Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!

Chương 34: Phụ thân ngươi còn thua thảm dưới tay ta! Ngươi nghĩ mình có cửa đến bắt nạt?




"Từ ngữ không thể miêu tả, tận mắt nhìn thấy, ngươi sẽ rõ."-Bạch Cố Vương cất Điệp Tử vào trong tay áo. Hắn khoác thêm một lớp áo khoác ngoài màu trắng, biểu lộ khí phách lãnh ngạo, cao thâm khó dò.

Cũng đã đến giờ xuất phát...

Chuyến đi này sẽ rất thú vị đây...

...

Cố Loa Thành

Cảm thấy buồn chán

Vương Dạ Nguyệt có nhã hứng ra ngoài tản dạo, nàng đi theo sau Nhi Nhi,muốn nắm rõ địa hình trong cung để hành động dễ dàng.

Nàng đã hỏi qua tên của hai kẻ khốn chủ mưu

Một tên là Trịnh Hỏa Điều, tên còn lại là Lư Văn Sâm. Bọn chúng đều là quan văn, có mối quan hệ tốt với hoàng tộc, từng góp nhiều công lớn trong cuộc chiến với nước ngoại xâm.

Dù các ngươi có công thế nào, ta không cần biết!

Gϊếŧ cha mẹ ta...

Các ngươi chỉ có một con đường chuộc lỗi...

Đó là chết!

Họ dừng bước trước một cánh cửa lớn, được canh phòng nghiêm ngặc bởi hai tên lính gác.

Nàng quan sát kĩ lưỡng

"Đây là...?"

Một tên trong số chúng nhận ra được vị cao thủ hôm qua quyết chiến sống còn trên lôi đài với Kình Phong tướng quân, liền ngưỡng mộ bước đến:" Đây là nơi lưu trữ tài liệu ghi chép về lịch sử của Phong Liên Quốc trong hàng ngàn năm qua, tài liệu về dược thuật, võ đạo, ma thuật đều được cất giấu ở đây."

Tên lính còn lại bước đến với vẻ mặt khó chịu :"Này! Ngươi không lo canh giữ, lại đứng đây làm gì? Không sợ Trịnh Hỏa Điều đại nhân khiển trách à?"

Trịnh Hỏa Điều

Tên đáng chết nhà ngươi

Ngươi càng cấm, ta càng muốn xem...

"Ngươi không nhớ sao? Đây là vị các hạ đã đánh bại Kình Phong tướng quân trong trận chiến hôm qua, ngươi xem không chớp mắt đấy còn gì?"- Tên lính kia giục

Tên lính đó nghe vậy liền thay đổi sắc mặt, nhìn qua Vương Dạ Nguyệt đầy sùng bái:" Đắc tội với các hạ rồi, ta thật sự ngưỡng mộ cô nương lắm! Trận đánh đó thật khiến người khác không bao giờ quên!"

"Đúng vậy..."

"Ta cũng không quên được!"

"Kẻ dám đã thương phu quân của ta!"

Tư Trúc lớn giọng, bước đến đầy kiêu ngạo. Nhi Nhi sợ hãi trốn đằng sau cánh tay của Vương Dạ Nguyệt. Bọn lính tái mét, ngay lập tức lui về vị trí.

Hôm qua kiếm chuyện với ta, bây giờ còn đứng phách lối ở đây...

Ha...

Ta cũng nên cho ả một bài học.

"Bọn lính các ngươi biết gì mà nói! Chã qua phụ thân ta không muốn làm mất lòng vài tên tép riêu được trọng dụng nên không ra tay!"

"Ấy thế mà lại có kẻ không biết điều, nhân cơ hội đó gây chiến với phụ thân."

Hai cô gái đi sau Tư Trúc hùng hổ bước lên, vừa nói vừa lườm Vương Dạ Nguyệt. Sau lưng Tư Trúc còn có đám tùy tùng, vài tên mặc y phục đen, có đeo phi tiêu trên túi như muốn chứng tỏ bản thân.

Hừ

Đến cả phụ thân các ngươi cũng thua dưới tay ta...

Nay lại độc mồm, mời vài tên sát thủ đến dằn mặt...