Editor: Minh
Bóp chết hắn, cũng phải nhìn xem nàng có bản lãnh này hay không đã, thật là. "Mông Ngữ, ta nói cho ngươi biết, ngươi lại tiếp tục chọc ta, ta cũng sẽ không để cho ngươi yên."
"Ta cần ngươi nhường à?" Mông Cổ phách lối nói.
Hai người lại tiếp tục cãi nhau ngươi một câu ta một câu, mọi người im lặng, mới vừa rồi còn ra vẻ chịu uất ức thật lớn, vậy mà hiện tại lại cãi vã. Thạt đúng là một đôi oan gia vui vẻ.
Thấy không còn kịch vui để xem, mọi người đều tản đi, chỉ để hai người ở lại ồn ào ngươi một câu ta một câu, trả lại sự yên tĩnh vốn dĩ của sa mạc.
Chuyện này ở trong mắt đám người Dạ Hi chỉ là những gì đã qua, thế nhưng lại nhấc lên từng cơn từng cơn sóng lớn trong lòng hai huynh muội A Tháp Hạo. Trước đó không lâu, hắn có đi qua Trung Nguyên một lần, mặc dù chỉ đến Tuyết Dung quốc, thế nhưng danh hào thiên hạ đệ nhất hái hoa tặc này hắn đã từng nghe nói qua.
Người đó là lão bản của Yên Vũ các, từng là hái hoa tặc, một nhân vật rất lợi hại, nghe nói hắn làm việc cho hoàng đế Thiên Thần. Nếu người này thực sự là Hoa Hồ Điệp, chẳng lẽ người được gọi là Hi Mặc kia là Thiên Thần...
Không, sẽ không trùng hợp đến như thế. Nhưng nếu thật sự là hoàng đế Thiên Thần, khi phát hiện muội muội lừa bọn họ, phải làm thế nào bây giờ. Lửa giận của mấy người này, làm sao bọn họ có thể chịu nổi.
Mặc kệ là lừa mình dối người hay thế nào, hắn càng muốn tin tưởng vào định luật kia của muội, mấy người này chính là hạng vô danh tiểu tốt.
Bỏ qua muộn phiền trong lòng, A Tháp Hạo dần dần chìm vào trong mộng đẹp, một đêm gió êm sóng lặng, sáng sớm hôm sau, nhiệt độ trong không khí bắt đầu từ từ tăng lên như trước, đoàn người Dạ Hi bắt đầu lên đường.
Đi khoảng hai ngày đường, cuối cùng đoán người cũng đến bộ lạc tộc Ngõa Nạp, tất nhiên cũng chính là nơi mà Dạ Hi cho là Tỏa Thược quốc.
"Không phải chứ, đây thật sự là Tỏa Thược quốc sao?" Vân Thanh Phong kinh ngạc nói, hắn có xem qua mấy quyển sổ sách kia, hắn chính là xem qua này sổ sách, nhiều bạc như vậy làm sao cũng không giống là loại này nạn dân thu dung quốc cấp đắc khởi a.
Nhìn vẻ bên ngoài, tất cả đều là tường đất không nói, mọi kiến trục xây dựng xung quanh cũng không có một chút mỹ cảm nào. Đây là điều thứ hai, quan trọng nhất là, người ở nơi này, ai ai cũng đen thui giống như là mới lăn qua lăn lại trong đống bụi vậy.
Giờ thì hắn đã biết, vì sao A Tháp Na tự nhận là mỹ nữ, nhìn những người vì dinh dưỡng không đầy đủ nên phát dục không hoàn toàn, bỗng nhiên nhìn thấy một người có dáng vẻ hơi tốt một chút, như vậy còn không phải là mỹ nữ sao? Hơn nữa, so sánh như vậy, chênh lệch cũng rất dễ nhìn ra, cho dù là một con heo mẹ thì ở trong mắt đám người kia cũng có thể sánh ngang với Điêu Thuyền (*).
(*) Điêu Thuyền: (phồn thể: 貂蟬; bính âm: diào chán) là một mỹ nhân xinh đẹp xuất hiện trong tiểu thuyết Tam Quốc diễn nghĩa do La Quán Trung hư cấu, nàng được xem là một trong Tứ đại mỹ nhân Trung Hoa.
