“Ôi chao, tiểu thư người đã tới, vẫn là trà Bích Loa Xuân à?” Tiểu nhị lần trước thấy Liễu Y Nhiễm đến thì nhiệt tình tiến lên chào đón và hỏi: “Hôm nay ngài muốn nhã gian hay ngồi ở đại sảnh này?”
“Nhã gian, vẫn Bích Loa Xuân, thiếu đông gia nhà các ngươi đâu?”
“Ngài đến trễ một bước rồi, thiếu đông gia vừa kể xong một câu chuyện ngắn.”
“Ồ, có thể mời thiếu đông gia lên đây một chuyến không? Ta có việc muốn thương lượng.”
“Vậy xin tiểu thư chờ một chút.”
“Tỷ, chẳng lẽ tỷ muốn mời người ta làm người kể chuyện cho chúng ta à?” Vẻ mặt Tiểu Nhứ không thể tưởng tượng nổi.
“Coi như ngươi đoán đúng một nửa.” Liễu Y Nhiễm thần bí cười.
Không lâu sau, một nam tử mặc đồ trắng vui vẻ đi tới, nhìn thấy nữ tử mỉm cười nhìn hắn cũng nở một nụ cười rực rỡ lại với nàng, giọng nói ấm áp dễ nghe vang lên: “Không biết cô nương tìm Liễu mỗ có chuyện gì?”
“Ta và ngươi cùng tộc đấy.” Liễu Y Nhiễm cười rạng rỡ, tay ngọc làm tư thế mời: “Vậy ta đây sẽ nói thẳng, Liễu công tử nhìn thử chuyện xưa này xem sao?”
Nàng đẩy bản thảo đến trước mặt hắn, hắn ‘Ồ’ một tiếng cũng không hỏi nhiều cầm bản thảo lên đọc chăm chú.
Liễu Y Nhiễm nhàn nhã thong dong vừa uống trà vừa nhìn phản ứng của hắn. Nàng thấy đôi mắt hắn dần sáng lên, thần thái hào hứng, thỉnh thoảng lại trầm trồ khen ngợi, sau đó vỗ đùi hô to “Hay quá”, quả thật là một tên mọt sách, xem tình hình này là có triển vọng!
“Cái ‘Na Tra Náo Hải’(*) này là do cô nương viết?” Vẻ mặt hắn kích động, không chút nào che giấu sự yêu thích: “Thật quá đặc sắc!”
“Cũng không chỉ có mỗi chuyện này đặc sắc.” Liễu Y Nhiễm còn chuẩn bị phát triển bản đó, yêu quái nam kia không phải là nói đến Ngộ Không à.
“Cô nương mời tại hạ đến đây không phải để đọc chuyện xưa chứ?” Thương nhân thì vẫn là thương nhân, chẳng qua trong lời nói của hắn ta lại lộ ra vài phần hào sảng mà không phải loại ăn chơi trác táng có thể so sánh.
“Ta đã mua Nghênh Khách Lai, sẽ khai trương vào mùng năm tháng sau, muốn mời công tử làm người kể chuyện.” Liễu Y Nhiễm vào thẳng vấn đề, nói rõ ý đồ của nàng: “Một ngày hai lần, chuyện xưa ta cung cấp, doanh thu chia 5-5, không biết ý công tử thế nào?”
“Cô nương lấy cái gì mà khẳng định ta sẽ đồng ý? Người của quán trà này mỗi ngày đều chờ ta kể chuyện đấy.” Đuôi mày hắn khẽ nhướn lên, cầm chén trà lên nếm thử.
“Kể chuyện là việc công tử yêu thích, về phần đang kể ở đây thì có liên quan gì chứ? Then chốt ở chỗ có bắt được lòng của người nghe không, điểm này mới làm công tử để ý.” Thấy thần sắc hắn khẽ động, nàng lại không phải loại chủ tham tiền, vậy tất nhiên sẽ không bạc đãi hắn: “Ta đây cũng chỉ yêu cầu một lúc buổi trưa và tối, không dám làm chậm trễ thời gian quý báu của công tử, chuyện xưa đã đưa cho ngươi, còn lại hoàn toàn là do ý nguyện của ngươi, chuyện hay tất nhiên là nên lưu truyền rộng rãi mới được.”
