Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi

Chương 16: Thân phận (1)




Một tiếng tướng công, rất nhiều người mất bình tĩnh. Người bị gọi là kẻ phải đứng mũi chịu sào, phun một ngụm rượu ra mà không hề báo trước.

Nam nhân ngồi đối diện với hắn nghiêng người nhường lối, nhướn cao đôi lông mày, dường như muốn nói: ‘Ai bảo ngươi đắc chí, tự rước lấy họa rồi!’

Mặc kệ là ai, bị một “nam tử” gọi là tướng công trước mặt mọi người thì cũng đều sẽ hỗn độn trong gió. Mặc dù sự chú ý của mọi người còn ở chỗ hoa khôi, nhưng cũng có không ít người hiểu chuyện nghe được động tĩnh đang quay đầu nhìn bằng ánh mắt quái dị.

Nam tử nhìn cái người đang chạy chậm đến, mặt mày vui sướng hô “tướng công” kia, lại nhìn cái... nha đầu đang theo đuôi nàng, còn có nam nhân đang do dự chưa tiến lên nhưng cũng không chịu tùy tiện rời đi kia, trong đáy mắt dần dâng lên hứng thú, chợt sinh ra ý định muốn vui đùa cùng nàng.

“Nương tử, từ từ thôi.” Hắn thốt ra hai chữ nương tử cực kỳ trôi chảy, không hề thua kém Liễu Y Nhiễm một chút nào, thân thể cũng bước nhanh ra đón.

“Tướng công, người ta tìm chàng thật lâu...” Liễu Y Nhiễm giọng ỏn ẻn lắc tay nam nhân làm nũng. Đến nam nhân nhìn thấy cái sự xinh xắn lộ ra chút tủi thân kia cũng phải mềm lòng, ai còn nỡ nhẫn tâm quở trách?

“Càn quấy!” Nam nhân cong ngón tay rồi gõ nhẹ lên trán Liễu Y Nhiễm, trông như trừng phạt, nhưng ánh mắt lại đầy sự cưng chiều. Nhìn nàng từ trên xuống dưới một phen, lắc đầu than thở: “Đây là nơi mà nàng được tới hả? Nàng nghĩ ai cũng mù lòa, không nhìn ra nàng là nữ giả nam trang sao?”

Những người xem náo nhiệt khác hậm hực xoa mũi quay đầu đi, thì ra là hai vợ chồng mồm mép bịp người, coi bọn họ là người mù.

Liễu Y Nhiễm thầm nghĩ nam nhân này đúng là một người không chịu thua thiệt, mới nói hai ba câu đã xóa được ý nghĩ không chính đáng của đám người kia rồi, còn mắng người ta mà không để lại chút dấu vết.

“Được rồi được rồi, lần sau không dám nữa...” Liễu Y Nhiễm xoa cái trán chẳng đau chút nào, bĩu môi lẩm bẩm.

“Còn có lần sau?”

“Tướng công, ta sai rồi!” Liễu Y Nhiễm bất an xoắn ngón tay, mở to đôi mắt rưng rưng cực kỳ đáng thương ra nhìn nam nhân trước mặt.

Biết rõ là nữ nhân này đang diễn kịch, nhưng nhìn hai mắt đẫm lệ này, còn có vệt đỏ trên trán, thế mà đã đỏ rồi? Hắn đột nhiên giật mình, đột nhiên cảm thấy mình là một người xấu tội ác tày trời.

“Đau không?”

Thấy dáng vẻ gật đầu rồi lại lắc đầu của Liễu Y Nhiễm, hắn không khỏi duỗi ngón cái nhẹ nhàng xoa lên chỗ vết đỏ: “Đau mới nhớ lâu!”

“Khụ khụ...” Có người không nhìn nổi nữa.

Ngay từ lúc Liễu Y Nhiễm thốt ra hai chữ tướng công kia, Liễu Nhứ đã suýt chút nữa thì không đứng vững. Lại nhìn thấy hai người kia, nàng ấy chỉ cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra ngoài. Trong lòng khẽ kêu một tiếng, sao tiểu thư lại chọn đại thần để trêu chọc chứ? Nhưng chuyện đã đến nước này nàng ấy cũng đành căng da đầu đi theo.

