Editor: Thu Lệ
Trong phòng, gần một trăm dụng cụ gốm sứ lớn nhỏ khác nhau treo lơ lửng, trong đó phía trên các tản đá có vô số lỗ nhỏ, Dạ Hi nhìn xuyên qua những lỗ nhỏ nhìn thấy một chiếc máy xay gió phát ra âm thanh rất lớn. Tuy rằng được chế tạo vô cùng thô sơ nhưng ở thời đại này mà nói cũng đã tốt lắm rồi.
Nhìn một màn này, Dạ Hi vô cùng khâm phục người đã thiết kế ra nó. Chiếc máy xay gió chuyển động mang gió từ bên ngoài đi qua những lỗ nhỏ vào bên trong điều chỉnh tốc độ gió, sức gió, hướng gió làm cho những vật dụng treo phía trên tạo ra những ma âm có sức công kích.
Quả nhiên là thiết kế tài tình, ngay cả là người của thế kỷ hai mốt cũng không thực hiện được. Mặc dù những thứ đồ sứ đó bị vỡ nhưng Dạ Hi phát hiện trên mỗi một vật dụng đều có một lỗ nhỏ chắc chắn âm thanh phát ra từ chúng.
“Mặc, Hoàng Lăng Thiên Thần là do ai thiết kế?” Dạ Hi không nhịn được hỏi thăm, thật sự thần kì.
"Không biết, nghe nói là tổ tiên tình cờ phát hiện." Quân Mặc Hiên thành thật trả lời sự tồn tại của Hoàng Lăng Thiên Thần, hắn cũng không biết nhiều, chỉ biết từ thời Quân Vương đã phái không ít người tiến vào Hoàng lăng thăm dò nhưng hoàn toàn không có bất kỳ thu hoạch nào.
Không để vấn đề này gây phiền phức hai người đồng thời tiến về phía trước, lần này cũng không có bất kỳ chuyện kì lạ nào xảy ra, chẳng qua là hai người đã đi đến một nơi treo toàn vải trắng.
Dạ Hi cau mày, loại bố trí này nàng từng thấy qua trong phim truyền hình, có chút tương tự với trận pháp bốn phía treo vô số vải trắng kẻ địch ẩn nấp phía dưới. Nhưng trong này là Hoàng Lăng sẽ không phải có người sống?
“Trận pháp ẩn hình!" Quân Mặc Hiên giật mình, không phải vì nơi này có trận pháp mà giật mình, mà là trận pháp l.q,d ẩn hình có nghĩa trận pháp có thể ẩn thân tùy thời tùy chỗ, có hơn ba trăm sáu mươi phương thức công kích truy sát. Nhưng điều kiện tất yếu cho trận pháp này phải có người sống.
Nhưng mà hắn cùng Hi Nhi ở chỗ này lâu như vậy nhưng không phát hiện bất kỳ động tĩnh ngay cả tiếng hít thở cũng không có.
Trong nhất thời hai người càng nâng cao lòng cảnh giác, có thể sống trong lăng mộ quanh năm như vậy tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản huống chi những người này có thể tránh được ánh mắt của họ.
Ngay tại thời khắc yên tĩnh này, từ phía sau lưng Dạ Hi truyền tới âm thanh của đại đao. Chỉ nghe âm thanh không thấy người, tựa như chuyện vừa rồi không hề xảy ra, chỉ có trên mặt đất xuất hiện hàng loạt vết đao ngay ngắn.
Nhìn những dấu vết này, Dạ Hi cảm thấy kinh hãi, thật may là nàng đã nhanh chóng tránh được nó, nếu trúng một đao đó chỉ có thể mất mạng.
Ngay sau đó liên tục truyền đến những âm thanh của đao rơi, hai người Dạ Hi hoàn toàn không biết những thứ đó phát ra từ đâu. Đương nhiên cũng không biết tránh né như thế nào.
May mà những người đó thật sự không linh hoạt, âm thanh đao rơi xuống cũng không phải liên tục, lúc này hai người mới có thời gian tạm nghỉ.
