Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!

Chương 103: Ám hại




Tâm Luyến cười hiền từ:" Mẫu thân nói đúng. Cũng may nàng ấy không có ý trung nhân, con vẫn còn cơ hội! Luyến Nhi sẽ cố gắng đem nàng ấy về làm con dâu cho mẫu thân!"- Ánh mắt hắn đầy quyết tâm, nắm chặt lấy tay Tam Nương chân thành nói.

Ôi Luyến Nhi của ta...

Con đã trưởng thành rồi...

Dạ Nguyệt cô nương tuy bề ngoài lạnh nhạt, nhưng bên trong lại rất ấm áp. Nàng ta tuyệt tình như vậy vì không muốn làm Luyến Nhi đau khổ!

"

" Ngươi xem hắn chân thành với ngươi như vậy, không động lòng chút nào sao?"- Hắc Khuyển dùng tâm linh truyền âm mà hỏi Dạ Nguyệt. Bản thân hắn cũng thắc mắc không ít a...

Dạ Nguyệt khinh công lên thân cây, nhẹ nhàng ngồi xuống, giọng điệu lạnh nhạt :" Tâm Luyến hắn là người tốt. Bản thân hắn và Tam Nương phu nhân đều là người dịu dàng, ấm áp. Thà đau một lần còn hơn ôm hận cả đời, hắn không nên ở cạnh một kẻ độc ác như ta."

Nàng ta vẫn có cái lí riêng, một người hiền lành như vậy mà theo nàng làm việc xấu. Không phải tâm hồn hắn sẽ bị vấy bẩn sao?

Với cả bây giờ ngoài sư phụ, nàng chưa từng nghĩ sẽ ở cạnh một người khác!

Hắc Khuyển thở dài:" Ngươi nói cũng đúng. Hắn ta đến một miếng nguyên khí cũng chằng có, lấy gì mà bảo vệ ngươi?"

" Với cả sau này, hành trình của ngươi không chỉ dừng chân ở đây! Hắn đi theo ngươi không chừng lại gặp nguy hiểm!"- Hắc Khuyển có ý chê, bản thân hắn cũng chỉ thích kẻ mạnh. Kẻ yếu đi theo chỉ tổ vướng tay chân!

Dạ Nguyệt dựa người vào thân cây, nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Nơi này rất tĩnh lặng, bình yên. Hắn thuộc về nơi này, không phải thuộc về nàng!

Thấy Dạ Nguyệt im lặng không nói, hắn đành cà khịa một tiếng:" Có chuyện này ta cũng chẳng hiểu, một kẻ thú vị như hắn lại phải lòng nữ nhân ác độc như ngươi! Ngươi đã bỏ bùa gì hắn vậy?"

Nàng ta chỉ cười không nói.

Tên này chán sống rồi à?

Vù vù

Nàng ta thả hồn nhìn theo cảnh tượng hùng vĩ, ngút ngàn nơi đây. Chiều xuống, ánh nắng chói chang cũng dần dịu xuống, nhường chỗ cho một vùng sáng đỏ cam lan rộng cả vòm trời. Ánh sáng chiếu xuống dòng sông làm cả dòng trở nên đỏ rực, lung linh, huyền ảo. Mặt trời dần mất dạng, để lại một bầu trời đêm tĩnh mịch chỉ toàn sao và trăng. Toàn bộ khu vực trong phủ đều lên đèn.

" Này Dạ Nguyệt!"- Hắc Khuyễn khẽ gọi. Hắn nhìn thấy một kẻ đáng nghi đang lẩn quẩn dưới gốc cây.

Vương Dạ Nguyệt cũng đưa mắt nhìn xuống. Một tên thích khách đang cải trang thành một nha hoàn trong phủ. Vẻ mặt lén lút của hắn làm nàng không khỏi nghi ngờ. Cạnh hắn là vài ba tên đồng bọn. Trên tay hắn là một ống tre được thiết kế sao cho tiện lợi thổi khí độc vào trong phòng. Một tên khác đưa những viên thuốc giải cho ba tên còn lại uống, tránh khi thổi bọn chúng cũng dính độc.

Chuyên nghiệp thế này chắc là lính đánh thuê...

Dạ Nguyệt nhanh chân di chuyển theo sau bọn chúng. Nơi bọn chúng đi đến là Thẩm An Cung, khu vực mà nàng và Mặc Ảnh đang tạm trú.

Rốt cuộc kẻ nào dám hại ta...