Sắc đẹp của Điêu Thuyền được ví là Bế nguyệt (閉月). Dù được cho là nhân vật hư cấu từ tiểu thuyết, nhưng hình tượng Điêu Thuyền vẫn được văn hóa dân gian trân trọng và lưu giữ, được đúc kết tái hiện lại trong các câu chuyện liên quan đến Đổng Trácvà Lữ Bố trong văn hóa Trung Hoa.
Với sắc đẹp và tài năng khéo léo của mình, theo tình tiết của tiểu thuyết, Điêu Thuyền đã làm cho bánh xe lịch sử phải đổi hướng khi khiến Đổng Trác bị giết bởi Lữ Bố vì giành giật nàng.
"Xin lỗi, là muội muội của ta lừa các ngươi, nơi này là tộc Ngõa Nạp, quê hương của chúng ta." A Tháp Hạo lên tiếng giải thích, người đã đến cho dù có nói sự thật cho bọn hắn biết chắc cũng không có gì.
"Đúng vậy, thật ngại quá, chỉ là ta muốn mời các người đến quê nhà của ta làm khách, nhưng lại không tìm được lý do thích hợp, nên không thể làm gì khác hơn là lừa các ngươi đến đây. Nếu đã đến đấy rồi thì ở lại mấy ngày, lúc gần đi ta sẽ nói cho các người biết đường đi đến Tỏa Thược quốc đi như thế nào." A Tháp Na giải thích.
Nàng nên cảm thấy may mắn khi nói câu cuối cùng, nếu không, Quân Mặc Hiên chắc chắn sẽ đập chết hai huynh muội này, cũng dám lừa bọn họ, thật đáng chết.
Mặc dù không tình nguyện, thế nhưng vì muốn tìm được Tỏa Thược quốc ở trong sa mạc mịt mờ này, bọn họ quyết định nhẫn. Chẳng phải chỉ ở lại mấy ngày thôi sao, mấy người này có thể nhấc lên sóng gió gì chứ.
Thấy bọn họ không có tức giận, A Tháp Na khôi phục lại vẻ nhiệt tình như trước, dẫn bọn họ đi xung quanh tham quan tộc Ngõa Nạp. Mà những người trong tộc nhìn thấy có khách đến chơi đều đi ra vậy xem.
Vừa đi vào tộc Ngõa Nạp, mấy người bị những người khác ngắm nhìn giống như đang nhìn động vật quý hiếm vậy, thu hút rất nhiều ánh mắt. Bị nhiều người nhìn như vậy mấy người rất khó chịu, nhất là khi biết A Tháp Na lừa gạt bọn họ, cách nói chuyện của mấy người không còn khách khí như trước nữa.
"A Tháp Na tiểu thư, các ngươi ở nơi này đều chưa từng nhìn thấy nam nhân à? Sao mà ai ai cũng giống như sói như hổ vậy!" Vân Thanh Phong âm dương quái khí nói.
A Tháp Na nhìn những người trong tộc ở xung quanh, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng, nàng nào biết được những người này sẽ ra xem, ánh mắt kia, ngay cả chính nàng ta nhìn cũng cảm thấy không có ý tức. Trong lúc nhất thời, A Tháp Na thật sự hi vọng những người này không phải là người trong tộc của nàng.
"Oa, ngươi xem nhưng nữ nhân này đi, thật điên cuồng, ở chỗ chúng ta vẫn còn có tiểu hài từ đấy biết không?" Dạ Hi đưa tay bịt kín mắt của Tiểu Tư Mặc lại. Không cho hắn nhìn những hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi.
Nhìn theo ánh mắt của Dạ Hi, mọi người không biết nói gì, đám người kia chưa từng nhìn thấy nam nhân bao lâu rồi, giữa ban ngày ban mặt, thế nhưng lại cời y phục ra để quyến rũ nam nhân đàng hoàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Tháp Na đỏ bừng, những người này cũng quá lớn mật rồi, toàn bộ bờ vai đều lộ ra bên ngoài. Bả vai xanh đen lại còn bóng nhẫy. Lần đầu tiên, A Tháp Na nhìn thấy người trong tộc của mình thật xấu, làm cho người ta có cảm giác buồn nôn.
Thật ngại nên không dẫn đám người Dạ Hi đi tham quan tộc Ngõa Nạp nữa, may mà A Tháp Na dẫn bọn họ đến chỗ ở là rời đi luôn.
