Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!

Chương 48: Thâm dò mật đạo




Ha...

Càng bí mật thì ta càng muốn khai phá!

Vương Dạ Nguyệt sờ tay lên cánh cửa, thâm dò xem lối vào ở đâu

Tìm mãi không thấy, nàng phát hiện trên cùng của cánh cửa được sơn màu tối hơn so với các viên gạch khác.

Dạ Nguyệt cười ranh ma:" Mật đạo nằm ở đây!"

Nàng chạm tay vào vị trí đó, khiến cánh cửa từ từ mở ra hai bên. Vương Dạ Nguyệt chậm rãi bước vào bên trong. Cánh cửa cũng từ từ đóng sầm lại.

Nơi này tối quá!

Vương Dạ Nguyệt lấy ra một viên thạch anh phát sáng, đó là phần thưởng lúc nàng làm nhiệm vụ giúp vài tên lính đánh thuê ở Sa La Cát.

Ánh sáng chiếu ra từ viên thạch anh soi sáng đường đi phía trước cho nàng.

Ra nơi này không được thiết kế bình thường, nơi này có một cầu thang đi xuống hầm. Dạ Nguyệt cẩn trọng đi xuống, nàng sợ rằng nơi này có cơ quan.

Vừa đặt chân xuống bật thang thứ nhất, đuốc của cả cầu thang đều sáng lên. Để lộ ra khung cảnh phía dưới là một kho tàng sách khổng lồ!

Nàng ta đương nhiên không đủ kiên nhẫn để đi hết cái cầu thang dài ngoằn này.

Vương Dạ Nguyệt nhảy từ trên cao xuống, nhẹ nhàng tiếp đất, không để lại tiếng động.

Thiết kế đồ sộ, uy nguy thật!

Xung quanh nàng là nhiều kệ sách được xếp thằng hàng, ngay lối. Nó cứ như là kho lưu trữ thông tin của toàn bộ Phong Liên Quốc đều nằm ở đây.

Nếu để hoàng thượng phát hiện thì...

Nàng có chút lạnh người...

Nơi này có ghi chép đầy đủ của nhiều trận đánh lớn năm xưa, chắc thông tin của vị "thần" kia cũng vậy.

"A, đây rồi!"- Vương Dạ Nguyệt nhón người, lấy một quyển sách ở phía trên. Nó hoàn toàn bám bụi!

Hm...họ gộp chung thông tin của vị "thần" kia với thông tin của ma thuật sư luôn sao?

Cuốn sách dày cộm, trang sách đã ố vàng, nét chữ nhiều chỗ cũng bị nhòa đi.

Đem cuốn sách này ra ngoài rồi từ từ nghiên cứu cũng chưa muộn...

Trước hết phải tìm lối ra trước đã!

Dạ Nguyệt thu cuốn sách vào chiều không gian của riêng mình...

Nơi này rộng lớn, chắc hẳn cũng phải có một lối ra khác nằm ở đây. Bây giờ mặt trời cũng lên cao rồi, bọn lính gác chắc đã trở về vị trí. Nếu cứ thế mà đi ra ngoài cửa chính thì không hay lắm...

Xung quanh nơi này đều được trang trí bởi họa tiết hình rồng, hình phượng. Chỉ duy nhất trên trần là chạm khắc hình hắc khuyển. Trên hình điêu khắc ấy, hắc khuyển mang trên lưng một bộ cánh lông vũ, trên cổ nó có đính một viên đá quý làm bằng kim cương thật.

Nàng ta cong môi, dùng ma lực bay lên đó, chạm tay vào viên đá quý ấy. Mật đạo từ từ mở ra một con đường khác, bên trong có hai bức tượng hình phượng lớn uy nghi, canh gác phía cuối dãy.

Tuy nàng ta cũng muốn biết con hắc khuyển này có ý nghĩa gì...

Nhưng toàn bộ thắc mắc đều được giải trong cuốn sách cổ kia...

Khi bóng lưng Vương Dạ Nguyệt đi vào mật đạo, lạnh sóng lưng thay đôi mắt của con hắc khuyển ấy khẽ chuyển dời...

Dạ Nguyệt lấy ra viên thạch anh, vừa đi vừa cẩn trọng nhìn quanh. Dưới chân nàng có nhiều vết xước lẫn lổ trên nền gạch. Chắc hẳn đã có người đi qua nơi này, không cẩn thận mà giẫm phải cơ quan.

Nàng ta lại không biết rằng, mật đạo này chohoàng thượng, sư phụ nàng cùng vị "thần" kia làm nên. Lúc trước cả ba bọn họ vìtò mò, muốn xin thái thượng hoàng vào đây nhưng bị ngài từ chối. Trong lúc chơiđùa ở khu vực gần nơi lưu trữ, Mặc Ảnh đã phát hiện ra có một cái lổ nhỏ thôngnơi hắn đang đứng nơi lưu trữ. Bằng sức mạnh của vị "thần", bọn họ đã tạo ra mộtcon đường từ hướng khác đi đến nơi đó. Sau khi thái thượng hoàng qua đời, HuyềnChi Tử đã bí mật hoàn thành mật đạo này, coi như là kỉ niệm của ba người bọn họ.