Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi

Chương 29: Thần vực




“Tiểu Nhứ, nếu đi theo ta muội sẽ phải học thêm rất nhiều thứ, muội đã chuẩn bị tốt chưa?”

“Tỷ, đi theo tỷ rồi, Tiểu Nhứ mới biết thế nào là nữ nhân không thua đấng mày râu. Muội muội không thể làm mất mặt người trong nhà được, chỉ cần tỷ tỷ sai bảo, Tiểu Nhứ tuyệt không hai lời.”

“Đúng là bên cạnh tỷ không có người vô dụng, muội có sự giác ngộ như vậy khiến ta cũng đỡ lo hơn nhiều.” Liễu Y Nhiễm mở ra một chồng giấy đã chuẩn bị từ trước, ngồi xuống một bên viết những con số Ả Rập và bảng cửu chương.

“Tỷ đang viết cái gì vậy?” Tiểu Nhứ thấy những con số kỳ quái trên giấy thì không hiểu, hỏi.

“Đây là những con số đơn giản dễ nhớ và phương pháp tính toán, chút nữa sẽ nói cho muội sau, muội phải nhớ kỹ đấy.”

“Vâng, muội biết rồi, muội sẽ cố gắng học thật tốt, không để tỷ tỷ mất mặt đâu.”

“Ngồi xuống đi.” Liễu Y Nhiễm cười gật đầu, dừng một chút rồi nói: “Ngày mai dậy sớm một chút, ta dẫn muội ra biển.”

“Thật sao?” Ôi tốt quá, muội chưa bao giờ nhìn thấy biển.” Tiểu Nhứ nhảy lên, vẻ mặt vui sướng.

“Nhỏ giọng chút.” Nàng nháy mắt, vội che cái miệng nhỏ đang thì thầm kia.

“Tỷ, chúng ta đi cả rồi, còn Tiểu Đào thì sao?”

“Ở đây là Long Tường sơn trang, muội còn sợ nàng ta bị người khác ăn mất sao?” Thấy nàng ấy lắc đầu, Liễu Y Nhiễm trầm ngâm một lát: “Để nàng ta ở lại làm quen với hoàn cảnh đã, sau này mới không phạm lỗi.”

Liễu Y Nhiễm vốn định giữa Tiểu Nhứ ở trong trang, nhưng lại nghĩ hai người vốn như hình với bóng, hơn nữa ngày mai nàng lấy lý do là đi dạo trong thành Triêu Dương, nếu không dẫn theo Tiểu Nhứ sẽ làm người khác nghi ngờ. Mặc dù lần này ra biển nàng không thể đoán trước được sẽ có nguy hiểm gì, nhưng nếu Tiểu Nhứ đã lựa chọn đi theo nàng, thì vẫn phải xuất hiện trong những trường hợp cần thiết.

Tiểu Nhứ ơi Tiểu Nhứ, muội cũng đừng phụ kỳ vọng của tỷ tỷ...

“Tỷ, muội chuẩn bị xong cả rồi.” Tiểu Nhứ hưng phấn chạy tới, Liễu Y Nhiễm còn đang rửa mặt chải đầu.

“Hôm nay tiểu thư muốn ra ngoài sao? Tiểu Đào cắm thêm hai cây trâm cho Liễu Y Nhiễm, nhìn người ăn mặc chỉnh tề trong gương đồng và hỏi.

“Ừ, hôm qua ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, Tiêu đại trang chủ muốn bồi thường cho ta.” Nàng vừa sửa lại tóc mai vừa cười nói.

“Tỷ, xem kìa, Tiêu đại trang chủ đến thật rồi.” Tiểu Nhứ đứng trước cửa nhìn bóng người đang nhẹ nhàng bước đến, hô lên.

Liễu Y Nhiễm từ từ đứng dậy, không nhanh không chậm bước ra ngoài.

“Sắp xếp xong hết rồi?”

“Cứ đi theo ta là được, chúng ta đến Phúc Ký ăn sủi cảo tôm thủy tinh trước, đảm bảo ngươi ăn xong dư vị vô tận.

