Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi

Chương 12: Cuộc chiến giữa hai bang (2)




Tuy Liễu Y Nhiễm trốn sau lưng người ta, nhưng miệng vẫn chẳng nhàn rỗi, tiếp tục kêu gọi: “Hai vị bang chủ, chuyện đến nước này là rõ rồi. Hắn ta thấy âm ưu của mình bị ta vạch trần nên mới thẹn quá thành giận, muốn giết ta diệt khẩu!”

Quân sư chó má gì thế? Đầu không có não, bị nàng bẫy ngôn ngữ một cái đã rối loạn trận tuyến.

Mộc Vô Tu đã cản lại công kích của hắn ta, bảo vệ trước Liễu Y Nhiễm: “Tề Lương, từ trước đến nay ngươi vẫn luôn là người trung hậu thật thà, tại sao hôm nay lại ra tay tàn nhẫn như vậy?”

“Hai vị bang chủ tinh thần chính trực, tất nhiên sẽ phân rõ thị phị trắng đen, ngươi nghĩ sẽ thực hiện được quỷ kế của ngươi sao? Tà bất thắng chính, còn không mau lột tấm mặt nạ giả dối của ngươi xuống, ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói đi!” Liễu Y Nhiễm xem nhiều phim cổ trang, thấy người ta mở miệng ra là đầy đạo đức nhân nghĩa, thế là lúc này nàng cũng nói ra thuận miệng như thế.

“Là ta xem thường ngươi!” Nghe thấy nàng nói như vậy, hắn ta ngừng ta, dứt khoát xé mặt nạ trên mặt mình xuống.

Liễu Y Nhiễm chỉ thuận miệng nói hắn ta lột mặt nạ xuống thôi, chứ thực chất là kêu hắn ra bỏ cái vẻ ngoài giả nhân giả nghĩa ấy đi, nhưng không ngờ lại là chó ngáp phải ruồi. Thấy tình hình này, nàng không nhịn được mà bật cười.

“Dư Bá Thiên?” Hai vị bang chủ buột miệng thốt ra. Sau khi Mộc Vô Tu nhìn thấy thì cả giận nói: “Tề Lương ở đâu?”

“Ha ha... đương nhiên là đi làm bạn với đệ đệ đã chết thảm của ta rồi!” Dư Bá Thiên ngửa mặt lên trời cười dài, sau khi hắn ta gỡ xuống ngụy trang thì trừng mắt nhìn bốn phía, rồi lại mở miệng: “Tây Sơn nhị bá ta vốn sống tiêu dao sung sướng, trước nay nước sông không phạm nước giếng với các ngươi. Hai huynh đệ ta làm gì khiến các ngươi ngứa mắt? Vậy mà các ngươi lại hợp tác hạ sát thủ. Đệ đệ đáng thương của ta mất mạng rồi, sao người ca ca như ta có thể để nó cô đơn nơi chín suối, vĩnh viễn không nhắm mắt được? Vậy nên các ngươi đều đáng chết!”

“Trời làm bậy còn có thể tha thứ, người tự làm bậy, không thể sống! Hai người các ngươi ỷ vào võ công cao cường mà gây chuyện ác khắp giang hồ, ăn thịt bá tánh. Chúng ta chỉ trừ hại vì dân mà thôi!”

“Ha ha... trừ hại? Được lắm! Vậy hỏi đao trong tay ta trước đi!” Dư Bá Thiên cười rất càn rỡ, đao vừa ra khỏi vỏ, cơ thể đã di chuyển đến.

Ngay sau đó Liễu Y Nhiễm lập tức lui xuống dưới, hai người bọn Thường Thanh cũng nhanh chóng đi đến bên cạnh bảo vệ nàng. Lại thấy mấy người đang đánh nhau trong sảnh kia, ánh đao bóng kiếm không ai nhường ai. Dư Bá Thiên nắm đại đao trong tay vẫn múa cực kỳ thuận buồm xuôi gió, có lẽ cái tên tuổi Tây Sơn nhị bá kia cũng không phải danh hão. Có điều Liễu Y Nhiễm thấy hắn ta cũng không đến mức được gọi là cao thủ, có câu là núi cao còn có núi cao hơn. Mà hai vị bang chủ kia cũng không tầm thường, sau một phen đánh nhau, Dư Bá Thiên dần dần bại trận.

