Dạ Hi lôi kéo Quân Mặc Hiên rời đi, đi đến dưới một cây đại thụ.
“Hi nhi, sao thế?” Quân Mặc Hiên tiến lên ôm lấy Dạ Hi, nhẹ giọng hỏi.
“Ngươi sẽ vì mảnh bản đồ khó báu mà cưới A Tháp Na chứ?” Dạ Hi không xác định hỏi, thực sự phản ứng vừa rồi của Quân Mặc Hiên làm cho người khác rất ngạc nhiên, hắn thế nhưng lại không nói lời từ chối.
“Sẽ không, vì sao Hi nhi lại nghĩ như vậy?” Quân Mặc Hiên cọ cọ khuôn mặt lên người Dạ Hi
“Thực sự?” Dạ Hi nghi ngờ nhìn Quân Mặc Hiên. Đây chính là mảnh bản đồ kho báu đấy, liên quan đến mẫu thân của Quân Mặc Hiên, hơn nữa, hắn cũng có thể giả vờ đồng ý cưới A Tháp Na, chỉ cần sau khi bản đồ kho báu đến tay rồi đổi ý cũng được.
“Dám nghi ngờ vi Phu, nên phạt.” Quân Mặc Hiên mập mờ nói, cúi người xuống, bá đạo ngậm lấy cánh môi hồng của Dạ Hi, bắt đầu trừng phạt Dạ Hi.
“Ưm...” Dạ Hi than nhẹ một tiếng, đẩy Quân Mặc Hiên ra nói: “Người ta thế nhưng là công chúa của tộc Ngõa Nạp đấy?”
“Dạy mãi không sửa, phải phạt thật nặng.” Lúc này, Quân Mặc Hiên cũng không để cho Dạ Hi đẩy hắn ra nữa, ngược lại, còn sử dụng tất cả vốn liếng để dụ dỗ Dạ Hi, làm cho nàng đắm chìm vào trong biển nhiệt tình của chính mình.
Quả nhiên, cảm nhận được hơi thở nồng nặc của Quân Mặc Hiên, tất cả tâm tư của Dạ Hi đều bị hỗn loạn, đâu còn nhớ mình vừa mới nói cái gì.
Quân Mặc Hiên đè Dạ Hi lên thân cây to, để cho nàng dựa lưng vào gốc cây lớn, không đến mức bị trượt xuống. Bàn tay bắt đầu di chuyển hỗn loạn trên người Dạ Hi.
“Này, Quân.... Quân Mặc Hiên.... Chàng định làm cái gì thế?” Hai tay của Dạ Hi đặt trước ngực của hắn, muốn đẩy hắn ra. Thế nhưng, một chút sức lực nhỏ bé ấy của Dạ Hi chỉ đủ đến gãi ngứa cho hắn, không những không thể đẩy được hắn ra, ngược lại còn kích thích thêm khát vọng mãnh liệt.
“Hít....” Quân Mặc Hiên hít sâu một hơi, hắn có chút chịu đựng không nổi. Chật vật ngẩng đầu, để cho mình cách xa Hi nhi một chút, nói: “ Hi nhi, vi phu muốn làm gì nàng còn không biết sao?”
“Hừ, suy nghĩ bẩn thỉu.” Dạ Hi khinh bỉ nói, gần đây dường như hắn vận động hơi bị nhiều lần rồi.
“Đâu có bẩn thỉu, nàng nhìn xem, ta đây nghe lời như vậy, ngoan như vậy, đứng trước cám dỗ mà lập trường vẫn kiên định, Hi nhi, chúng ta....”Quân Mặc Hiên nhéo thịt của Dạ Hi, vẻ mặt mập mờ mời gọi.
“Biến.” Dạ Hi nổi giận nói, nàng mới không cần làm một hồi kích tình trong sa mạc đâu? Lập tức cố ý nói sang vấn đề khác: “Mặc, chàng định làm gì với mảnh bản đồ kho báu đây?”
“Trộm!” Quân Mặc Hiên trả lời.
“Trộm á? Chàng biết nó ở nơi nào sao?” Dạ Hi hỏi ngược lại?
