Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Chương 75: Đánh bậy đánh bạ (1)




Editor: Minh

"Không phải cố ý? Quân Mặc Hiên cuối cùng thì ta là gì của chàng? Chàng có để ta ở trong lòng sao?" Nắm đấm của Dạ Hi hung hăng đánh lên người của Quân Mặc Hiên, lời trách mắng như pháo liên thanh.

"Hi nhi, đừng kích động nghe ta giải thích." Quân Mặc Hiên nắm bàn tay nhỏ bé của Dạ Hi, kiên nhẫn giải thích.

Lực lượng thần bí trong cơ thể Quân Mặc Hiên có nguồn gốc từ mẫu thân của hắn là Nam Cung Tuyết, mẫu thân của hắn đến từ quốc gia thần bí, phụ hoàng đã từng nói với hắn, đó là một thế giời thần kỳ, người ở đó cũng có năng lực đặc biệt, nơi đó động vật cũng có thể nói tiếng người, tuổi thọ của những người ở đó cũng rất dài....

Mà ngày mười lăm hàng tháng hắn thường nóng nảy cũng là vì lực lượng thần bí trong cơ thể hắn, tuy nhiên, Quân Mặc Hiên cũng cảm thấy được, trong cơn nóng nảy của hắn có mang theo thú tính, hắn vẫn luôn lo sợ mình là một quái thai, thế nên không dám nói cho Hi nhi biết.

"Nhi tử của chúng ta thích ngủ như vậy cũng là kế thừa huyết mạch của chàng sao?" Dạ Hi lên tiếng hỏi. Trước đây nàng cảm thấy Tiểu Tư Mặc thích ngủ là một chuyện rất bình thường, nhưng mà bây giờ, nghe Quân Mặc Hiên nói như vậy, nhi tử thích ngủ cũng là có nguyên nhân.

Quân Mặc Hiên dừng một chút, nói: "Cũng không hoàn toàn đúng." Trước đây, sau khi hắn bị thương nặng, lực lượng thần bí bộc phát ra trên người Dạ Hi chắc chắn cũng xuất phát từ quốc gia thần bí. Còn có thân phận nữ nhân đến từ dị thế của Hi nhi nữa, chắc chắn Hi nhi của hắn cũng không phải là người bình thường.

Dạ Hi nghi hoặc nhìn Quân Mặc Hiên, chẳng lẽ dị năng của nàng cũng có liên quan đến quốc gia thần bí kia? Ở đó có thể tìm ra được nguyên nhân vì sao nàng xuyên việt đến đây.

"Ngốc, nàng quên rằng trên người nàng cũng có lực lượng thần bí, chỉ là bị che giấu đi thôi!" Quân Mặc Hiên giải thích rõ, trước đây sư phó mang Dạ Hi đi chắc cũng có nguyên do.

Hi vọng che giấu đi lực lượng thần bí trên người nàng, nhưng tại sao phải che giấu chứ? Trong mơ hồ, hắn luôn cảm thấy có một bí mật không thể cho ai biết ở đây.

"Vậy nhi tử của chúng ta sẽ không có nguy hiểm gì chứ?" Dạ Hi lo lắng.

"Sẽ có, thế nên chúng ta phải nhanh chóng tìm thấy quốc gia thần bí kia." Quân Mặc Hiên nghiêm túc nói. Hơn nữa hắn nghi rằng, cửa vào quốc gia thần bí kia nằm ở trên quốc thổ Thiên Linh.

Nghe vậy, trong mắt Dạ Hi lóe lên vẻ ngưng trọng, bọn họ của có hai mảnh của bản đồ kho báu, cho dù tìm thấy được quốc gia thần bí thì cũng không có cách nào đi vào.

"Hi nhi, đừng lo lắng, mọi chuyện đã có ta." Quân Mặc Hiên an ủi, vấn đề này không thích hợp để suy nghĩ nhiều.

Mặc nói không sai, chuyện này không thể nóng vội được, việc quan trọng nhất lúc này là tiêu diệt Thiên Linh. Nghe nói Thiên Linh có một nơi gọi là cấm địa, có lẽ đáp án đang nằm ở nơi đó.

"Đúng, Mặc, chàng định khi nào thì bắt lấy hai trăm ngàn đại quân của Thiên Linh?" Dạ Hi cũng đang nghi ngờ. Lúc này mới qua bao lâu, có thể bỏ vào túi được hai trăm ngàn đại quân được chứ.