“Tiểu Đào, hôm nay ngươi đi làm quen với quy củ trong sơn trang đi, nếu có gì không hiểu có thể hỏi Tiêm Hồng và Thúy Oanh.” Dặn dò Tiểu Đào xong, thấy nàng ta vâng một tiếng, Liễu Y Nhiễm liền kéo Tiểu Nhứ đang chờ không kịp cùng với Tiêu Giác đi mất.

Đoàn người ngồi xe ngựa xuất phát đi đến “Phúc Ký”, đương nhiên Long Thiên Dật đã chờ trong xe từ trước. Nói đi Phúc Ký chỉ là ngụy trang, nhưng vẫn phải ăn cơm sáng. Nhìn sủi cảo tôm thủy tinh mới mua, lóng lánh trong suốt, màu sắc mê người, khiến người ta muốn động cả mười ngón tay. Ăn vào miệng có dầu mà không ngấy, chất thịt tươi ngon, hơn nữa nhân rất đầy, thực phẩm cùng loại ở hiện đại không thể sánh bằng được. Liễu Y Nhiễm vừa lòng thưởng thức mỹ thực, tâm trạng cực kỳ tốt.

Mất chừng thời gian một nén hương (khoảng một tiếng) đám người mới đến bờ biển.

“Oa! Đẹp quá...” Tiểu Nhứ than thở nhìn biển rộng mênh ngông bát ngát.

Nước biển xanh thẳm không chút ô nhiễm, cùng với hương vị ẩm ướt của gió biển xông vào mũi, khiến tất cả tế bào như muốn nhảy lên không ngừng.

Sáng sớm, ánh nắng nhu hòa chiếu vào mặt biển, ấm áp mà yên lặng giống như bàn tay ấm áp của người mẹ đang vỗ về ru con ngủ say. Gió êm sóng lặng, hôm nay là một ngày lành để ra biển.

“Kỳ lạ, ngày tốt như vậy, sao những thuyền đánh cá này không ra khơi?” Tiểu Nhứ khó hiểu hỏi, chỉ vào một loạt thuyền đánh cá trên bờ biển, ngày lành như hôm nay mà ra khơi chắc sẽ thu hoạch được không ít mới phải.

“Hải tặc đang hoành hành ngang ngược, sợ là đã làm nhiễu loạn kế sinh nhai của ngư dân.” Liễu Y Nhiễm nhíu mày thở dài. Nếu một ngày không trừ hải tặc, là một ngày những ngư dân sống dựa vào nghề đánh cá này sẽ không được sống yên ổn, đúng là tổn thất thật nặng.

“Đúng như Y Y nói, mấy ngày gần đây hải tặc càng tàn sát bừa bãi hơn, đến nỗi các ngư dân cũng không dám đi ra biển.” Long Thiên Dật gật đầu.

“Hóa ra hôm nay chúng ta không đến đây để chơi rồi!” Tiểu Nhứ mếu máo, có ai dám đi chơi ở nơi có hải tặc hoành hành chứ.

“Ai nói thám hiểm không được gọi là chơi?” Ở hiện đại có không ít người thích tham gia các hoạt động mạo hiểm.

“Rất khí phách!” Tiêu Giác vỗ tay cười nói: “Cách nói này thật mới mẻ, nghĩ lại thấy cũng có lý.”

“Đi thôi.” Long Thiên Dật nói rồi đi về phía trước.

Lúc này Liễu Y Nhiễm mới chú ý đến một con thuyền lớn đang đậu ở một bên, hóa ra vừa rồi nàng lại bị biển rộng mê hoặc mà xem nhẹ con quái vật khổng lồ này.

Thân thuyền không được coi là xa hoa, có điều lá cờ thêu chữ “Long” cực lớn đang đón gió mà bay kia thật sự rất uy phong lẫm liệt, hiện rõ khí thế. Không có cái gọi là mành lụa mỏng, cũng không trang trí hoa lệ phiền phức, chỉ có thuyền viên đã được huấn luyện kỹ đang chuẩn bị khởi động thuyền. Trên thân thuyền có lan can bằng gỗ đỏ sậm, phía trên có những dấu vết loang lổ chứng tỏ đã sử dụng qua nhiều năm, nhưng vẫn rắn chắc như thường. Xem ra vật liệu đóng thuyền toàn là hàng thượng đẳng được lựa chọn kỹ càng.