Có rất nhiều chuyện khiến Liễu Nhứ không thể tưởng tượng được. Rõ ràng hai người này đều không biết nhau, nhưng lại ăn ý đến nỗi nàng ấy cũng suýt thì cho rằng bọn họ là vợ chồng thật. Nhân sinh như diễn, kỹ thuật diễn bậc này cũng khiến nàng ấy bội phục sát đất. Nhưng nàng ấy thật sự không chịu nổi cảnh ân ái trước mặt công chúng như vậy, có trời mới biết khóe mắt nàng ấy đã giật nhiều đến nỗi rút gân rồi!

Tiếng ho khan này như âm thanh của tự nhiên vậy, khiến Liễu Nhứ không khỏi ngẩng đầu lên nhìn nam nhân ở trong phòng bằng ánh mắt cảm kích.

“Đệ muội... Khụ, ở đây không ổn, chi bằng trở về sớm chút đi.” Nam tử trong sương phòng đứng dậy, chỉnh lại vạt áo.

Đúng là người này còn biết điều hơn người kia!

“Để đại ca chế giễu rồi.” Liễu Y Nhiễm gọi một tiếng đại ca, coi như chào hỏi.

Lần này Liễu Nhứ chuyển sang co giật khóe miệng, tiểu thư, ngài thật sự không khách khí gì cả!

“Cũng đến lúc phải trở về rồi.” Nam nhân nhìn nữ nhân vẻ mặt thản nhiên bằng ánh mắt ý vị thâm trường: “Nương tử, chúng ta về nhà đi.”

Liễu Y Nhiễm ngoan ngoãn đáp vâng một tiếng, cúi đầu túm tay áo nam nhân lặng lẽ đi theo, không cầm lòng được mà cong khóe miệng lên.

Các đó không xa, Thường Thanh và Tịch Lam vừa mới đến nhìn thấy mấy người này không nói gì đã xoay người rời đi, việc này bọn họ đã không thể quản được, dù sao bọn họ thật sự không thể trêu vào hai người kia được.

Còn có một bóng người đang ngồi ngay ngắn ở trên mái hiên, nhìn mấy người vừa đi xa, ngửa đầu uống xong một ngụm rượu, ảo não lẩm bẩm nói: “Mỹ nhân lả lướt, lại để nàng chạy rồi..”

.......

Trong xe ngựa có bốn người, ngồi đối diện nhau, không một tiếng động.

Hai nam nhân, một người nhắm mắt dưỡng thần, vẻ mặt lạnh nhạt. Một người khác lười nhác dựa vào sập, đánh giá hai nữ nhân mặt mày thản nhiên mà không kiêng nể gì.

Liễu Y Nhiễm mỉm cười nhìn lại, hào phóng tự đắc, đến nỗi khiến Liễu Nhứ đang nhìn trộm phải nuốt nước bọt cái ực, không tự chủ được mà giơ ngón tay cái trong lòng: ‘Tiểu thư à, nội tâm của ngài phải mạnh đến mức nào mới có thể suy diễn “ánh mắt thâm tình” này của đại thần một cách đương nhiên như vậy?’ Phi lễ chớ nhìn, nàng ấy vẫn nên cúi đầu nghiên cứu hình thêu trên mặt giày thôi.

“Hu” xa phu kêu dừng xe ngựa, đánh vỡ bầu không khí có chút quái dị này.

“Nương tử, mời.” Nam nhân kia xuống xe đầu tiên, cực kỳ ga lăng mà vươn tay ra.

Liễu Y Nhiễm cũng không làm ra vẻ, thuận thế đỡ tay hắn từ từ nhảy xuống đất.

Ngước mắt lên.

Trời đất! Nhìn vận khí của nàng này, chuyện này còn gây sốc hơn cả khi trúng giải số độc đắc.

Phi Ưng sơn trang!