Lúc này Liễu Y Nhiễm mở miệng nói với người bên cạnh: “Muốn sống.”

Thấy kiếm của Mộc bang chủ sắp đâm vào chỗ yếu hại của Dư Bá Thiên, Thường Thanh nhảy lên ngăn cản kiếm phong rồi quay người đặt lưỡi kiếm trên cổ Dư Bá Thiên.

Lúc này Liễu Y Nhiễm mới tiến lên phía trước, mở miệng trước khi bọn họ đặt câu hỏi: “Bang chủ đừng vội, ta thấy hắn ta hữu dũng vô mưu, có lẽ chuyện này còn điều bí ẩn nào đó. Lấy sức của mình hắn ta thì không thể địch lại số đông được, nên có lẽ ngày chuyện kia xảy ra đã có người giúp đỡ hắn.

“Tiểu huynh đệ nói có lý!” Lý Minh Khải suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý.

“Dư Bá Thiên, rốt cuộc là ai tính kế sau lưng chúng ta?” Mộc Vô Tu nói.

“Thắng làm vua thua làm giặc, giờ ta đã rơi vào tay các ngươi, muốn chém muốn giết thì tùy!” Dư Bá Thiên cũng không xin tha, hừ một tiếng rồi quay mặt đi.

“Ta thật sự không biết nên bội phục vì ngươi thấy chết không sờn hay nên cười ngươi vì quá ngu xuẩn nữa!” Liễu Y Nhiễm lập tức đi đến trước mặt hắn ta, mắt đối mắt một lúc lâu, nhìn đến khi hắn ta thấy chột dạ mới cười khẽ rồi nói: “Thấy ngươi khẳng khái hi sinh như vậy, cũng được coi là một hảo hán. Tiếc là ngươi bị lợi dụng mà còn không biết, cứ phải làm kẻ chết thay như vậy sao?”

Thấy Dư Bá Thiên không nói gì, Liễu Y Nhiễm lại xoay người đi dạo hai bước rồi mới quay đầu đi đến gần hắn ta, nói: “Nếu ngươi thực sự vì báo thù cho đệ đệ mình đối mặt với sống chết thì cũng lừng lẫy đấy, nhưng hiện giờ chuyện này đã bại lộ, sao không thấy có ai ra bảo vệ ngươi? Nếu ngươi tình nguyện gánh tiếng xấu thay người ra, tình nguyện làm con quỷ uổng mạng kia thì ta cũng không còn gì để nói, nhưng ngươi nào còn mặt mũi đi gặp người đệ đệ đã chết kia của ngươi?”

Nghe vậy Dư Bá Thiên nhíu mày, như đang ngẫm nghĩ, vẻ mặt không khỏi có một chút dao động.

Ánh mắt Liễu Y Nhiễm chợt lóe, lắc đầu thở dài: “Haiz! Ta nghĩ danh tiếng Tây Sơn nhị bá kia cũng khá vang dội, mặc kệ ngày thường các ngươi đối xử với dân chúng ra sao, nhưng ít nhất cũng được coi là uy phong lẫm liệt nhỉ. Nhìn bây giờ đi, nam nhân mà, chật vật một chút cũng không sao, nhưng không thể chịu uất ức được! Ngươi nghĩ lại cho kỹ đi.”

“Chuyện này...” Dư Bá Thiên do dự một lát, cuối cùng hạ quyết tâm: “Được. Tên nhãi ngươi nói cũng không phải không có lý. Vậy ta nói hết, mười tám năm sau lão đây vẫn là một trang hảo...”