Quân Mặc Hiên dừng lại, thực ra muốn biết nó ở chỗ nào rất dễ dàng, chỉ cần hỏi A Tháp Na là dược, nhưng hắn sẽ không làm như vậy, cho dù là chỉ giả vờ lấy lòng hắn cũng không đồng ý.
“Hay là chàng đi dùng mỹ nam kế đi.” Dạ Hi tốt bụng đề nghị.
Vẻ mặt của Quân Mặc Hiên lạnh lẽo, hung hãn nói: “Ngày hôm này ta vốn định bỏ qua cho nàng, nhưng mà nàng không nên quyến rũ vi phu, vi phu không thể làm gì khác hơn hơn thỏa mãn yêu cầu của Hi nhi.”
“Quân Mặc Hiên, chàng nói vớ nói vẩn cái gì thế?” Dạ Hi hơi giận, quyến rũ? Nàng có sao? Người nọ đang cố ý bẻ cong sự thực, mượn cớ để ăn tươi nàng.
“Chẳng phải nàng đang cố ý chọc tức ta sao? Biết rất rõ ta chỉ có cảm giác với nàng, vậy mà lại cố ý đẩy ta cho người khác, không phải muốn làm cho ta tức giận sao? Hiện tại, ta đã tức giận như mong muốn của nàng, thế nên, chẳng phải nàng nên đón nhận lửa giận của ta sao? Cho nên, Hi nhi, đến đây đi, đón nhận lửa giận của vi phu....”
Hai chữ cuối cùng Quân Mặc Hiên cố ý nhấn thật mạnh. Dạ Hi dám cá, không phải hắn đang nói lửa giận, mà chính là lửa dục.
“Chàng... Già mồm át lẽ phải.” Dạ Hi không nói gì, nam nhân này có cần phải vô liêm sỉ như vậy hay không.
“Ta già mồm át lẽ phải đấy thì sao!” Quân Mặc Hiên hào phóng thừa nhận, đông thời môi lưỡi cũng bắt đầu quấy rối Dạ Hi.
Dạ Hi xấu hổ, hắn thật đúng là không khách khí.
Một hồi kích tình được bắt đầu trong màn đêm yên tĩnh này, mà ở xa xa, A Tháp Na trơ mắt nhìn Dạ Hi kéo Quân Mặc Hiên rời đi, trong lòng tức giận.
“Quân Mặc Hiên, ta nhất định phải có được ngươi.” A Tháp Na âm thầm thề ở trong lòng.
Sau khi A Tháp Na hạ quyết tâm, cả ngày nghĩ trăm phương ngàn kế để quyến rũ Quân Mặc Hiên, thế nhưng, mỗi lần như vậy đều vấp phải trở ngại. Không phải Quân Mặc Hiên và Dạ Hi trình diễn tình yêu đẹp đẽ của hai người, thì chí là Quân Mặc Hiên dùng lời nói lạnh lùng để đáp lại.
Ngày hôm đó, sau khi A Tháp Na bị nhục nhã ở chỗ của Quân Mặc Hiên, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, một thân một mình đứng trong sa mặc, lẩm bẩm: “Rốt cuộc ta không tốt chỗ nào, vì sao hắn lại không thích ta, vì sao....”
A Tháp Na hét to hơn, phát tiết hết cơn giận của chính mình, sau khi trút hết xong, ngồi chồm hỗm dưới đất, uất ức khóc lớn, đã dùng hết tất cả các biện pháp, mà Hi Mặc vẫn không thích nàng, cuối cùng phải làm gì bây giời.
Bỗng nhiên, trong mắt A Tháp Na lóe lên một tia ngoan độc, nếu như Dạ Hi không tồn tại, có phải Hi Mặc sẽ cưới nàng hay không? Đúng, nhất định là như vậy, chắc chắn là Dạ Hi quyến rũ Hi Mặc.
“Giết người, tuyệt đối là phương pháp ngu xuẩn nhất, nếu ngươi giết nữ nhân kia, nam nhân đó sẽ càng chán ghét ngươi hơn mà thôi, chắc chắn sẽ không cưới ngươi...” Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên trong sa mạc yên tĩnh.
