, cũng lộ ra hiểu rõ thì hắn tươi cười nói tiếp: “Nhưng sau khi ở chung, ngươi lại là người thông tuệ cơ trí như vậy, mọi suy nghĩ đều nói cho chúng ta biết ngươi không phải là nữ tử bình thường, sao có thể chịu để cho người khác bài bố chứ? Hơn nữa… Không chỉ có chúng ta, e là đối phương cũng chưa từng nghĩ đến một người trước sau lại sẽ có khác biệt lớn như vậy!”

Hắn nói khá có thâm ý liếc nhìn nàng một cái, nhưng cũng không hỏi mà chỉ nói tiếp: “Hiện nay đã có người nổi lên sát tâm với ngươi, tuy rằng đã bị ngươi khéo léo hóa giải nhưng cái chết của Bạch Quân Chi sẽ đẩy ngươi lên đầu sóng ngọn gió, tình cảnh của ngươi sẽ càng ngày càng nguy hiểm.”

“Đúng vậy, ta đã sớm biết bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha ta như vậy, chỉ không ngờ là đến nhanh như vậy!” Liễu Y Nhiễm nhắm mắt khẽ than, đột nhiên nàng nhớ lại lời hắn vừa nói, kết hợp với tình báo moi được từ trong miệng Tiểu Đào đêm qua, nếu nàng đúng là quân cờ của Tứ gia như trong miệng Long Thiên Dật nói, vậy hai người bọn họ… Trong lòng nàng giật mình, đúng vậy, nàng nên sớm nghĩ đến.

“Long đại ca, thứ cho suy đoán lớn mật của ta các người là người Lục Hoàng tử!”

Hắn nghe vậy thì ngẩn ra, cao thâm khó dò cười: “Y Y, nếu ta là Lâm Phong kia thì giờ phút này dĩ nhiên là hối hận không kịp.”

“Lâm Phong kia vốn là muốn ta đi đến bên cạnh Lục Hoàng tử làm mật thám, không ngờ vòng đi vòng lại thật đúng là có liên quan đến nhau.” Hiện tại xem hai người bọn họ, lại nghĩ đến vị Lục Hoàng tử kia, thật sự là một chủ nhân không thể khinh thường, tâm tư nàng vừa chuyển nói: “Ở trong mắt bọn họ, dù sao ta là một người ắt phải chết. Nhưng ta càng không nhận mệnh càng không muốn làm bọn họ được như ý.”

“Ngươi có thể nghĩ thông suốt?” Hắn khẽ nhíu mày, không nói đến Tiêu Giác và Lục Hoàng tử dặn dò, ngay chính bản thân hắn cũng không muốn nhìn thấy nữ tử trước mặt xảy ra bất kỳ vấn đề gì.

“Long đại ca, ta không thể cứ bình yên tránh dưới cánh chim của các ngươi cả đời, chúng ta là bằng hữu đúng không?” Thấy hắn gật đầu, Liễu Y Nhiễm cười tươi: “Vậy đừng đối đãi với ta như một nữ tử, ta cũng có thể bày mưu tính kế.”

Thấy hắn lặng im không nói gì, nàng lại nói: “Thật ra ta đã có hành động rồi, ngày hôm qua Tiểu Đào đã…”

Liễu Y Nhiễm kể sơ qua chuyện xảy ra đêm qua, đương nhiên nàng không nói chi tiết, quả nhiên vẻ mặt hắn kinh ngạc, cuối cùng bất đắc dĩ cười khẽ lắc đầu.

“Y Y, ngươi làm vậy không nghi ngờ gì là đang khiêu chiến quyền uy và sự kiên nhẫn của người khác, kể từ hôm nay ngươi không được một mình hành động.”

Liễu Y Nhiễm nghe vậy thì cười nhạt, như vậy là đã đạt thành nhận thức chung.

Lục Hoàng tử à? Có thể tìm hai người bọn họ đến giúp đỡ, quả thực là người cao minh!

(*) Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành: Là hai nhân vật trong tác phẩm nổi tiếng của Cổ Long.