Chữ “Hán” còn chưa ra khỏi miệng, hắn đã lấy tay che ngực, thống khổ ngã xuống đất. Chỉ thấy miệng vết thương đã tràn máu đen, ngoài quán rượu có một bóng đen chợt lóe đã biến mất vô tung.

Ám Dạ Các?” Mộc Vô Tu cúi xuống kiểm tra một phen, nhất định là đã biết nguồn gốc của ám khí: “Rốt cuộc là ai có thâm cừu đại hận với chúng ta, lại bày ra một chuyện như vậy, còn mời Ám Dạ Các đến giải quyết hậu quả?”

“Thật đáng tiếc, hai vị bang chủ, tại hạ không thể giúp đỡ được rồi!” Nghe giọng điệu của bọn họ, người ở sau lưng kia rất có địa vị.

“Tiểu huynh đệ khách khí quá rồi, chuyện hôm nay phải cảm ơn ngươi mới đúng, nếu không ta cũng không dám tưởng tượng hậu quả.” Lý Minh Khải chắp tay cám ơn.

“Tuy ta không biết ai muốn hãm hại hai bang, nhưng sau này vẫn mong hai vị bang chủ nắm tay hợp tác, tin tưởng lẫn nhau mới là điều quan trọng nhất. Đời người khó mà gặp được một người tri tâm.” Liễu Y Nhiễm cũng chắp tay đáp lễ.

“Đây là lệnh bài của Phúc Vũ bang ta, nếu ngày sau có gì khó xử, chỉ cần mang nó đến đây, lão phu sẽ dốc hết sức giúp đỡ, cô nương!” Mộc Vô Tu thận trọng giao lệnh bài ra. Đương nhiên chỉ có Liễu Y Nhiễm và Lý Minh Khải là nghe được hai chữ “cô nương” kia.

“Hả? Thì ra... Lý mỗ cực kỳ bội phục!” Lý Minh Khải nghe xong sửng sốt, ngay sau đó cũng móc một tấm lệnh bài ra đưa cho Liễu Y Nhiễm: “Cửa lớn Thanh Long bang chúng ta vĩnh viễn sẽ mở ra cho ngươi!”

“Hai vị bang chủ nói quá lời rồi, chỉ là việc không tốn sức gì. Vừa rồi còn phải cảm tạ hai người giải vây giúp ta, thôi thì lệnh bài này ta đành cung kính không bằng tuân lệnh! Sắc trời hôm nay đã muộn, ta cũng nên về rồi, hai vị bang chủ bảo trọng!”

“Mời!”

Liễu Y Nhiễm vừa xoay người đã thấy công tử mặt lạnh kia đang nhìn nàng như suy tư, khóe miệng mấp máy nhưng cũng không nói gì. Thấy thế Liễu Y Nhiễm liền rót một chén rượu đi về phía hắn.

“Đa tạ công tử đã ra tay cứu giúp, ta xin kính trước một ly!” Liễu Y Nhiễm nhẹ giọng cảm ơn, một ngụm uống sạch ly rượu.

Thấy Liễu Y Nhiễm phóng khoáng như thế, trong mắt nam tử cũng hiện lên một tia kinh ngạc, tiện đã khẽ cong môi, chấp nhận lời cảm ơn của nàng.

“Vậy xin cáo từ.” Nàng xoay người rời đi, đi được hai bước lại quay trở về, nói nhỏ bên tai hắn: “Nếu còn muốn xem kịch, đừng bỏ lỡ giải đấu hoa khôi ngày mai.”

“Haiz! Nếu ta có một đứa con gái như vậy thì tốt biết mấy!” Lý mỗ thở dài.

“Haiz! Ta còn muốn nàng ta làm con dâu nhà mình đây!” Mộc mỗ nhìn bóng dáng đã đi xa rồi nói.

Nói xong hai người nhìn nhau cười, không chừng có khả năng này thì sao?

Lầu hai.

“Thiên Dật, nghĩ gì thế?”

“Nữ nhân này không đơn giản.