“Là ai? Đi ra đây.” A Tháp Na giả vờ bình tĩnh hô.
“Ngươi không cần biết ta là ai, ngươi chỉ cần biết rằng ta đến để giúp đỡ người là được, cầm cái này, cho Quân.... Cho nam nhân kia ăn vào, chờ đến khi hắn tình lại, hắn sẽ yêu nữ nhân đầu tiên mà hắn nhìn thấy.” Nữ nhân mặc y phục màu đen ném cho A Tháp Na một bình sứ màu trắng.
“Vì sao ngươi lại giúp ta?” A Tháp Na cũng không phải là kẻ ngu ngốc, loại chuyện như đồ ăn từ trên trời rơi xuống này, nàng sẽ không tin tưởng.
“Sau khi chuyện này thành công, ta muốn ngươi làm cho ta một chuyện.” Nữ tử mặc y phục màu đen lạnh lùng nói ra, Dạ Hi, ngươi chờ bị nam nhân mà ngươi yêu mến giết chết đi.
“Chuyện gì?” A Tháp Na hỏi, nhỡ may bắt nàng phải giết phụ thân và ca ca thì phải làm sao bây giờ?
Nư tử mặc y phục màu đen cười nhạt: “Yên tâm, cũng không phải là chuyện thương thiên hại lý gì đâu, hơn nữa cũng mang lại chỗ tốt cho ngươi, để cho nam nhân của ngươi giết thê tử thực sự của hắn, chuyện này chẳng phải rất có ích cho ngươi sao?”
Giết Hi phu nhân, cũng đúng, chỉ khi nào nữ nhân này biến mất, thì Hi Mặc mới có thể hoàn toàn thuộc về nàng, thế nhưng, phải làm thế nào mới có thể cho Hi Mặc ăn thứ này đây?
Trong chốc lát, A Tháp Na cũng không có biện pháp nào tốt cả, lập tức lên tiếng nói ra: “Ta phải làm thế nào mới có thể để cho hắn ăn thứ này.”
“Cái này không phải là chuyện của ta, thuốc đã đưa cho ngươi, phải làm sao thì phải xem khả năng của ngươi: “Nói xong, nữ tử mặc y phục màu đen phi thân rời đi, đến vô ảnh, đi vô tung (*).
(*) Đến vô ảnh, đi vô tung: chỉ những người có khinh công cao cường, có thể thoắt ẩn thoắt hiện không thấy bóng dáng.
Chỉ là không biết rốt cuộc người này có thâm cừu đại hận gì với Dạ Hi, không ngờ lại tính kế bọn họ.
Trên đường trở về, A Tháp Na vẫn luôn suy tư về vấn đề này, cuối cùng phải làm như thế nào mới có thể để cho Quân Mặc Hiên không hề nghi ngờ mà ăn viên thuốc này đây?
Ngay lúc A Tháp Na không biết phải làm sao thì cơ hội đã đến. Cách đó không xa, mấy nữ nhân nhiều chuyện đang bàn tán về chuyện mới xảy ra ở trong tứ hợp viên.
“Các ngươi nói, có người ở trong tứ hợp viên sinh bệnh?” A Tháp Na kéo một đại thẩm hỏi.
“Đúng vậy, nghe nói là cái người được gọi là Hi Mặc, cũng không biết chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên bị bệnh, mong là không phải loại bệnh truyền nhiễm!” Càng truyền càng nghiêm trọng hơn, thực ra đơn giản chỉ là bị cảm phong hàn mà thôi, thế mà lại bị mọi người truyền thành bị bệnh nặng.
Thật vậy chăng? Hi Mặc bị cảm phong hàn, xem ra trời cao cũng giúp nàng, Hi Mặc có bệnh, nhất định sẽ đi tìm Tang Ân đại phu bốc thuốc, nàng chỉ cần tìm Tang Ân hỗ trợ là được rồi. Vì vậy, A Tháp Na cao hứng đi tìm Tang Ân.
Bên này, thực ra Quân Mặc Hiên chẳng bị bệnh gì cả, người có chuyện là Hoa Hồ Điệp.