Đột nhiên ánh mắt Dạ Hi chợt loé, những âm thanh này tuyệt đối không phải do con người tạo ra. Lại nói không có ai có thể sống dưới nước quá lâu, coi như có thể sống cũng không thể phản ứng một cách chậm chạp, hơn nữa vết đao ngay ngắn hoàn toàn giống nhau có thể chứng minh có người đang thao túng phía sau.
Nghĩ thông suốt điểm này, Dạ Hi bình tĩnh quan sát quy luật tạo ra. Đúng như Dạ Hi phán đoán, những thứ này hoàn toàn không phải do con người tạo ra.
Sử dụng băng ti trong tay, theo quy luật phát ra xé nát những mảnh vải trắng. Tức khắc mười hai tượng gỗ máy móc điều khiển đại đao trong tay.
Quân Mặc Hiên cũng phát hiện ra quy luật này, sử dụng kiếm trong tay phá huỷ những mảnh vải trắng xung quanh. Ngay sau đó liên tiếp xuất hiện thêm một hàng tượng gỗ.
Những tượng gỗ này không có hô hấp không thể di chuyển bởi vì xung quanh có nhiều vải trắng bao quanh nên hai người đồng thời không phát hiện.
Hiện tại không có vải trắng che giấu, những tượng gỗ nhanh chóng bại lộ trước mặt hai người. Dạ Hi và Quân Mặc Hiên nhanh chóng phá được trận pháp đi ra ngoài.
Sau khi hai người rời đi những tượng gỗ vẫn tiếp tục động đao trên tay thành thục chém xuống như cắt đậu hủ.
Hai người tiến về phía trước, đây đã là ải thứ ba nếu Quân Mặc Hiên đoán không lầm ải tiếp theo chính là ải cuối cùng.
Qua ba ải liên tiếp hai người cũng không phát hiện bất kỳ hài cốt chứng tỏ người trước kia cũng đã qua được ba ải.
Quả nhiên, Quân Mặc Hiên đoán không sai, sau khi hai người vừa qua trận tượng gỗ, cả hai rất nhanh đã tiến đến một tòa lăng mộ cực kỳ xa xỉ, bên trong chất đầy vàng bạc châu báu, ngay cả thành lăng mộ cũng được làm bằng vàng.
Ở giữa duy nhất chỉ có một cổ quan tài vô cùng sang trọng. Loại tình huống này hai người dĩ nhiên cho rằng đây là ải cuối cùng. Cả hai hưng phấn đi xung quanh tìm lối ra nhưng cho dù lật tung cả lăng mộ cũng không tìm được.
Hai người liếc nhìn nhau ánh mắt đều nhìn về phía chính giữa chiếc quan tài sang trọng.
Không phải lối ra sẽ ở trong quan tài chứ? Quân Mặc Hiên thầm nghĩ, sau đó thật cẩn thận bước đến di chuyển chiếc quan tài sang một bên. Đột nhiên người nằm trong quan tài mở to mắt.
Người đó ánh mắt có màu xanh, hoàng bào trên người phát ra mùi xác chết, giống như có người đánh thức, người nọ bỗng nhiên đứng dậy nhảy ra khỏi quan tài.
Thấy thế, Quân Mặc Hiên nhanh chóng nhảy ra, lui về chỗ đứng của Dạ Hi, che chở cô phía sau mình.
"Vua… Vua… Cương thi." Dạ Hi lắp bắp nói, trong Hoàng lăng Thiên Thần có cả một vua cương thi, nhìn trang phục của y hẳn là Thiên Thần đại đế.
Vua cương thi, cái từ này Quân Mặc Hiên không hiểu nhưng từ trong quan tài đột nhiên xuất hiện một người cũng khiến cho người khác kinh sợ. Hơn nữa, vua cương thi đang tấn công về phía bọn họ.
“Mặc, nín thở.” Dạ Hi lạnh lùng nói, nói xong bắt đầu ngừng thở. Vốn cho là như vậy, vua cương thi sẽ không phát hiện ra vị trí của bọn họ.
Nhưng mà không giống như Dạ Hi suy nghĩ. Vua cương thi đã nhanh chóng tìm được vị trí chính xác của hai người, sử dụng kiếm trong tay bắt đầu công kích.