"Bí mật." Quân Mặc Hiên cười thần bí, kéo Dạ Hi lại gần, cúi người che lấy miệng của nàng, không muốn tiếp tục vấn đề này.

Hai người lại ngọt ngấy một lúc mới trở lại. Khi hai người Dạ Hi trở lại, đám người Quỷ Diện đã sớm chờ ở cửa thành, chuẩn bị tùy thời xuất phát.

Quân Mặc Hiên suất lĩnh hai trăm ngàn đại quân tiến lên, còn lại thì đều trú đóng ở biên thành.

Lại mười ngày nữa trôi qua, Quân Mặc Hiên suất lĩnh hai trăm ngàn đại quân mạnh mẽ tiếng công, nhanh chóng đến cứ điểm quân sự của Thiên Linh ở Lâm Thành. Mà Nam Cung Chấn cũng nhận được tin tức, Thiên Linh liên tục bại lui, lập tức, lại phái ra ba vị trưởng lão mang theo vu sư dự định ngăn cản đám người Dạ Hi ở Lâm Thành.

Cách Lâm thành năm mươi dặm, Quân Mặc Hiên bỗng nhiên dừng lại, cánh tay giơ lên cao, ý bảo quân đội ngừng đi tiếp.

"Làm sao vậy?" Dạ Hi ở bên cạch lên tiếng hỏi.

"Đóng quân tại chỗ!" Quân Mặc Hiên hét lớn một tiếng, vẫn chưa trả lời vấn đề của Dạ Hi.

Thấy Quân Mặc Hiên không trả lời, Dạ Hi cũng không tức giận, cùng dựng trại với mọi người. Chỉ là ánh mắt thâm thúy nhìn về nơi xa, cuối cũng phía trước có cái gì?

Màn đêm buông xuống, Quân Mặc Hiên mặc một bộ đồ đen lẩn vào trong màn đêm.

Hắn đi rồi, Dạ Hi mới mở mắt ra đi theo ra ngoài. Dự định đi xem cuối cùng Quân Mặc Hiên định giở trò gì!

Chỉ thấy Quân Mặc Hiên đi thẳng đến trước cửa Lâm thành thì dừng lại, cau mày nhìn về phía trước.

Chủ trận ở bên ngoài cửa thành, mặc dù không nhìn thấy người, nhưng cảm giác của hắn sẽ không sai, phía sau trận pháp này, chắc chắn có người, hơn nữa còn là quân đội, nhưng cuối cùng có bao nhiêu người thì hắn không biết, hắn nghĩ, chí ít cũng sẽ không dưới mười vạn.

Trận pháp có thể phá, thế nhưng mười vạn đại quân phía sau trận pháp thì phải phá như thế nào? Liều mạng, không, loại chuyện giết địch một ngàn tổn hại tám trăm thế này, hắn sẽ không làm.

Vì vậy, tối hôm nay hắn mới phải đi thám thính tình hình hắn.

Dựa theo những gì được ghi chép lại trong sách, Quân Mặc Hiên dễ dàng tìm thấy trận pháp, khi hắn tiến vào trong trận Dạ Hi mới đi từ nơi kín đáo gần đó ra.

Không ngờ, nơi này vẫn còn có trận pháp, thảo nào Hiên Viên Tuyệt (*) nói hạ trại tại chỗ, nhìn của thành vắng lặng, không có một bóng người. Thì ra, tất cả đều là ảo giác! Không biết phía sau trận pháp này có bao nhiêu người đây!

(*) thực sự nguyên văn nó là như vậy đấy, mình cũng không biết có phải tác giả ghi nhầm Quân Mặc Hiên thành Hiên Viên Tuyệt không nữa.

Không cần suy nghĩ nhiều, Dạ Hi cũng đi theo vào.

Nhưng mà, khi nàng tiến vào trận pháp, trong nháy mắt sắc mặt đại biến.

Dạ Hi khẽ nguyền rủa một tiếng, nhanh chóng tham gia chiến đầu. Thực ra nói là chiếu đấu cũng không đúng. Bởi vì chiến đầu là hai người tiến hành đối kháng, mà bây giờ, bọn họ đang chiến đấu cùng với một đám côn trùng chẳng biết tên.

Côn trùng vừa lớn vừa nhỏ, lớn có thể to bằng nửa người trưởng thành, nhỏ thì cũng phải to bằng con kiến. Tận dụng triệt để, làm cho người ta khó lòng phòng bị.