Nơi ở là một tứ hợp viện, so sánh với biệt thự ở kinh độ thì cái tứ hợp viện này chỉ có thể dùng một từ để hình dung đó là: cũ nát không thể chịu được. Dạ Hi dám cá chỉ cần một cơn bão cát mạnh mẽ đi qua thì căn nhà này chắc chắn sẽ bị quét đi.
"Tiểu Hi nhi, chúng ta thật sự phải ở nơi này sao?" Vân Thanh Phong không còn lời nào để nói nữa.
"Ngươi còn có biện pháp tốt hơn sao?" Dạ Hi hí nửa con mắt hỏi ngược lại. Hắn cho rằng chỉ có một mình hắn không muốn sống ở nơi này thôi sao? Nóng muốn chết không nói, còn không có một nơi ở thoải mái nữa.
Thực ra nơi này đã là nơi ở tốt nhất trong tộc rồi, chỉ là những người này quen nhìn biết thự ở kinh đô rồi, bây giờ nhìn nơi này, tất nhiên sẽ cảm thấy cũ nát không thể chịu nổi.
Vân Thanh Phong sờ mũi một cái không nói chuyện, được rồi, hắn không có những biện pháp khác, thực ra ở nơi này cũng không có gì là không tốt cả. Chí ít được người ta tôn kính, trên đường đi những người ở trong tộc này đều rất hoan nghênh bọn họ.
Dạ Hi không nói gì, những người ở trong tộc này không phải đang hoan nghênh bọn họ, mà chính là muốn lột da rút gân của bọn họ, rồi ăn sống nuốt tươi.
Sau khi mấy người nghỉ ngơi một chút, đã có người đến mời bọn họ đến tham gia vũ hội đêm nay, nghe nói là tộc trưởng muốn hoan nghênh bọn họ nên làm một buổi vũ hội.
Tộc trưởng mời, nên mấy người không thể không đi. Vì vậy, lúc màn đêm buông xuống, đoàn người không nhanh không chậm đi tới nơi diễn ra vũ hội.
Vũ hội rất náo nhiệt, hầu như tất cả mọi người trong tộc đều đến.
"Hoan nghênh những vị khách đường xa mà đến, tất cả mọi người trong tộc, cùng giơ lên ly rượu của các ngươi, chào đón bọn họ." Tộc trưởng kích động ngẩng cao nói.
Mấy người này không phải là vật phàm, A Tháp Na đã nói trước với hắn là coi trọng tên tiểu tử Hi Mặc, hắn cũng không hỏi nữ nhi, nhưng người này đều là những kẻ không quyền không thế, tuy dáng vẻ của tiểu tử mặc y phục màu đen này là một nhân tài. Nhưng, nếu trở thành nhi tử thân sinh, thật ra hắn càng thích tiểu tử mặc y phục màu trắng kia hơn.
Nhưng mà A Tháp Na lại vừa khóc vừa gào, chỉ gả cho nam tử mặc y phục màu đen kia, không còn cách nào khác vì hạnh phúc cả đời của nữ nhi, việc này nàng nhất định phải.
"Người từ xa đến là khách, nào, mời mọi người cùng thưởng thức rượu trái cây của chúng ta, đây chính là đặc sản." Tộc trưởng giống như dâng bảo vật nói.
Không thể không nói, rượu trái cây này cũng thực không tệ, vừa mới vào miệng có vị hơi chua, sau khi nuốt vào, trong miêng lại mang một chút ngọt, mùi của rượu kết hợp với mùi trái cây nhàn nhạt, quả thật là rượu ngon…. Phù... Cuối cùng cũng có một lý do để cho Dạ Hi ở lại.
"Quả nhiên là rượu ngon." Quân Mặc Hiên không keo kiệt nói.
"Ha ha ha.... Thích là tốt rồi, thích là tốt rồi, Hi công tử, mạo muội hỏi một câu, các ngươi đi đến Tỏa Thược quốc làm gì vậy?" Tộc trưởng làm như không có chuyện gì xảy ra hỏi.
