Trên người của Tuyết Băng Tâm một chút nguyên khí cũng chẳng có. Dù có khéo léo che đậy cỡ nào, không lẽ cả ta và Hắc Khuyển đều không cảm nhận được...
Nhất Song Luân cười hiền từ, vẻ mặt khác hoàn toàn với lúc nãy.
" Nếu ngươi muốn biết, chi bằng gia nhập với bọn ta..."
Hại ta chưa đủ...
Bây giờ lại muốn mời ta gia nhập với các ngươi?
Nực cười.
" Năng lực tiềm ẩn trong ngươi rất lớn, Dạ Nguyệt. Chỉ cần luyện tập ở Động Kha Nguyệt, sức mạnh ngươi sẽ tăng cao, biết đâu còn sỡ hữu thêm một thần thú nữa a.."
Hắc Khuyển nghe hắn nói mà ngứa ngấy cả người.
Ngươi nói nghe dễ như vậy, sao không tự mình vào đấy mà sở hữu thêm thần thú, gia tăng sức mạnh đi!
" Ta muốn đến thì ta đến, không nhất thiết phải gia nhập Phi Điểu Tam Hội!"
Hahaha...
Nhất Song Luân bật cười thành tiếng.
" Dạ Nguyệt cô nương không biết rồi. Động Kha Nguyệt thuộc khu vực của bọn ta. Muốn vào đó cần phải có sự thông qua của các thành viên cấp cao."--- Hắn ngừng một hơi rồi nói tiếp.
" Với năng lực hiện tại, ngươi có đủ khả năng để đứng vào hàng ngũ cốt lõi của hội. Sao lại không thử?"- Hắn cười ma mãnh.
Lời chiêu mộ có chút hấp dẫn a...
" Nếu ta không cần sự thông qua mà đi thẳng vào đó thì sao?"- Vương Dạ Nguyệt nhếch mép, cười hỏi.
Câu nói của nàng làm hắn cứng đờ cả mặt...
Nha đầu không biết trời cao đất dày!
Rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt?
Nhất Song Luân lùi lại phía sau, gương mặt có chút buồn rầu a, thất vọng a...
" Thế thì đừng trách ta."
Kẻ mạnh như ngươi không làm người của bọn ta thì chỉ có đường chết!
Hắn vung tay.
" Công Thủy Tích."
Một giọt nước được rút ra từ cơ thể của sinh vật sống gần đó di chuyển nhanh về phía nàng. Nó mạnh đến mức, giọt nước vừa lướt qua thân cây thì thân cây đó lại ngã đổ.
Ta lại sợ ngươi quá...
"
A
Đây là...
" Đội trưởng?"
" Tôn Hữu Thiên?"
Cả hai người là Vũ Diệp Ưng và Tôn Hữu Thiên đều xuất hiện đúng lúc, bảo vệ nàng. Cả hai chiêu thức Lôi Cầu Chưởng của Vũ Diệp Ưng và Lửa Điện Ngục của Tôn Hữu Thiên đều xuất cùng một lúc, tạo ra nguồn năng lực lớn phá tang Công Thủy Tích trong tức khắc...
Nhất Song Luân vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Sao đội trưởng hắn lại bảo vệ nàng ta?
Đội trưởng xưa nay máu lạnh vô tình, gϊếŧ người không gớm tay. Chuyện của kẻ khác hắn chưa từng xen vào, sao lại...