"Hi nhi, nàng đến đây làm gì! Nguy hiểm lắm, mau rời đi." Quân Mặc Hiên có chút tức giận, chết tiệt, Hi nhi theo tới từ lúc nào vậy, tại sao hắn không nhận ra.

"Muốn đi cùng đi." Dạ Hi lạnh lùng nói.

Không còn cách nào khác, Quân Mặc Hiên chỉ có thể cố hết sức bảo vệ Dạ Hi không cho nàng bị đám côn trùng nhỏ này cắn trúng, cổ trùng hơn thuốc độc ở chỗ nó không có thuốc giải. May mà, khinh công của Quân Mặc Hiên không tồi, hơn nữa tốc độ của Dạ Hi không chậm.

Sau mấy hiệp, hai người cũng không bị cắn phải. Nhưng bước chân không cẩn thận đi nhầm xông vào trận pháp, bốn phía vang lên từng tiếng tiếng vang khác thường.

Không xong rồi, bị phát hiện.

"Hi nhi, đi trước đi." Quân Mặc Hiên đẩy Dạ Hi về phía trước, còn mình thì đối diện với đám côn trùng rậm rạp này.

Biết lúc này không phải lúc cáu kỉnh, Dạ Hi cũng không rối rắm nhiều, chỉ bước nhanh hớn, tìm kiếm đường ra ở gần nhất. Lúc này trận pháp bị khởi động, cách sắp xếp thay đổi rồi.

Nàng phải tính toán lại đường đi một lần nữa, may mắn, nàng có nhìn qua quyển sách ghi chép lại cách phá giải trận pháp của Thiên Linh, và nhớ kỹ lối đi thay đổi của mỗi một loại trận pháp, rất nhanh, Dạ Hi tìm được cửa ra.

Hai người an toàn đi ra ngoài, chỉ là ở nơi bọn họ không chú ý tới, có một con côn trùng màu trắng chui vào trong ống quần của Quân Mặc Hiên.

"Sao vậy?" Dạ Hi quay đầu nhìn Quân Mặc Hiên.

"Không có gì, đi thôi." Quân Mặc Hiên lôi kéo Dạ Hi nhanh chóng rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Quân Mặc Hiên triệu tập mấy vị chủ tướng đến thảo luận chính sự, vừa có trận pháp hơn nữa lại có cả vu thuật, trong chốc lát, hắn cũng không biết phá giải làm sao, chỉ có thể chờ đợi.

Quân Mặc Hiên giao hết mọi việc trong quân cho Quỷ Diện xử lý, còn chính hắn thì lôi kéo Dạ Hi bế quan nghiên cứu trận pháp. Đoạn thời gian trước, hắn đã cho người đi mời Mông Ngữ đến đây.

Chỉ là đã hơn mười ngày rồi, làm sao vẫn còn chưa đến.

Nói đến Mông Ngữ, lúc này, hai người Quân Tư Mặc cùng Mông Ngữ trải qua trăm cay, nghìn đắng, lạc đường không biết bao nhiêu lần cuối cũng cũng đến Lâm thành. Bởi vì đường đi không giống nên lúc này bọn họ đang ở cửa Tây.

Mà Quân Mặc Hiên cùng Dạ Hi thì đang ở cửa Đông. Vì vậy, hai người Mông Ngữ đã bỏ lỡ cơ hội gặp mặt với đại quân.

"Ngữ tỷ tỷ, tòa thành này cũng bị phụ thân đánh hạ rồi sao? Làm sao lại không có người!" Vẻ mặt Quân Tư Mặc chưa tỉnh ngủ nói.

"Nơi này quả thực là không có người, tuy nhiên lại có côn trùng." Mông Ngữ tự tin nói, cảm giác của nàng đối với con người không được, nhưng đối với côn trùng, nhất là loại cổ trùng này, nàng rất nhạy cảm với chúng?

"Côn trùng, côn trùng gì vậy?" Quân Tư Mặc tò mò hỏi.

"Một loại côn trùng màu đen, thực sự rất đáng yêu!" Mông Ngữ vui sướng nói.

"Thật vậy sao? Ngữ tỷ tỷ mang đệ đi xem đi." Quân Tư Mặc kích động nhìn Mông Ngữ, vẻ mặt khao khát.

