Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!

Chương 155: Trả thù cho mẫu thân




...

Sáng hôm sau

Tuấn Tú vừa từ ngoài thành trở về liền nghe tin Huệ Di hoàng hậu bị đẩy vào lãnh cung. Thế là từ nay mọi chuyện trong cung đều một tay mẫu thân hắn quản lí...

Khi nghe đến lí do hoàng hậu bị đầy vào lãnh cung là do đã hạ thuốc Nguyệt Thiền cô nương, hắn tức tốc chạy đến chỗ nàng.

" Nguyệt Thiền cô nương!"

Hắn lại đạp tung cửa một lần nữa.

Vương Dạ Nguyệt sáng sớm vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài. Đêm qua nàng ta đi quậy phá nửa đêm mới về, đâm ra vui quá ngủ không được. Nên bây giờ gương mặt lờ đờ như sắp chết vậy...

Hắn lo lắng chạy đến lay nàng:" Nguyệt Thiền cô nương không sao chứ, để ta mời đại phu---"

Dạ Nguyệt đầu óc chưa tỉnh táo, thấy khó chịu bèn hất hắn bay văng vách.

Ui...

Sư phụ ra tay đau quá...

Hắn đưa tay xoa đầu. Bây giờ hắn cũng hiểu được một phần nổi đau của tên Lãnh Bất Phàm kia rồi. Cả cột sống và đầu để đau...

Nàng ta ngáp dài:" Xin lỗi, ta không cố ý a..."

" Đêm qua ngươi ham vui quá, bây giờ hai con mắt như gấu trúc rồi."- Hắc Khuyển mệt mỏi, vì bản thân hắn đêm qua cũng quậy chung với nàng...

Dạ Nguyệt cười nhạt.

Hiện tại rất cần một thứ gì đó giúp ta tỉnh ra a...

Một tin sốt dẻo chẳng hạn...

Tuấn Tú chợt nhớ ra:" Nguyệt Thiền cô nương. Hôm nay là ngày giỗ mười lăm năm ngày mất của Lam Diệp Băng, người có nghe qua cái tên này chứ?"

Dạ Nguyệt bừng tỉnh.

Đúng là tin sốt dẻo a...

" Ta có biết. Lăng mộ của bà ấy nằm ở chỗ nào vậy?"

...

Vương Dạ Nguyệt đang di chuyển đến nơi yên nghĩ của Lam Diệp Băng.

Nàng ta hi vọng có thể tìm chút chứng cứ.

Nhìn từ xa, nàng thấy Cơ Uyển hoàng quý phi đang đi vào bên trong. Dạ Nguyệt cũng cẩn trọng theo sau...

Nơi này thật long trọng, bao quanh nó là nhiều khối đá chạm khắc tuyệt đẹp, vừa trang nghiêm lại thể hiện nỗi tiếc nuối...

Cơ Uyển tay cầm một bó hoa đi đến.

Nàng ta đặt nó trên lăng mộ của Lam Diệp Băng.

" Diệp Băng tỉ đừng trách ta, thâm cung đấu đá, tranh sủng cũng chỉ là chuyện thường tình. Có trách là trách tỉ quá ngây thơ..."

Hại chết người khác mà nói chuyện thản nhiên như không...

Bà ta cũng quá tàn độc rồi!

" Năm đó sợ tỉ sinh được con, ta và Huệ Di đã tặng tỉ vài món quà. Một thứ khiến tỉ không thể nào trở lại đây được nữa..."

Bà ta vừa nói, vừa đưa tay chạm vào lăng mộ.

Hai người các ngươi được lắm!

Lại dám đồng lõa hại bà ấy...

Hoàng thượng yêu bà ấy nhiều như vậy. Chuyện này nhất định sẽ không bỏ qua cho hai ngươi...

" Vậy nếu ta quay trở lại thì sao?"

Dạ Nguyệt lên tiếng.

Cơ Uyển hoảng hốt xoay người lại, khi thấy Dạ Nguyệt kéo vành áo xuống. Gương mặt của nàng trông giống Lam Diệp Băng năm xưa như đúc thì hoản loạn

" Tỉ...tỉ còn sống..."

Dạ Nguyệt cười lạnh.

Nhìn nét mặt bà ta như vậy nàng cũng hiểu ra.

Vậy chuyện nàng là con gái của Lam Diệp Băng, lại là sự thật rồi.

Vương Dạ Nguyệt rút Liễu Diệp Đao, ánh mắt sắt bén, tràn ngập thù hận.