Khởi động thuyền, Liễu Y Nhiễm đi đến đầu thuyền, nhìn trời biển một màu, nhìn vào biển rộng vô tận, nội tâm cực kỳ tỉnh táo. Cảnh đẹp thiên nhiên này thật sự có công hiệu thanh lọc tâm hồn. Nàng dang rộng hai tay, cảm nhận gió biển mát lạnh, thật sự rất sảng khoái dễ chịu.

Đi thẳng một đường, đến khi Liễu Y Nhiễm nhận ra có điểm khác biệt, không ngờ thuyền đã chạy được xa như vậy rồi. Sở dĩ nói khác biệt, là vì trước mắt đã xuất hiện hai, ba “đảo nhỏ”. Nói là đảo nhỏ, đúng là không nhỏ bình thường đâu, cùng lắm chỉ được coi là mảnh đất trống nho nhỏ nổi lên khỏi mặt biển mà thôi.

“Nơi này thật kỳ quái, đâu ra nhiều... ầy, nếu mấy cái này được coi là đảo nhỏ.” Liễu Y Nhiễm mở miệng hỏi, nàng chưa từng nhìn thấy một vùng biển như vậy.

“Hôm nay chúng ta sẽ đến một nơi là ‘Thần vực’.” Long Thiên Dật nhìn vùng biển kỳ quái này, giải thích cho Liễu Y Nhiễm.

“Thần vực? Nghe có vẻ thần bí.” Nàng híp mắt, hứng thú nổi lên, chẳng thấy có gì gọi là sợ hãi, chỉ thấy hưng phấn một cách khó hiểu.

Thuyền dần tiến sâu vào, hai bên sườn đều xuất hiện những “đảo nhỏ” này. Nếu không phải những “đảo nhỏ” này quá nhỏ, Liễu Y Nhiễm sẽ cho rằng mình đang ở trong hẻm núi. Mà độ ấm ở nơi này cũng cao hơn rất nhiều so với bên ngoài.

Đi sâu thêm một lát, một mảnh sương mù dày đặc trở thành màn chắn thiên nhiên, khiến những người muốn nhìn thấy gương mặt thật của Thần vực chùn bước, quả nhiên là Thần vực này danh bất hư truyền.

“Long trang chủ, vẫn tiến lên sao?” Nhà đò già nhìn thấy phiến sương mù này, vẻ mặt ngưng trọng hỏi.

Liễu Y Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn trời, kết hợp với hoàn cảnh địa lý ở nơi này, độ ấm và độ ẩm, rồi tự suy nghĩ một phen. Long Thiên Dật còn chưa mở miệng, nàng đã nói với nhà đò: “Chờ thêm một lát, đám sương mù này sẽ tự tan đi.”

Nhà đò già nghe vậy thì nhìn thoáng qua, rồi lại nhìn Long Thiên Dật, dường như đang chờ hắn trả lời.

“Vậy thì cứ từ từ.” Long Thiên Dật thấy vẻ mặt Liễu Y Nhiễm rất sáng láng, thì cực kỳ tự tin mở miệng đồng ý.

Thời gian dần trôi đi, Liễu Y Nhiễm lười biếng dựa vào lan can thuyền, nhìn sương mù chuyển dần từ dày đặc sang nhạt, mặt bình tĩnh nói: “Có thể đi tiếp rồi.”

Tuy sương mù còn chưa tan hết, nhưng có thể nhìn thấy lờ mờ ở phía xa có một hòn đảo nhỏ. Đúng vậy, đây mới được gọi là đảo nhỏ. Mặc dù hiện giờ là ngắm hoa trong màn sương đúng nghĩa đen, nhưng thật sự đúng với sở thích của nàng.