Nàng có biết Tỏa Thược quốc, nói dễ nghe một chút là một quốc gia, nói khó nghe một chút thì chỉ là một đám nữ nhân mà thôi, bên trong chẳng có đến một nam tử, tất cả đều là nữ tử, vương của bọn họ là Yêu Nguyệt, khinh thường các bộ lạc xung qunh, không cho phép con dân qua lại với nhưng nhân vật nhỏ bé như bọn họ.
Thế nên, tộc trưởng Ngõa Nạp tộc cũng không có cảm tình gì với Tỏa Thược Quốc. Varna tộc trưởng đối với chìa khoá quốc cũng không có cảm tình gì. Dù sao cũng cách xa, một bên ở phía đông, một bên ở phía tây.
"Có chút chuyện nhỏ, nếu tộc trưởng có thể báo cho biết đi như thế nào, tại hạ nhất định vô cùng cảm kích, " Quân Mặc Hiên khách khí nói, nếu như tộc trưởng có thể nói cho hắn biết, cũng bớt đi không ít phiền phức.
Buổi chiều hôm này, hắn cho hai người Vân Thanh Phong đi hỏi thăm đường đi đến Tỏa Thược quốc, chỉ là không nghĩ tới Vân Thanh Phong hỏi bao nhiêu lần người trong tộc đều nói là không biết, thậm chí ngay cả quốc đô Tỏa Thược quốc cũng chưa từng nghe nói qua.
Quân Mặc Hiên hoài nghi, có phải A Tháp Na này đang lừa bọn họ hay không. Thực ra nàng cũng chẳng biết Tỏa Thược quốc ở chỗ nào?
"Ha ha, Tỏa Thược quốc, ta khuyên người các ngươi đừng đi đến đấy thì tốt hơn, những người ở nơi đấy thật cổ quái." Tộc trưởng tốt bụng nhắc nhở. Hắn cũng không muốn để cho nữ tế tương lai của mình nhảy vào hố lửa.
"Ồ? Phải không, vậy thì tại hạ càng muốn kiến thức một chút, mong rằng tộc trưởng báo cho biết!" Quân Mặc Hiên tiếp tục truy vấn, ba câu nói vẫn không rời con đường đến Tỏa Thược quốc.
Thấy phụ thân nhà mình sắp nói ra đường đi đến Tỏa Thược quốc, A Tháp Na vội lên tiếng nhắc nhở: "Phụ thân."
Bị nhắc nhở như vậy, tộc trưởng nhớ tới chuyện chính mình đã đồng ý, lập tức thay đổi đề tài câu chuyện, nói với đám người Quân Mặc Hiên: "Vũ đạo của tộc Ngõa Nạp không tồi, nữ tử của tộc Ngõa Nạp chúng ta lại rất nhiệt tình không bị gò bó, hôm nay tiểu nữ có chuẩn bị một vũ đạo cho mấy người, để bồi tội với các vị, hi vọng các ngươi có thể nhận lấy lời xin lỗi của tiểu nữ."
Vũ đạo, nhìn một chút cũng không sao, dù sao không nhìn mặt tăng thì cũng phải nhìn mặt phật, phải cho tộc trưởng một chút mặt mũi.
Một lát sau, A Tháp Na đã thay lụa mỏng, mặc dù không mức bại lộ nhưng cũng rất phong tình quyễn rũ, những bước nhảy mạnh mẽ, ngoài da thịt hơi đen ra, thì cũng là một vũ đạo duyên dáng.
Nếu so với vũ đạo ở Trung Nguyên thì vũ đạo của tộc Ngõa Nạp nhiều hơn một phần khí thế. Vũ đạo ở Trung Nguyên lấy ôn nhu, nhẹ nhàng làm chủ, mà vũ đạo của tộc Ngõa Nạp lại lấy nhiệt tình phóng khoáng, mạnh mẽ làm chủ, có thể nói là mỗi người một vẻ.
Được rồi, Vân Thanh Phong thu hồi câu nói kia, tộc Ngõa Nạp này ngoài môi trường ác liệt hơn một chút, vóc người có lỗi với những người trong tộc một chút ra, nhìn tổng thể mà nói thì vẫn là một người có học thức, là bộc lạc có hàm xúc.
Sau khi múa xong, A Tháp Na hài lòng nhìn ánh mắt tán tưởng của mọi người. khuyết điểm duy nhất chính là từ đầu đến cuối Quân Mặc Hiên không thèm liếc mắt nhìn kỹ thuật nhảy của nàng dù chỉ một cái.