Nhìn cái bảng hiệu khí thế bàng bạc kia, lại nhìn nam nhân bên cạnh, nàng che miệng sợ hãi hô lên: “Tướng công, ngươi... ngươi ngươi...”

“Kẻ hèn bất tài, tên là Tiêu Giác.”

“Nói như vậy, chắc vị này chính là trang chủ của Long Tường sơn trang rồi. Liễu Y Nhiễm xin có lễ!” Nàng nói xong uyển chuyển hành lễ.

“Long Thiên Dật.” Nam nhân nhàn nhạt gật đầu, tích chữ như vàng.

Vào thính đường, Liễu Y Nhiễm cũng ngồi xuống theo chủ nhà, mấy chén trà thơm lập tức được đưa đến trước mặt. Thừa dịp Tiêu Giác phân phó hạ nhân chuẩn bị sương phòng, nàng tranh thủ đánh giá nơi này một phen.

Tuy trang trí không quá tráng lệ huy hoàng, nhưng xà nhà và cột nhà lại được chạm khắc vô cùng sang trọng, những chi tiết nhỏ được chạm rỗng cũng tương đối tinh xảo, có thể tưởng tượng được người điêu khắc dụng tâm cỡ nào. Trên mặt tường hai bên sườn treo mấy bức tranh chữ cổ, đương nhiên Liễu Y Nhiễm không biết nó xuất xứ từ tay vị danh gia nào, nhưng thoạt nhìn rất thanh nhã thoát tục. Tường chính là một bức tranh đại bàng giương cánh, phối hợp với bốn chữ “đại triển hồng đồ” cứng cáp hữu lực, khí thế bàng bạc hiện ra không thể nghi ngờ. Trên bàn bày mấy cái bình hoa cổ giá trị không nhỏ (đương nhiên với nàng mà nói, tất cả những thứ ở nơi này đều là đồ cổ). Nhìn tổng thể, nơi này bố trí rất đơn giản nhưng cũng không mất sự cao quý trang nhã. Lại nhìn những hạ nhân trong phủ, vừa bận rộn nhưng lại gọn gàng ngăn nắp, sơn trang nổi tiếng trong miệng thế nhân này quả nhiên là danh bất hư truyền.

Hai người bọn họ lẳng lặng uống trà, cực kỳ kiên nhẫn.

Liễu Nhứ thấy thế đang định cáo lui, Liễu Y Nhiễm vội vàng kéo nàng ấy lại, nói: “Có một số việc muội cũng nên biết, không cần phải né tránh.”

“Mặc dù ta là cô nương của Bách Hoa Các, cho tới nay vẫn bán nghệ không bán thân.” Liễu Y Nhiễm đi thẳng vào vấn đề, nói những sự thật về “Thanh Liên”: “Thử hỏi trên thế gian này có cô gái nào cam nguyện sống ở thanh lâu? Nếu không phải có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, tiểu nữ tử cũng sẽ không hãm sâu vào vũng bùn này. Bất đắc dĩ thân bất do kỷ, nếu gặp được phu quân thì chính là may mắn lớn nhất, nhưng ánh mắt của thế tục thế nào, tuy tiểu nữ bất tài nhưng cũng nhìn thấy rõ. Ta vốn không muốn đi vào chốn pháo hoa này, vốn tưởng rằng làm thanh quan không tranh với đời cũng sẽ được thanh tịnh, nhưng không ngờ...”

Nàng ngước mắt lên thì thấy hai người bọn họ cũng không có ý khinh thường, dáng vẻ đều chăm chú lắng nghe, liền tiếp tục nói: “Không dám giấu diếm, khi ta nghe thấy ta phải đi tranh cử hoa khôi, ta đã từng tự tử...”

“Tiểu thư, lúc ấy Nhứ Nhi thật sự bị tỷ hù chết!” Tiểu nha đầu bồi thêm một câu rất đúng lúc, chỉ sợ bọn họ không tin.

Liễu Y Nhiễm tiếp nhận câu nói của nàng ấy rồi nói: “Tiếc là Diêm Vương không nhận lấy ta, nếu ý trời đã như thế, tại sao ta không thể sống vì mình một lần?