Mà giờ phút này, nhà đò già cũng di chuyển cực kỳ cẩn thận. Mặt biển nhìn như bình tĩnh, nhưng thật ra lại chứa mạch nước ngầm không ngừng. Hiển nhiên Liễu Y Nhiễm cũng phát hiện sự thay đổi vi diệu này, vẻ mặt cũng không khỏi căng thẳng, người có thể ra vào nơi này thật sự là người tài ba.

Ở hàng chính giữa, có ba con thuyền xếp thành một hàng đang đi tới. Trong nháy mắt, tiếng trống vang trời, từng trận thét to truyền vào trong tai, chiến trận này thật khí thế.

Đợi khi đến gần, bốn chữ to “tung hoành bốn biển” trên mặt cờ đang lắc lư trong gió cực kỳ khí thế, khí thế tỏa ra bừa bãi không thể nghi ngờ.

“Người vừa đến là ai? Tại sao lại xâm phạm lãnh địa tung hoành bốn biển của chúng ta?” Một tráng hán mặt râu quai nón, cơ thể cường tráng, tay cầm đại đao bước lên đầu thuyền lớn tiếng hỏi.

Đúng là chiếm đất làm vương.

“Tại hạ Long Thiên Dật, đặc biệt tới bái kiến.” Hắn không nhanh không chậm cao giọng mở miệng, ngẩng đầu đi đến đầu thuyền. Không cần nhiều lời, khí thế vương giả lập tức lan tràn ra.

“Thì ra là thiếu trang chủ của Long Tường sơn trang, thật là thất kính, thất kính rồi.” Giọng nói mang theo ý cười truyền đến, chẳng nghe ra chút sự kính trọng nào. Người này chỉ nghe thấy tiếng mà không nhìn thấy người, đúng là cực kỳ cuồng vọng.

“Các hạ đến nghênh đón chúng ta phô trương như vậy, thật sự cho chúng ta đủ mặt mũi.” Tiêu Giác nhàn nhã phe phẩy cây quạt, ý cười uyển chuyển đáp lại.

Liễu Y Nhiễm đứng ở một bên khẽ cười, cuộc chiến miệng lưỡi này không đáng kể, nàng rất có hứng thú xem tiết mục trước mặt này.

“Ngươi là ai? Dám nói chuyện như vậy với đại đương gia của chúng ta.” Tráng hán rất bất mãn.

“Đại đương gia? Xin thứ lỗi cho mắt Tiêu mỗ vụng về, thật sự không biết.” Tiêu Giác móc lỗ tai như đang nhàm chán, rõ ràng là khinh thường không thèm nhìn người trước mắt.

“Lão tam, không được vô lễ.” Tiếng trách cứ trong trẻo vừa kết thúc, lại cười tươi một trận, ngay sau đó một bóng người màu xanh ngọc vén mành bước ra, đón gió cười nói: “Ta còn không biết vì sao trước giờ luôn trời quang mây tạnh nhưng mấy hôm nay lại có nhiều sương mù như vậy, hóa ra là có khách quý giá lâm, Lục mỗ không kịp đón tiếp từ xa.”

Người mới đến khoảng hai mươi tuổi, dáng người thon dài tùy ý đứng ở một bên, nhưng lại lộ ra vài phần kiêu ngạo. Mặt mũi hắn ta thanh tú, cũng là một người tuấn dật, tuy nhiên gương mặt lại hơi trẻ con, rất khó để móc nối một gương mặt như vậy với ngữ điệu kiêu ngạo ấy.

Lời nói rất dễ nghe, nhưng lại không có bất cứ ý định mời người lên bờ.

“Không biết hai vị trang chủ đích thân đến đây là có gì muốn chỉ bảo?” Hắn ta hơi liếc mắt, miệng mỉm cười, dường như nói như vậy là cho người khác mặt mũi lắm rồi.

Liễu Y Nhiễm nhìn mặt trời đang dần lên cao, lại nhìn bóng người đối diện dù bận vẫn ung dung, lòng thầm nén giận. Nếu hắn ta muốn thử sự nhẫn nại của bọn nàng, chiêu này đúng là cao minh. Dù sao người ta cũng nói năng đàng hoàng, hơn nữa vẫn luôn mỉm cười như gió xuân. Người ta nói không duỗi tay đánh người cười tươi, huống chi bọn nàng còn không mời mà đến.