Tất cả tâm tư đều đặt ở trên người Hi nhi của hắn, bừng trà rót nước cho nàng, dùng dao cắt thịt dê, phục vụ chu đáo đến mức chỉ thiếu đút thức ăn đến tận trong miệng cho nàng.
Tất cả điều này ở trong mắt A Tháp Na lại chói mắt đến như vậy, mà trong mắt tôc trưởng, hành động của Quân Mặc Hiên là biểu hiện của một nam nhân tốt, có thể đối đãi với thê tử như vậy, nhất định sẽ không để A Tháp Na chịu thiệt.
"Hi công tử cảm thấy nữ nhi của ta như thế nào?" Tộc trưởng tự hào nói. Ở trong mắt mỗi người cha, nữ nhi của mình đều là xinh đẹp nhất.
"Cũng được." Quân Mặc Hiên trả lời qua loa cho có lệ.
"Hi công tử có nguyện ý cưới tiểu nữ hay không, ta cũng không yêu cầu ngươi phải bỏ rơi thê tử, nữ nhi của ta có thể ngồi ngang hàng với Hi phu nhân, chỉ cần ngươi đối xử tốt với nữ nhi của ta." Tộc trưởng đề nghị nói.
Dạ Hi giống như nghe thấy một chuyện rất buồn cười, sự tự tin của lão tộc trưởng này lấy ở đâu ra mà chắc chắn Quân Mặc Hiên sẽ lấy nữ nhi của hắn. Nghe giọng nói của tộc trưởng giống như Quân Mặc Hiên chiếm được món lợi lớn vậy.
"Không cần hỏi, nam nhân của ta không có hứng thú." Dạ Hi trả lời thay Quân Mặc Hiên.
"Làm sao ngươi biết Hi công tử sẽ không lấy ta, chắc chắn là ngươi uy hiếp Hi công tử, nếu không một nhân tài như Hi công tử làm sao có thể chỉ lấy duy nhất một thê tử." A Tháp Na suy đoán nói.
Chắc chắn là như vậy, người nam nhân nào mà không muốn tam thê tứ thiếp, huống chi là người giống như Hi Mặc.
"A Tháp Na tiểu thư, thu hồi tự cho là đúng của ngươi, ta sẽ làm như chuyện này chưa từng xảy ra." Dạ Hi đã có chút không vui. Nàng cũng có tính khí có được không? Nếu không phải là có việc cần nhờ bọn hắn, nàng cũng chẳng phải nhẫn nhịn như vậy đâu?
"Hi phu nhân có ý tứ gì, nữ nhi của ta cũng đâu kém, dư sức sanh đôi với Hi Mặc, chẳng qua cũng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt mà thôi, nếu cưới nữ nhi của ta, ngươi chính là phò mã của tộc Ngõa Nạp, tôn vinh như vậy, nhi tử của các ngươi cũng là tiểu vương tử của tộc Ngõa Nạp, các người còn dám ghét bỏ." Tộc trưởng cũng không cao hứng.
Vũ hội vốn đang náo nhiệt cũng dần dần yên tĩnh lại, tất cả những người ở trong tộc đều dừng lại xem kịch hay này.
"Phụt... Ha ha ha..." Vân Thanh Phong cùng Hoa Hồ Điệp đều cười to lên. Ở ban đêm yên tĩnh này có vẻ càng to hơn.
Mọi người thấy hai người cười to không người, vẻ mặt không hiểu tại sao. Ở trong mắt bọn họ, tộc trưởng nói rất có đạo lý, A Tháp Na là tiểu công chúa xinh đẹp nhất trong tộc của bọn họ, có thể cưới được nàng là phúc khí của Quân Mặc Hiên.
"Ngươi.... Các ngươi cười cái gì?" A Tháp Na tức giận nói, đừng xem nàng là người ngu ngốc, hai người kia rõ ràng là đang cười nhạo nàng không biết tự lượng sức mình, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
"Cười ngươi ngu ngốc, không có tri thức. " Dạ Hi không khách khí nói. Xem như nàng đã suy nghĩ cẩn thận, nhận nhịn không phải là tính cách của nàng, nàng muốn nói thẳng ra, mặc dù có chuyện cần nhờ người khác, nàng cũng không thể chịu đựng nổi nỗi uất ức này.