“Lão Hoa, ngươi cũng là đại phu mà, làm sao lại để cho mình bệnh chứ?” Vân Thanh Phong nói mát.
“Vân Thanh Phong, ngươi bớt ngồi đó nói mát đi.” Hoa Hồ Điệp suy yếu nói. Vì sao hắn bị bệnh, hắn còn không biết sao? Bị Mông Ngữ dằn vặt như vậy, hắn không muốn bị bệnh đều khó.
“Vân thúc thúc, bỏ đá xuống giếng là không có đạo đức, Hoa thúc thúc chỉ là không cẩn thận chọc tới Ngữ tỷ tỷ, sau đó Ngữ tỷ tỷ lại không cẩn thận đẩy thúc ấy vào trong hồ nước, sau đó lại không cẩn thận thả Tiểu xích luyện xuống nước uy hiếp thúc ấy không cho phép đứng dậy, nguyện một buổi tối, Mông Ngữ tỷ tỷ cũng thật là, ta đã nói Hoa thúc thúc sẽ không đứng lên đâu, vậy mà tỷ ấy vẫn kiến trì đứng ở đấy trông trường, buổi tối khuya thế này, rất lạnh....”
Quân Tư Mặc bùm bùm nói một hồi. Tất cả đều là Mông Cổ vô tội đến mức nào, Hoa Hồ Điệp lại đáng đời đến nhường nào.
“Tiểu Tư Mặc, theo như lời ngươi nói như vậy, có phải Hoa thúc thúc của ngươi nên cảm ơn Mông cô nưỡng đã chịu đựng rét lạnh với hắn có phải hay không?” Vân Thanh Phong trêu ghẹo nói.
“Vân thúc thúc, thúc thật thông minh.” Tiểu Tư Mặc cấp cho Vân Thanh Phong một ánh mắt đáng yêu.
“Nào có, nào có, vẫn là Tiểu Tư Mặc thông minh hơn, chỉ cần nói mấy câu đã có thể đưa câu chuyện trở nên nóng bỏng như vậy.” Vân Thanh Phong chỉ chỉ Hoa Hồ Điệp đang nằm trên giường, tiếp tục nói: “Quả thực là được mẫu thân của ngươi chân truyền.”
Mà Hoa Hồ Điệp đang nằm trên giường đã tức giận đến nói không ra lời. Nếu nói là hai người là đồ vô sỉ, thì Vân Thanh Phong chính là kẻ chuyên bỏ đá xuống giếng, còn Quân Tư Mặc chính là kẻ chuyên đi xát muối lên vết thương của người khác, quả thực là một người ác độc hơn một người.
“Hoa thúc thúc, Ngữ tỷ tỷ đối với xử với thúc tốt như vậy, sau này thúc phải đối xử tốt với tỷ ấy một chút, đừng mãi tranh cãi với tỷ ấy nữa.” Quân Tư Mặc chân thành nói.
Hoa Hồ Điệp không nói gì, còn muốn hắn đi xin lỗi, có lầm hay không, hắn bệnh là do chính nàng ban tặng đấy, hắn không đi tìm nàng gây phiền phúc đã là tốt lắm rồi.
Aiz, sớm biết rằng sẽ có kết quả này, trước đây hắn nên ở lại Thiên Linh, để cho Quỷ Diện đến địa phương khỉ ho cò gáy này. Chí ít ở Thiên Linh còn có muội tử thơm ngát hầu hạ, ở tại chỗ này, bị Mông Ngữ chỉnh không nói, ngay cả một người phục vụ cũng không có.
Xem đi, hiện tại ngay cả người nấu thuốc, đưa thuốc cũng không có. Cuộc đời của hắn tại sao lại bi kịch như thế này chứ? Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, ngày hôm nay trong viện không có một bóng người.
Nhìn Hoa Hồ Điệp thật sự rất thương cảm, Vân Thanh Phong tốt bụng không có hứng thú chọc hắn: “Được rồi, được rồi, Bản Thiếu Gia rộng lượng, đành hi sinh một chút đi bưng thuốc giúp ngươi vậy. Phỏng chừng lúc này tiểu Hi nhi đã nấu xong rồi.”