“Lòng dạ cô nương thật rộng rãi!” Hắn nghe vậy thì giật mình giống như không ngờ Liễu Y Nhiễm sẽ nói ra lời như vậy: “Trừ chia 5-5 doanh thu ra thì sao ta lại có thể dễ dàng chiếm đoạt sáng tác tuyệt vời của cô nương chứ?”
“Chuyện hay cũng cần có người thưởng thức và truyền bá, mà nghe công tử kể chuyện quả thật là một loại hưởng thụ, chỗ nào mà là dễ dàng chiếm đoạt chứ? Ta đây là người làm ăn khó tránh khỏi những suy tính vì lợi ích, được một nửa thu nhập của ngươi cũng là làm cho người ta chê cười rồi.”
“Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn là chuyện bình thường của con người, ngược lại tại hạ bội phục tâm tư trác tuyệt của cô nương, nếu không thì có vẻ ta hẹp hòi rồi. Tại hạ lấy trà thay rượu kính chúc cô nương buôn bán thịnh vượng, kiếm được nhiều tiền!” Nói xong hắn nâng chén, trong giọng nói đầy vẻ thành khẩn.
“Như vậy ta xin cảm ơn lời chúc tốt lành của ngươi.” Liễu Y Nhiễm cũng nâng chén về phía hắn, việc này coi như là đã thành công: “Ngày khai trương cứ lấy Na Tra Náo Hải là câu chuyện đầu tiên đi.”
“Ha ha, Lâm Hải của Triều Dương thành ta cũng đồng ý.” Nói xong hắn ngừng một lát rồi hứng thú nói: “Mong mọi mong muốn của cô nương thành sự thật.”
Tâm tư của Liễu Y Nhiễm nàng thật sự rõ ràng như vậy à? Được rồi, nàng thừa nhận bản thân mình có dã tâm, muốn làm tướng chứ không muốn làm con tốt. Nếu đã bắt đầu thì phải làm lớn một lần, cũng không uổng nàng vất vả một phen. Huống chi chút dã tâm ấy cũng lộ ra cả rồi, còn giấu cái gì nữa?
“Không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn!” Liễu Y Nhiễm hào phóng cười lại có một loại hào khí.
“Tiểu thư…” Theo sau tiểu nhị dẫn đường, Tiểu Đào vào phòng bao bẩm báo: “Cẩm Y phường bên kia nói ba ngày sau là lấy được đồ.”
“Ừm.” Liễu Y Nhiễm gật đầu, lại nói với nam nhân trước mặt: “Công tử ngươi bận rộn, ta không quấy rầy nữa, cáo từ.”
“Ta và ngươi đã là người trong tộc, hiện tại lại là quan hệ hợp tác, gọi ta là Thiếu Khanh được rồi.” Hắn cũng lập tức đứng dậy đưa nàng xuống lầu.
“Liễu Y Nhiễm, ngươi muốn gọi sao cho thuận miệng thì gọi.” Có đi mà không có lại là quá thất lễ, hắn đã yêu cầu như vậy cũng đỡ cho nàng phải hỏi lại.
“Thứ lỗi cho ta không tiễn xa được.”
“Tỷ tỷ, hóa ra tỷ có chủ ý này.” Tiểu Nhứ nhịn cả buổi cuối cùng sau khi ra khỏi cửa mới dám mở miệng, sau khi bừng hiểu ra nàng ấy lại không vui nói: “Có chuyện hay cũng không kể cho muội nghe, tỷ thật bất công.”
“Nha đầu kia, ngươi lại dám oán giận lên ta. Vốn ta đang tính sau này cho ngươi đi truyền lời cho hắn đấy, nếu nói ta bất công thế cái này ta giao cho Tiểu Đào làm thôi.”