Hơn nữa, cho dù bọn họ không nói, nàng không biết nghiêm hình bức cung sao?
"Thật to gan, nữ nhi của ta thật tình đối đãi các ngươi, các ngươi lại không biết tốt xấu như vậy. " Tộc trưởng rất tức giận, xoay người khiển trách A Tháp Na: "A Tháp Na, con xem một chút tư chất của khách nhân con mời tới là gì đi, chỉ được vẻ bề ngoài."
"Phụ thân, ngươi đừng nóng giận, những thứ người này đều là hạ nhân, tố chất của người làm tương đối thấp, người nhìn Hi Mặc xem, từ đầu đến cuối hắn cũng không có nói dù chỉ một câu, người có tu dưỡng như vậy, hắn chắc chắn sẽ đồng ý cưới nữ nhi." A Tháp Na cố gắng giải thích, cũng không thể để cho phụ thân cảm thấy Hi Mặc không được, nàng còn muốn gả cho hắn mà.
Lời này vừa nói ra, hai người Vân Thanh Phong lại bật cười lần nữa, cho dù vừa rồi A Tháp Na có nói bọn họ không có tố chất thì bọn họ cũng sẽ tha thứ cho nàng. Bởi vì, hai phụ tử nhà nàng đã trở thành trò cười của bọn họ. Thực sự rất buồn cười, Quâm Mặc Hiên có tu dưỡng sao? Hắn còn nguyện ý cưới A Tháp Na, chuyện buồn cười này thực sự còn buồn cười hơn mức bình thường.
"Ở trong mắt bổn tọa, ngoài Hi nhi ra, những người khác ngay cả rác rưởi cũng không bằng." Quân Mặc Hiên ác độc nói, câu nói đầu tiên đã làm cho tộc trưởng tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
Rất rõ ràng, những người khác này là chỉ A Tháp Na, nói cách khác, A Tháp Na ngay cả rác rưởi cũng không bằng, làm sao Quân Mặc Hiên lại cưới một món đồ như vậychứ.
"Ngươi.... A Tháp Na đây chính là tố chất mà con nói sao?" Tộc trưởng tức giận nói. Người như vậy, chắc chắn hắn sẽ không đồng ý gả nữ nhi của mình cho hắn .
"Phụ thân, con mặc kệ, con chỉ muốn gả cho Hi Mặc, hắn là nam nhân đẹp trai nhất mà con thấy, con nhất định phải gả cho hắn." A Tháp Na quật cường nói.
"Được, được, được, gả cho hắn, phụ thân nhất định giúp con." Tộc trưởng dỗ dành nữ nhi của mình, hắn rất thích A Tháp Na, nên bình thường tất cả mọi yêu cầu hắn đều đáp ứng nàng.
Hai người, ngươi một lời ta một lời, vốn không để chính chủ Quân Mặc Hiên vào mắt, tự mình thương lượng.
Khóe miệng Dạ Hi hung hăng co giật, thật là ngu ngốc hàng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều.
"Hi Mặc, rốt cuộc phải làm sao ngươi mới bằng lòng cưới nữ nhi của a, chỉ cần ngươi đưa ra điều kiện hợp lý, bản vưỡng đều có thể đáp ứng ngươi." Tộc trưởng đưa ra điều kiện đầy dụ hoặc.
Hắn cũng không tin, ở trước mặt quyền lợi, sẽ có người thờ ơ.
Quân Mặc Hiên lộ ra nụ cười khinh miệt, lạnh lùng nói: "Nữ nhi của ngươi có gì sánh được với thế tử của ta? Vóc người, tướng mạo, hay là tính cách? Hay là quyền thế và tiền tài...."
"Nữ nhi của ta mặc dù không có mỹ lệ như Hi phu nhân, nhưng cũng không kém, còn về tiền tài và quyền thế, tộc Ngõa Nạp của ta ở trong mảnh sa mạc này cũng được xem là địa phương giàu có, có điểm nào không sánh bằng lệnh phu nhân chứ."Tộc trưởng tự tin nói.
" Ha ha.... Một nơi thâm sơn cùng cốc nói là giàu có mà cũng không biết ngại, không phải ta cố ý hạ thấp ngươi, những điều kiện của nữ nhi nhà người, cũng không xứng đi sách giày cho những người ở như chúng ta." Vân Thanh Phong chen miệng nói.