Bọn họ là một đám đại nam nhân, ở nơi này, mấy chuyện nấu thuốc làm cơm kiểu này tất nhiên là giao cho Dạ Hi. Đừng nói, thật sự hắn đang rất chờ mong bữa tối đây?
Nói xong, Vân Thanh Phong đi ra ngoài.
Hoa Hồ Điệp cuối cùng cũng tìm được một chút thoải mái, cách làm người của Vân Thanh Phong tuy có tiện một chút, nhưng ở phút giây quan trọng còn biết bưng thuốc cho hắn.
“Hoa thúc thúc, thu mua thúc thật dễ, chỉ cần một chén thuốc là thúc đã bỏ qua rồi, mẫu thân còn nấu thuốc cho thúc nữa kìa? Có phải thúc cũng nên bày tỏ một chút hay không?” Vẻ mặt Quân Tư Mặc cười đến gian trá.
Hơn nữa, Hoa thúc thúc của mình cũng là đại phu, chắc chắn sẽ có rất nhiều loại thuốc để chỉnh người, hắn muốn một ít để chỉnh cái người tên Na gì gì đó.
“Ngươi muốn làm gì? Hoa thúc thúc của ngươi chỉ là một kẻ làm cho phụ thân và mẫu thân của ngươi thôi, không có tiền đâu.” Vẻ mặt Hoa Hồ Điệp phòng bị nhìn Quân Tư Mặc.
Hắn đã bị hai phu thê Quân Mặc Hiên nô dịch rồi, hắn không muốn bị nhi tử của bọn họ nô dịch nữa đâu, như vậy hắn sẽ rất đau lòng, rất khó chịu.
“Ha hả, Hoa thúc thúc, thúc có thuốc xổ hay không, thuộc độc, xuân dược....” Quân Tư Mặc nói ra một chuỗi dài toàn tên thuốc.
Hoa Hồ Điệp không nói gì, tiểu thí hài này cần mấy thứ này để làm cái gì, đừng nói hắn không có, cho dù là có hắn cũng không thể cho được.
“Tiểu Tư Mặc, chúng ta đang đi xa nhà, thúc thúc không mang theo mấy thứ này, ngươi xem, thúc thúc bị bệnh cũng phải tìm đại phu để bốc thuốc này?” Hoa Hồ Điệp nói qua loa cho có lệ.
“Thật vậy sao?” Tiểu Tư Mặc không tin.
“Thiên chân vạn xác (*), không tin ngươi đi hỏi mẫu thân của ngươi thử, thuận tiện thúc giục bọn họ vì sao thuốc vẫn chưa xong giúp thúc luôn.” Hoa Hồ Điệp dụ dỗ.
Quân Tư Mặc nửa tin nửa ngờ rời đi, đi tìm mẫu thân nhà mình hỏi cho rõ.
Bên này, Vân Thanh Phong vừa đi đến nhà bếp, cũng không có ngửi được vị thuốc đông y. Lập tức lên tiếng hỏi: “Tiểu Hi nhi, thuốc của Hoa Hồ Điệp đâu?”
“Trên bàn.” Dạ Hi ngay cả đầu cũng không có ngẩng lên, chắm chú làm cơm.
Vân Thanh Phong hết nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, vẫn không nhìn thấy thuốc đâu cả: “Không có ở trên bàn mà.” Hắn tìm một vòng cũng không nhìn thấy chén thuốc đâu, mà trên bàn ngoài một cái bình nhỏ màu trắng ra thì chẳng có thứ gì cả.
“Ở trong cái bình màu trẳng ở trên bày đây, thật là ngốc, máu rời đi, đừng làm quấy rầy ta đang làm cơm.” Giọng điệu của Dạ Hi có chút khó chịu. Làm cơm, nàng lớn như vậy cũng chưa từng làm cơm.
Hơn nữa còn là loại bếp lò nguyên thủy này, ngay cả khí gas ở hiện đại nàng cũng không biết dùng, chứ đừng nói là đốt củi. Đám người kia thật là biết tìm chuyện khó cho nàng.
