Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!

Chương 87: Trêu hoa ghẹo ngọc




Dạ Nguyệt cởϊ áσ choàng ngoài ra, bản thân vẫn còn khoác y phục. Nàng định thư giản một chút sẽ đi đến chỗ Mặc Ảnh. Cũng một ngày không ngâm mình rồi...

"A"

Đây là...

" Bạch Cố Vương?"

Hỏng rồi...

Sao hắn lại ở đây...

Mái tóc đen huyền được xõa dài, cả phần thân dưới của hắn đều chìm trong nước. Cơ thể hắn không cuồn cuộn cơ bắp như Kình Phong tướng quân mà vừa phải, đầy tinh tế, có chút tàn khốc. Từng giọt nước lăn dài trên cơ ngực của hắn, để lộ đường nét đầy sức hút. Làn da trắng không tì vết, thật mê ly lòng người.

Đôi mắt màu hổ phách ấy mở ra nhìn nàng, có chút ngạc nhiên...

Cảnh tượng này cũng giống với lần đầu cả hai gặp ở hồ nước nóng

Nhưng cảm giác lại có chút khang khác...

Mặt nàng ta đã sớm ửng hồng, hai bên tai đều đỏ cả lên. Dạ Nguyệt xoay người, vội rời đi, xem như bản thân nàng chưa thấy gì cả.

Bộp

" Ngươi..."

Tay hắn đã vội nắm lấy tay Dạ Nguyệt, ngăn không cho nàng ta " tẩu thoát"

Nhìn hắn ta lúc này thật mất tự nhiên!

Dạ Nguyệt cắn chặt môi, lấy lại bình tĩnh. Sao cứ có tình thế oái âm nào nàng cũng là người lãnh trọn cả vậy?

" Nhìn thì cũng đã nhìn rồi. Ngươi không định chịu trách nhiệm sao?"

Lần đầu hắn thấy vẻ mặt bối rối của nàng ta, không trêu một chút thì chừng nào hắn mới rửa được mối hận bị gọi là "mỹ nhân".

" Ngươi bỏ tay ra mau. Không đừng trách ta!"

" Nhìn mỹ nhân tắm rồi định phủ bỏ trách nhiệm sao?"

Tên này...sao lại mặt dày như vậy? Chuyện lần trước nàng gọi hắn một tiếng mỹ nhân, bây giờ hắn vẫn còn nhớ! Lại còn đem nó ra trêu nàng nữa chứ!

" Tên lưu manh! Ta bảo ngươi buông tay!"

Bạch Cố Vương kéo nàng ta lại gần, gương mặt đầy ủy mị, tinh ma...

" Ta cũng chỉ lưu manh với ngươi!"

Vương bát đản-----

Trận chiến lúc nãy làm hắn bị thương ở não sao?

Dạ Nguyệt hất mạnh tay hắn ra, nhanh chóng chạy đi. Nàng ta đóng sầm cửa lại, không nói một lời nào.

Bạch Cố Vương thở dài, nụ cười đầy mê hoặc lòng người.

Bản thân hắn vốn ghét người khác chạm vào mình, luôn giữ khoảng cách nhất định với kẻ khác. Biết bao nhiêu nữ nhân nhìn thấy hắn, đều muốn lại gần tiếp cận hắn. Nhưng chưa một lần hắn để họ vào mắt. Thế nhưng cứ nhìn thấy nàng ta là hắn không khỏi tò mò, muốn đến gần...

" Chuyến đi này không lỗ vốn rồi..."

Hắn tiếp tục ngâm mình, để làn hơi trắng xóa bốc lên, bao phủ không gian yên tĩnh, ảm đạm ở nơi đây...

...

Tên khốn Trương Liêu Vũ

Ngươi vậy mà dám hại ta!