"Không thành vấn đề, đi theo tỷ." Nói xong, Mông Ngữ lấy ra một con côn trùng màu băng làm, cúi người, giống như đang dỗ tiểu hài tử, nói với nó: "Bảo bối, dắt chúng ta đi tìm thức ăn của ngươi đi."

Sau khi côn trùng màu băng lam tuân lệnh bò về phía trận pháp rồi leo vào. Mà Mông Ngữ cùng Quân Tư Mặc và Tiểu Bạch đi theo phía sau.

Tiến vào trong trận pháp, khi Quân Tư Mặc nhìn thấy một mảnh đen nghịt, thiếu chút nữa nôn hết những gì đã ăn từ tối qua ra, mẹ nó quá kinh tởm, chi chit, đen nhanh, nôn.... Thứ đồ chơi này có liên quan đến hai từ đáng yêu sao?

"Thế nào, những con trùng này rất đáng yêu đúng không?" Vẻ mặt Mông Ngữ vui sướng nói, thực ra cũng không đến nỗi đáng yêu, chỉ là những con côn trùng nhỏ này đủ để cho bảo bối của nàng ăn no nê.

Quân Tư Mặc không nói lời nào, chỉ là sắc mặt hơi trắng bệch.

Mà côn trùng màu băng lam ngửi được mùi vị quen thuộc, đã không để ý đến chủ nhân của mình, nhanh chóng chui vào đàn côn trùng, ăn một cách thích ý.

Nhìn từng con côn trùng màu đen to hơn nó mấy lầy bị nuốt, Quân Tư Mặc rất muốn hỏi, nó không sợ ăn no quá đến vỡ bụng sao?

"Ngữ tỷ tỷ, chúng ta mau rời khỏi nơi này đi, đệ luôn cảm thấy nơi này lạnh lẽo." Quân Tư Mặc sợ hãi nói. Bời vì đi theo bên cạnh Mông Ngữ, những con côn trùng cầu đen vốn không dám đến gần.

Tốc độ của côn trùng màu lam rất nhanh, không đến một lúc, đám côn trùng màu đen đã giảm đi rất nhiều.

Con người ai cũng có bản năng cảm nhận được nguy hiểm, huống chi là động vật. Lúc động vật gặp phải thiên địch, theo bản năng chúng sẽ chọn chạy trốn.

Cho dù là bị người không chế cũng không ngoại lệ, sau khi cảm nhận được nguy hiểm từ côn trùng màu lam, đám côn trùng màu đen bắt đầu chạy trốn về bốn phương tám hướng.

Bởi vì đang ở bên trong trận pháp, côn trùng chạy tán loạn xung quanh, tác động đến trận pháp, làm kinh động đám người ở phía sau.

"Không tốt, có vu sư xông vào trận pháp." Ở trong một cái doanh trước, có một nữ tử tuyệt sắc vẻ mặt khiếp sợ, niệm đọc chú ngữ, nhanh chóng triệu hồi đám côn trùng đó.

Nhiều côn trùng như vậy, cũng không thể để cho bọn nó hi sinh vô ích được.

"Người đâu, mau phái người đi vào trận pháp bắt tên vu sư kia cho bổn tọa." Nữ tử tuyệt sắc Tình Không lạnh lùng nói.

Mặc dù Nhiễm trưởng lão không tình nguyện, nhưng mà vẫn đi làm theo phân phó của Tinh Không. Dù sao, chủ soái của cuộc chiến tranh lần này là đám người Tinh Không chứ không phải bọn họ.

Mà bên này, Mông Ngữ và Quân Tư Mặc một người thì vui sướng, một người thì sợ hãi, vốn không có phát hiện nguy hiểm đang đến gần bọn hắn.

"Bảo bối, ăn nhanh lên một chút, hơn nữa, mấy thứ này đều không có chủ nhân, ngươi ăn chúng nó cũng sẽ không có người đến tìm ngươi báo thù." Mông Ngữ nhẹ giọng dụ hống.

Cảm nhận được tâm tình của chủ nhân nhà mình, côn trùng màu lam ăn càng thích ý hơn, tốc độ nhanh chóng hơn. Không nhận thấy, đám côn trùng đều bỏ chạy về cùng một hướng.

Mông Ngữ cổ vũ côn trùng màu lam đuổi theo, vô tình đã đi ra khỏi trận pháp, đi đến phía sau trận pháp.

"Ngữ... Ngữ tỷ tỷ, thật là nhiều người!" Quân Tư Mặc lên tiếng nhắc nhở.

--- --------Hết chương 75---- --------