Vân Thanh Phong sờ mũi một cái, cầm cái bình màu tráng lên yên lặng rời đi, thì ra cái bình màu trắng này chính là thuốc cảm mạo, vậy mà hắn còn tưởng rằng là thảo dược nữa chứ? Lúc đi ra đến ngoài cửa, vừa vặn gặp phải Mông Ngữ đến đây ăn vụng.
Vẻ mặt Mông Ngữ nghi hoặc nhìn Vân Thanh Phong, hắn cầm một chai cổ độc đi chỗ nào? Mặc dù chỉ liếc qua một chút, nhưng với năng lực nhạy cảm của Mông Cổ vẫn phát hiện ra đó là cổ độc, hơn nữa còn là cổ tinh.
“Mông Ngữ, muội đang nhìn cái gì thế, mau tới đây giúp tỷ tỷ nhóm lửa nào!” Dạ Hi thúc giục.
“Muội chỉ là đang xem Vân Thanh Phong cầm thứ gì đó mà thôi.” Mông Ngữ nhíu nhíu mày, vẫn không thể nghĩ ra tại sao Vân Thanh Phong lại có thể có cố độc.
“Còn có thể là cái gì được, chẳng phải là thuốc cảm mạo của Hoa Hồ Điệp hay sao?” Dạ Hi không vui nói, là ai nói là nữ nhân thì phải biết nấu cơm, chỉ một lần này thôi, ngày mai, nàng tuyệt đối sẽ không làm cơm.
Cũng không biết vì sao, đột nhiên, tất cả hạ nhân ở trong tứ hợp viện đều đi đâu hết, ngay cả làm cơm cũng không tìm thấy người. Thực ra, Dạ Hi cũng không biết bên ngoài đã truyền tin linh tinh: Quân Mặc Hiên bị bệnh truyền nhiễm, còn ai dám đến tứ hợp viện nữa.
Cũng chính bởi vì lời đồn này, Quân Mặc Hiên mới may mắn tránh thoát được một kiếp.
“Thuốc cảm mạo, làm sao có thể, đây rõ ràng là cổ tình mà.” Mông Ngữ giải thích.
Dạ Hi kinh hãi trong lòng: Cổ tình? Làm sao có thể, không xong rồi, Hoa Hồ Điệp gặp nguy hiểm! “Mau chóng đi tìm Hoa Hồ Điệp.” Dạ Hi bỏ đồ trên tay xuống, lối kéo Mông Ngữ vội vội vàng vàng rời đi.
“Cho tỷ nói một chút, cổ tình có nguy hại gì?” Vừa đi, Dạ Hi vừa hỏi.
“Thực ra cũng không có gì, chỉ là sau khi ăn vào người đó sẽ lâm vào trạng thái hôn mê một thời gian ngắn, khoảng chừng là ba ngày, sau khi hắn tỉnh lại thì hắn sẽ yêu người đầu tiên xuất hiện ở trước mặt của hắn, mặc kệ là nam hay nữ.” Mông Ngữ lên tiếng giải thích rõ.
Mẹ nó, đồ vật biến thái gì vậy: “Có thuốc giải không?” Dạ Hi hỏi tiếp?
“Không có.” Mông Ngữ thành thật trả lời.
Khi hai người chạy tới căn phòng của Hoa Hồ Điệp, nhìn cái bình màu trắng trống rỗng, trong lòng Dạ Hi đã biết xảy ra việc lớn rồi, vì vậy cố ý gọi Vân Thanh Phong ra hỏi, còn Mông Ngữ ở lại chiếu cố Hoa Hồ Điệp.
Vân Thanh Phong đàng hoàng đi theo Dạ Hi ra ngoài: “Tiểu Hi nhi, làm sao vậy?”
“Ngươi đưa thuốc cho Hoa Hồ Điệp ăn rồi à?” Dạ Hi lên tiếng hỏi, ngàn vạn lần không phải, Quân Mặc Hiên đáng chết này, để cho hắn đi lấy thuốc, hắn lại cầm một chai cổ độc về làm gì.
“Ăn rồi, ăn nguyên cả một bình, làm sao vậy, thuốc có gì à?” Vân Thanh Phong nghi hoặc lên tiếng.
