Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!

Chương 119: Sư phụ chọn nàng ấy, chứ không phải ta...




" Ngươi!"- Mặc Ảnh tức giận, sớm muộn gì cũng bị ép cho tức mà chết!

Nhưng trong cảnh tượng này, hắn...

Phải chọn ai?

Dạ Nguyệt là người hắn từng cứu giúp, hắn xem nàng như con của mình. Còn Tuyết Băng Tâm là người hắn yêu, hắn xem nàng như cả thế giới, thề rằng chỉ cần nàng còn sống sẽ không bao giờ đánh mất nàng một lần nữa...

" Ta xin ngươi hãy thả họ ra, ngươi muốn ta làm gì cho ngươi cũng được!"

" Tiếc là ta không thể. Ngươi phải nhanh lên, nếu không cả hai cùng chết, đừng đổ lỗi cho ta!"- Hắn cười đắc ý.

Ha...

Vở kịch hay mà ngươi muốn cho ta xem là cảnh tượng này sao?

Dạ Nguyệt nhếch môi đầy chua xót.

Dù bản thân nàng cũng nhận ra được tầm quan trọng của cô gái đó đối với sư phụ, nhưng trong trái tim nàng vẫn có chút ích kỉ...

Liệu rằng người sẽ chọn ai...

Tuyết Băng Tâm kêu lên một tiếng đau đớn. Độc tố như gần phát đến tim, từng giọt mồ hôi đau đớn chảy xuống gương mặt hiền từ của nàng...

Mặc Ảnh nắm chặt hai tay.

Trước mặt hắn bỗng xuất hiện một Phương Thiên Họa Kích, một món vũ khí dùng để sát hại người không được chọn...

Hắn đau lòng nắm chặt nó mà đi đến.

Sư phụ...

Dạ Nguyệt đứng nhìn mà lòng thắt lại. Trái tim như rỉ từng giọt máu.

"

" Nguyệt Nhi. Sư phụ xin lỗi..."

Mặc Ảnh đứng trước lồng sắt, tay cầm Phương Thiên Họa Kích một phát đâm vào người của Dạ Nguyệt. Máu phun từ miệng nàng ta, đôi mắt lại đầy đau thương, câm phẫn...

Nguyệt Nhi, ta đã từng cứu con...

Nhưng ta lại nợ Tuyết Băng Tâm, ta xin lỗi...

"Hahaha..."- Tên đó lại cười hả hê trên nỗi đau của người khác. Giọng cười đầy thỏa mãn như đã biết trước được kết quả này

Một lọ thuốc giải liền xuất hiện trước mặt Tuyết Băng Tâm, thanh sắt cũng biến mất. Mặc Ảnh nhanh chóng chạy đến cạnh Tuyết Băng Tâm, đưa thuốc cho nàng uống rồi bế nàng ra khỏi lồng, không để tâm gì đến Dạ Nguyệt giả kia đang rỉ máu, vết thương lan rộng như thế nào...

Thời khắc hắn lấy mạng kẻ giả mạo kia, trái tim Dạ Nguyệt như bị đâm một nhát vậy...

Một vết thương vô hình mà nàng không diễn tả được...

Cảm giác này, cứ như kẻ bị đâm là ta vậy!