Mới nói mấy câu mà đã biết thân phận của hai người Long, Tiêu, còn có thể tùy ý trò chuyện vui vẻ như vậy, thật sự không thể khinh thường người này.

“Vậy mà nói là khách quý, không những không bưng trà rót nước, ngay cả cửa cũng không cho vào, đạo đãi khách của ngài thật khiến người khác mở rộng tầm mắt.” Liễu Y Nhiễm lạnh giọng tung ra một câu, giọng nói không lớn không nhỏ nhưng cũng đủ để những người ở đây nghe thấy rõ ràng. Sau đó nàng lại lấy tay che nắng, nhíu mày tự nói: “Mặt trời chết tiệt này, tuy bốn tiểu thư không phải thân kiều thịt quý, nhưng cũng là da thịt non mịn, sao có thể so được với cơ thể thân kinh bách chiến của ngươi? Mất hứng!”

“Ha ha, đúng là Lục mỗ không phải.” Ánh mắt quét tới, thấy Liễu Y Nhiễm trừng mắt nhìn hắn ta một cái thì không khỏi sửng sốt, ngay sau đó hắn ta cười mở miệng: “Đúng như lời của tiểu thư nói, tất nhiên là da của đám tục nhân chúng ta dày, đã thành thói quen, không ngờ lại làm chậm trễ kiều khách, mong là các vị sẽ bao dung.”

Nói xong hắn ta giờ tay lên: “Đón khách.”

Lời hắn ta nói ám chỉ nàng chỉ đẹp chứ không dùng được. Liễu Y Nhiễm rủa thầm trong bụng một trận, nhưng cũng đã đạt được mục đích, nếu còn tranh giành miệng lưỡi thì lại có vẻ không phong độ. Huống hồ ở dưới ánh nắng chói chang như vậy thật sự rất khó chịu.

“Diễn xuất này đúng là không hề giả tạo.” Liễu Y Nhiễm lẩm bẩm mỉa một câu, hai người kia chỉ cười mà không nói, trong mắt lại lộ ra sự tán thưởng, tỏ ý hành động của nàng thật là sáng suốt.

Đừng đừng đừng, đừng nhìn nàng bằng ánh mắt như vậy, nàng chỉ phát huy đầy đủ bản sắc của một nữ nhân mà thôi.

Cuối cùng cũng được nhìn thấy vẻ thật sự của hòn đảo nhỏ này, Liễu Y Nhiễm không khỏi âm thầm kinh ngạc hô lên, đảo lớn quá!

Phóng tầm mắt nhìn lại, rừng cây xanh um tươi tốt, tiếng hót của loài chim không biết tên lọt vào tai. Hải Âu không phải loài chim đặc hữu ở trên biển. Trước rừng là những căn phòng xóm, xếp thành mấy hàng có thứ tự. Chính giữa là từ đường cực lớn, trước cửa là hai mảnh đất trống trồng đầy hoa hướng dương vàng lóa mắt, nơi đây có thể được gọi là hoa thơm chim hót.

Trên bờ biển có mười mấy nữ nhân vừa cười đùa vừa đan lưới đánh cá, thỉnh thoảng còn cất vài câu hát. Thấy người lạ, ánh mắt bọn họ chỉ sáng lên một chút rồi lại cúi đầu làm việc. Trẻ con đang vui cười chơi đuổi nhau, chơi cực kỳ vui vẻ. Cảnh tượng này khiến người ta không khỏi nghĩ đến bốn chữ “xã hội không tưởng”. Ngoại trừ thân phận là hải tặc ra, nơi này cũng được coi là cõi yên vui ở nhân gian.

Xem ra tên họ Lục này cũng quản lý nơi này rất tốt, nghĩ đến đây các nàng đã đi vào từ đường.

Một chữ “Nghĩa” cực to đập vào mắt nàng.