“Ăn hết cả một bình.” Dạ Hi rất kinh ngạc. Ông trời ơi, ăn hết cả một bình, thật khó có thể tưởng tượng được hình ảnh Hoa Hồ Điệp thích Vân Thanh Phong sau khi tỉnh lại.
“Ta khuyên ngươi ba ngày nay không nên nhìn Hoa Hồ Điệp, nếu không người sẽ hối hận suốt đời.” Dạ Hi tốt bụng đề nghị, Nói xong, định rời đi, ván đã đóng thuyền, Dạ Hi cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Chuyện quan trọng nhất lúc này là tìm ra ai là người hạ cổ độc.
Vân Thanh Phong nhìn bóng lưng rời đi của Dạ Hi, vẻ mặt không hiểu tại sao. Nếu Dạ Hi để cho hắn không nhìn Hoa Hồ Điệp thì hắn sẽ không nhìn là được.
Đột nhiên, Dạ Hi dường như nghĩ đến điều gì, xoay người trở về nói với Vân Thanh Phong: “Đừng để cho Tiểu Tư Mặc đi qua đấy, tốt nhất là tìm một lý do để cho Mông Ngữ chăm sóc hắn.”
Vân Thanh Phong nghe vậy giống như là đang lạc vào trong sương mù, lên tiếng hỏi: “Cuối cùng Hoa Hồ Điệp bị làm sao vậy?”
“Cũng không có gì, chỉ là bị trúng cổ tình, không muốn bị hắn thích ngươi, tốt nhất đừng đi tìm hắn.” Dạ Hi tốt bụng nhắc nhở.
Vẻ mặt Vân Thanh Phong trắng bệch, lúc muốn nói thêm điều gì nữa thì cửa phòng lại bị đẩy ra.
“Không hay rồi, không hay rồi, Hoa Hồ Điệp ngất xỉu. “ Mông Ngữ bỗng nhiên hoảng loạn kêu lên.
“Cái gì, ngất đi?”Vân Thanh Phong lo lắng nói, dù sao cũng là huynh đệ của mình gặp chuyện không may, tất nhiên phải quan tâm một chút. Nhưng mà, nghĩ đến cổ tình, bước chân vừa mới bước ra của Vân Thanh Phong bỗng nhiên dừng lại.
Lôi kéo Mông Ngữ, vẻ mặt ân cần nói ra: “ha hả, Mông Ngữ, ngươi chiếu cố hắn đi, Hoa Hồ Điệp bị cảm phong hàn, nên ngất đi là một chuyện rất bình thường, phải biết rằng, hắn vì ngươi nên mới có thể bị dính phải phong hàn, ngươi phải có trách nhiệm chăm sóc cho hắn.”
“Ta không làm.” Mông Ngữ không vui, dựa vào cái gì mà nàng phải chiếu cố cái đồ quỷ sứ đáng ghét này chứ.
“Như vậy đi, ta đi bắt một trăm con rắn cho ngươi, người đi chăm sốc Hoa Hồ Điệp, nhớ kỹ, phải một tấc cũng không được rời đi đấy.” Vân Thanh Phong tung ra điều kiện mê người.
“Tốt, thành giao.” Nói xong, Mông Ngữ xoay người đi vào trong nhà.
Nhìn cửa phòng đóng chặc, Vân Thanh Phong yên lặng cầu nguyện cho Hoa Hồ Điệp ở trong lòng, dường như hắn có thể tưởng tượng ra cuộc sống trong tương lai của Hoa Hồ Điệp thê thảm đến mức nào.
Mà một bên, A Tháp Na vẫn không biết cổ độc mà mình chuẩn bị cho Quân Mặc Hiên đã bị cho vào bụng của người khác. Chuyện này cực kỳ khéo ở chỗ lúc nàng đi tới tứ hợp viện tìm Quân Mặc Hiên.
Bên cạnh hắn cũng có đặt một cái chai màu trắng, tất nhiên, A Tháp Na sẽ cho rằng cổ độc đã bị Quân Mặc Hiên ăn rồi. Kế tiếp chính là tìm cách lừa gạt hắn rời đi trước khi hắn ngất xỉu.