Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!

Chương 43: Bọn họ đã quen biết từ trước?




Trương Dương ngồi gần hắn, nâng ly chúc mừng :" Chúc mừng hoàng thượng đã có được nhiều nhân tài cho Phong Liên Quốc, thần xin kính hoàng thượng một ly."

Huyền Chi Tử cạn ly cùng hắn:" Trương Dương đại nhân khách sáo quá rồi, hahaha.."

"Dạ Nguyệt các hạ, ta đã nghe qua thanh danh của các hạ trên lôi đài, liệu ta có thể đấu với các hạ một trận được không?"

Tiêu Chiến săn tay áo, hùng dũng đứng dậy nói

"Tiêu Chiến khanh, có chuyện gì sao?"

" Hạ thần xin được phép đấu với Dạ Nguyệt các hạ! Hi vọng hoàng thượng chấp thuận! "

Tiêu Chiến này là một trong những cao thủ võ thuật của đại gia tộc Hồ Nhất Thiên. Hắn ta tuy cao ngạo, xem thường đối thủ nhưng lại lập được vô số thành tích hiển hách.

Quan chúng đều bàn tán to nhỏ :" Tiêu Chiến đại nhân, thân thủ không phải dạng đùa."

" Ngài ấy từng một mình cân cả đám lính của Sa La Cát đấy!"

"Thế nhưng ngài ấy không phải một ma thuật sư"

"Như vậy không phải quá chênh lệch sao?"

Năm nay là năm gì mà lắm kẻ khiêu chiến với ta thế?

Đánh nhau với hắn thì không thành vấn đề, nhưng bộ y phục mới của Yên Nhi cho ta, nhỡ làm rách thì biết làm thế nào?

Huyền Chi Tử cũng có chút khó xử. Nếu Vương Dạ Nguyệt cũng muốn đấu thì nàng ta đã lên tiếng nãy giờ rồi.

Yên Nhi ngồi cạnh, thấy Vương Dạ Nguyệt châm chú vào bộ y phục. Nàng cũng hiểu ra sự tình :" Dạ Nguyệt các hạ cứ thi đấu, ta không bận tâm đâu!"

" Hoàng Nhi..."- Lí Diệu thái hậu thấy con gái mình ủng hộ Vương Dạ Nguyệt hết mình, trong lòng cũng vui lây.

Vương Dạ Nguyệt nghe vậy liền an tâm, nàng nhìn qua sư phụ. Thấy vẻ mặt của người không vui. Chắc sư phụ đang muốn lấy mạng tên đó đây mà...

"Sư phụ...để ta!"

Nàng lạnh lùng đứng dậy, dùng tay lấy cây trâm cài tóc đang cài trên đầu cất vào túi. Nàng không muốn lúc chiến đấu làm tổn hại nó.

Nếu thi đấu bằng ma thuật thì không khó, chỉ là võ thuật hay vũ khí nàng đều không quá tinh thông, e có chút bất lợi.

"Ta nhận lời."

Tiêu Chiến nghe vậy mặt mài rạng rỡ, săn tay áo lên.

"Bạch Cố Vương, ngươi nghĩ trận đấu này thế nào?"- Trương Liêu Vũ tay phất phơ quạt, có chút hứng thú

Dù thách đấu với nữ nhân, thắng hay thua đều không có lợi cho hắn.

Nhất định là có người giật dây tên Tiêu Chiến kia rồi.

" Ta tin Dạ Nguyệt cô nương sẽ thắng." Bạch Cố Vương nói đầy chắc chắn, như hắn đã tiên liệu được trước kết quả. Hắn ta có niềm tin tuyệt đối với nữ nhân này?

" Ngươi tin tưởng Dạ Nguyệt các hạ quá nhỉ?"- Trương Liêu Vũ nhìn hắn có chút nghi ngờ.

Ban đầu hắn cho rằng họ đã quen biết từ trước, chỉ giả vờ làm ngơ, bây giờ thì hắn khẳng định rồi!

Nhưng dù gì Dạ Nguyệt cô nương cũng chỉ là nữ tử, đấu võ thuật hay vũ khí đều không có lợi. Tên Tiêu Chiến kia ra chiến trường bao lâu rồi, kinh nghiệm hắn dầy cả trăm lớp. Ma thuật sư cũng chỉ sử dụng ma lực là chủ yếu, tay chân thế này thì thật không hay!

Cơn gió ngày càng thổi mạnh, Tiêu Chiến đắc ý, vừa khởi động tay chân, vừa hỏi Vương Dạ Nguyệt :" Dạ Nguyệt các hạ muốn đấu như thế nào? Võ thuật hay vũ khí?"

"Tùy ngươi"- Vương Dạ Nguyệt lạnh nhạt đáp trã hắn

Nàng chẳng thấy có gì hay ho trong trận chiếnnày cả.