Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!

Chương 121: Thân phận thật sự của Bạch Cố Vương




Trước khi hắn đến Phong Liên Quốc làm mưa làm gió. Hắn từng là đội trưởng của Phi Điểu Tam Hội, phục vụ toàn quyền dưới trướng của một bô lão. Lão ta hành động vô cùng thần bí, nhiều thành viên cấp cao, kể cả Bạch Cố Vương cũng chưa từng nhìn thấy mặt, chỉ hành động thông qua lời đưa thư của một con quạ đen. Bản thân hắn lại dễ nhàm chán, hắn cũng dần thấy hội đi sai hướng, không theo mục đích ban đầu là cứu giúp dân lành mà gia tăng lực lượng, việc Phi Điểu Tam Hội dần lớn mạnh chỉ vì mục đích bá chủ lục địa mà thôi...

Vì điều này Bạch Cố Vương đã quyết rời khỏi hội.

Việc rời đi của hắn đã làm chênh lệch về sức mạnh nghiêm trọng, dẫn đến cuộc chiến với tộc Hắc Sát được diễn ra. Nhiều thành viên cấp cao được cử đến Động Kha Nguyệt- một nơi linh thiêng, khắc nghiệt giúp tôi rèn ma lực, chỉ để chuẩn bị cho cuộc chiến. Nhiều kẻ đã tử mạng trong lúc luyện tập.

Cuộc chiến sớm diễn ra và cũng mau kết thúc. Thương vong không đáng kể ở phía hội vì chỉ có những thành viên cấp cao đứng ra nghênh chiến. Riêng kẻ tử trận ở Hắc Sát lại lên đến trăm tên. Kẻ nào cũng là ma thuật sư.

Bây giờ người lên thay thế cho vị trí của đội trưởng là Vũ Diệp Ưng.

Chính hắn cũng là người đứng đầu, một mình càn quét lượng lớn quân địch. Trong thời điểm đó, sức mạnh của Diệp Ưng chỉ đứng sau Bạch Cố Vương. Nhưng bây giờ tên đó cũng mạnh lên ít nhiều...

" Lão ta thế nào rồi?"- Bạch Cố Vương lãnh đạm hỏi. Nhiều năm rồi, hắn cũng chẳng buồn nghĩ đến...

" Vẫn chẳng biết tung tích, đơn thuần nhận lệnh từ thư mà thôi!"- Nhất Song Luân cười tà. Hắn lúc trước vốn sùng bái Bạch Cố Vương, từ thực lực đến uy quyền, thông minh hơn người, phán đoán tình huống tốt, lãnh đạo tài ba...

Ta cũng hiểu lí do ngươi rời đi...

Bản thân ta cũng thấy được mục đích của chúng...

Nhưng bản thân ta lại chẳng quan tâm mấy đến vấn đề này, chỉ cần ta thấy vui, ta sẽ làm!

" Mục đích ngươi đến đây là gì? Nếu ngươi muốn hại nàng ấy thì đừng trách ta..."- Bạch Cố Vương tay cầm thần khí, sẵn sàng chiến đấu mọi lúc...

Nhất Song Luân nghe vậy thì bật cười khanh khách:" Hahaha...Ta chỉ nhận nhiệm vụ chia rẽ, làm yếu đi mối quan hệ giữa các ma thuật sư của Phong Liên Quốc, việc hại nàng ta thì ta không hứng thú."

Hắn ta biết rõ Bạch Cố Vương, hắn ta chỉ làm những thứ hắn thấy đúng, chẳng để tâm đến cảm xúc của ai cả. Lạnh nhạt, vô tình!

Thế mà hôm nay hắn lại...

Hahaha...

Chuyến đi lần này coi như thu hoạch lớn rồi!

Nhất Song Luân dần biến mất, trước khi đi hắn không quên nhắn gửi một câu

" Nếu huynh muốn biết âm mưu của bọn họ thì cứ thông thả điều tra, ta đi trước!"

Tạm biệt...

Đội trưởng.

...

Lúc này đám Mặc Ảnh đã ra ngoài an toàn.

Bọn họ vừa rời khỏi thì đã nghe thấy một tiếng động lớn, toàn bộ hang đều sập xuống. Âm thanh làm kinh hãi nhiều loài chim, khiến chúng bay tán loạn lên trời.

Mặc Ảnh đặt Tuyết Băng Tâm xuống.

Nàng ta cũng dần mở mắt...

" Mặc Ảnh..."- Gương mặt nàng có chút xanh xao, yếu ớt, nhưng vẫn toát lên vẻ hiền từ, phúc hậu.

Nàng ta nhẹ nhàng sà vào lòng Mặc Ảnh:" Cuối cùng, ta cũng gặp lại huynh rồi..."

Mặc Ảnh cũng ôm lấy nàng ta, ánh mắt hắn dần dịu dàng hơn, ôn nhu hơn...

Dạ Nguyệt chỉ đứng từ xa nhìn.

" Này nha đầu, mắt của ngươi..."- Hắc Khuyển có chút ngạc nhiên.

Dạ Nguyệt xoay người nhìn xuống dưới mặt nước của con sông gần đó. Đáng kinh ngạc rằng đôi mắt màu đen tuyền của nàng đã chuyển sang màu đỏ rực. Con ngươi vẫn ảm đạm, lạnh nhạt như vậy. Nó như màu đỏ của máu, thể hiện rõ nỗi đau thương...