“Chuyện chuyển lời ta am hiểu nhất, Tiểu Đào nàng ấy yếu đuối, không khỏi bị mệt, hay cứ để ta làm đi.” Nàng ấy vừa nghe nàng nói thế vội vàng nịnh hót kéo Liễu Y Nhiễm rất sợ chuyện này rơi vào tay người khác.
Nhìn dáng vẻ cuống cuồng của nàng ấy, Liễu Y Nhiễm vui vẻ cười thầm, nàng cố ý nhíu mày suy nghĩ cũng không trả lời.
“Tỷ, không cần suy nghĩ thêm đâu, muội chỉ nghe một lần là sẽ không quên, đảm bảo làm việc không sai đâu mà.”
“Như vậy à…” Liễu Y Nhiễm cố ý kéo dài âm cuối, Tiểu Đào ở bên cạnh che miệng cười khẽ, sau thấy thấy nàng ấy đang giương mắt trông mong, rốt cuộc Liễu Y Nhiễm cũng bật cười ‘Hì hì’: “Xem ngươi sốt ruột kìa, tỷ đùa với ngươi thôi.”
Vừa nghe lời này, nàng ấy thở phào nhẹ nhõm, cũng không tức giận mà trong lòng tràn đầy vui vẻ ngọt ngào gọi tỷ tỷ tốt.
- ----------------
“Ngọn gió nào thổi Liễu đại tiểu thư đến đây rồi?” Lục Tiểu Phụng vốn đang lười biếng lật xem thư tịch lập tức tỉnh táo cả người, đứng dậy tiếp đón.
“Tiểu Phụng lão bản, không phải ta đây sợ ngươi không quen sống trên đất liền nên đặc biệt đến an ủi đó.”
“Không dám nhận, không dám nhận…” Lời này là nói với hai người phía sau, tiếp đó hắn nhíu mày cười đùa, khuỷu tay huých Liễu Y Nhiễm một cái: “Hai nha đầu này lại xinh đẹp, ngươi bỏ được à?”
“Này này… Mắt nhìn đi đâu thế?” Biết là hắn đang trêu ghẹo, Liễu Y Nhiễm cũng hiếm có cùng hắn đáp lời: “Sao ta không nhìn ra ngươi còn rất vô lại nhỉ, cũng không sợ dọa người ta chạy mất à?”
“Sợ mà ngươi còn đến à?” Hắn liếc liếc mắt nhìn, dáng vẻ ta đây là người hiểu biết.
“Chỉ bằng một mình ngươi?” Nàng nhìn một vòng cũng không thấy người khác.
“Ta lười cho nên ở lại trong điếm.”
“Ngươi thế mà rất thẳng thắn.” Nàng cười khẽ, một tay chống cằm tựa lưng vào ghế hỏi: “Có việc, muốn làm không?”
Hắn hơi nhướn mày tỏ ý hỏi.
“Lần này là ta giao dịch riêng với ngươi.”
“Ồ?”
“Ta vừa mới mua một tửu lâu, mùng năm tháng sau sẽ khai trương, cần một mẻ hàng hải sản tươi mới. Tiền thì tất nhiên là cho nhà ngươi kiếm đủ, ngươi nói đúng không? Huống chi cái này với ngươi mà nói chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, mọi người đều thuận tiện.”
“Có khách đến cửa, sao ta lại phải đẩy ra ngoài chứ?” Hắn cười lớn coi như đã nhận đơn này: “Nữ nhân ngươi thế mà không thua nam tử tí gì, đến lúc đó kiếm được đầy bồn đầy chén nhớ bảo bọc một tiểu gia tiểu hộ như ta nhé.”
“Được rồi, ngươi thiếu có hai cọng râu thì ở đây giả đáng thương cái gì!” Nói ngươi giả heo ăn thịt hổ mới là thật đó.
“Cái gì?”
“Ta nói có tiền mọi người cùng kiếm, tháng sau khai trương vẫn chờ Lục đại lão bản đến tiểu điếm cổ vũ đó.”
“Được mỹ nhân mời, Lục mỗ cầu còn không được!”
(*) Na Tra Náo Hải: Là phiên bản hoạt hình của Na Tra năm 1979.