"Cũng đúng, dung mạo của phu nhân nhà ta đẹp hơn so với nữ nhi của ngươi, vóc người cũng tốt hơn nữ nhi nhà người, lại có tiền có thế hơn nữ nhi của ngươi, vậy vì sao ta lại không lấy một khối vàng mà lại đi chọn một viên đá thối ở trong hầm cầu chứ?" Quân Mặc Hiên không khách khí nói.
Hắn là không nói lời nào thì thôi, vừa nói, tuyệt đối không để cho người ta một chút mặt mũi.
"Ngươi.... Các ngươi... Phụ thân, con thực sự kém như vậy sao?" A Tháp Na uất ức khóc lóc kể lể.
"Ai nói, là bọn hắn không biết thưởng thức, con yên tâm, phụ thân chắc chắn sẽ để con gả cho hắn." Tộc trưởng kiên định nói, vì hạnh phúc của nữ nhi, hắn quyết định lấy ra bảo vật trấn tộc.
Dạ Hi im lặng nhìn hai phụ tử nhà này, nàng đều có chút bội phục A Tháp Na, bị coi thường như thế, mà vẫn còn muốn gả cho quân Mặc Hiên, nếu đổi thành nàng, thì đã sớm xấu hổ mà đi tìm một cái lỗ để chui vào rồi.
"Hi công tử, nếu như ngươi cưới nữ nhi của ta, Bản vương sẽ tặng bảo vật trấn tộc cho ngươi, làm đồ cưới cho nữ nhi của ta, như thế nào?" Tộc trưởng dụ dỗ nói.
"Bảo vật trấn tộc? Không có hứng thú,"Quân Mặc Hiên không hứng thú lắm nói.
"Thật sao? Nếu như nó là bản đồ khó báu thì sao? Mặc dù chỉ là mảnh nhỏ, nhưng giá trị của nó vẫn đủ để cho ngươi cưới nữ nhi của ta chứ?" Tộc trưởng tự tin nói, hắn dám khẳng định chỉ cần tung mảnh bản đồ kho báu này để mê hoặc, Hi Mặc chắn chắn sẽ đồng ý cưới A Tháp Na.
Mảnh bản đồ khó báu, trong lòng Quân Mặc Hiên thoáng hiện chút nghi hoặc, ở nơi thâm sơn cùng cốc này cũng có mảnh bản đồ kho báu sao, đùa à. Nhưng thà tin là có, còn hơn là không tin.
Trong chốc lát, Quân Mặc Hiên không nói gì, mà sự im lặng của Quân Mặc Hiên ở trong mắt Dạ Hi lại biến thành do dự, do dự có nên vì bản đồ kho báu mà cưới A Tháp Na hay không.
Mọi người nghe được tộc trưởng của bọn họ muốn đưa cho người khác bảo vật trấn tộc, vẻ mặt từng người hiện lên sự khiếp sợ, nếu đưa cho người trong tộc bọn họ sẽ không phản đối, thế nhưng lại đưa cho một người ngoài, bọn họ tuyệt đối sẽ không đồng ý.
"Tộc trưởng, bản đồ kho báu là bảo vật của tộc húng ta, sao có thể đưa cho một người ngoài được?" Một người có chút thân phận và địa vị ở trong đám người đứng ra mở miệng nói.
"Hi Mặc cưới nữ nhi của ta, chính là nữ tế của tộc Ngõa Nạp chúng ta Varna, sao có thể tính là là người ngoài." Tộc trưởng lại xem nhẹ đám người Quân Mặc Hiên lần nữa, tự ý sắp xếp theo ý mình.
"Xin tộc trưởng nghĩ lại." Lại có một người thành khẩn nói.
"Tộc trưởng, ta thấy sau khi nội bộ các người thống nhất ý kiến rồi hãy tìm đến chúng ta để thương lượng, chúng ta đi về trước đây." Dạ Hi lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Nói xong, không đợi mọi người phản ứng, đã rời đi cùng Quân Mặc Hiên. Còn đám người Vân Thanh Phong thì vẫn ở lại chỗ này, dù sao mảnh bản đồ kho báu là một một vật rất quan trọng