Quân Mặc Hiên phản ứng nhanh nhẹn kéo Dạ Hi tránh né nếu không đã trúng một kiếm của nó.
Nhất thời trong mắt Dạ Hi hiện lên sự lúng túng, quả nhiên không nên tin những gì trong phim ảnh. Ngay sau đó, Dạ Hi sử dụng băng ti bắt đầu tấn công.
Hai người Dạ Hi và Quân Mặc Hiên liên tiếp tấn công cũng không phải là đối thủ của cương thi vương. Sau vài hiệp, Quân Mặc Hiên phát hiện vua cương thi có nội lực.
Nhìn người này có thể đoán đã chết hơn một trăm năm sao cơ thể vẫn còn nội lực. Quân Mặc Hiên cảm thấy kinh sợ.
Một người đã chết cho dù đi lại giống như người bình thường đã rất khó tin nói chi đến việc đánh nhau mà còn có nội lực. Nhìn bộ dạng của y nội lực cũng không thấp.
Dạ Hi cũng nghi hoặc sau vài lần nàng có thể khẳng định người này không phải là cương thi. Nàng khẳng định có người phía sau thao túng.
Người này giết không chết, đánh không nổi. Nhất định phải tìm được điểm yếu một kích giết chết.
Vì thế, hai người liếc nhau, trong lòng đã có quyết định. Quân Mặc Hiên chịu trách nhiệm cuốn lấy vua cương thi, mà Dạ Hi lại có nhiệm vụ tiếp cận vua cương thi tìm chỗ sơ hở.
Đột nhiên, Dạ Hi phát hiện chỉ cần cô tấn công đôi mắt của vua cương thi, y sẽ lập tức nổi giận, sau đó sẽ buông tha Quân Mặc Hiên mà tấn công nàng.
Khoé miệng Dạ Hi nhếch lên nụ cười tự tin, đưa tay ra hiệu với Quân Mặc Hiên. Sau đó liền vung băng ti, tấn công mắt trái của vua cương thi.
Cùng lúc đó, Quân Mặc Hiên cũng xuất chiêu, một kiếm đâm vào mắt phải vua cương thi.
Trong nháy mắt, vua cương thi giống như bóng cao su xì hơi từ từ ngã xuống. Xương thịt vỡ vụn thành bụi phấn, hoàng bào không còn vật đỡ tự do rơi xuống.
Quân Mặc Hiên dùng kiếm nhấc hoàng bào lên, bên trong trừ bột phấn còn vài viên bi sắt. Quân Mặc Hiên khẳng định những viên bi này là thứ điều khiển cương thi vương.
Ngoại trừ những thứ đó, từ trong hoàng bào rơi xuống một mảnh da dê.
Đó là một mảnh nhỏ của Tàng Bảo Đồ, Dạ Hi nhanh chóng bước tới nhặt tấm da dê lên. Lấy ra một mảnh nhỏ của Tàng Bảo Đồ có sẵn bắt đầu so sánh, quả nhiên, đây là một mảnh nhỏ khác của Tàng Bảo Đồ.
Tương truyền, Tàng Bảo Đồ tổng cộng có mười mảnh. Chỉ cần tập hợp đủ tất cả các mảnh nhỏ, mới có thể tìm được thần bí quốc gia, thông suốt con đường tài phú.
Hiện giờ bọn họ đã có hai cái, như vậy tám cái kia ở đâu?
“Ra ngoài nhất định chúng ta sẽ tìm được tám cái còn lại.” Quân Mặc Hiên khẳng định nói. Trước kia Phụ hoàng từng nói chỉ cần có đủ mười cái sẽ tìm được mẫu hậu, bởi vì mẫu hậu xuất thân từ Thần quốc, chắc chắn phụ hoàng cũng biết trong Hoàng lăng có Tàng Bảo Đồ nên mới cho phép hắn và Dạ Hi tiến vào.
Chưa từng thấy Quân Mặc Hiên nghiêm túc như hiện giờ, Dạ Hi khẳng định Tàng Bảo Đồ này rất quan trọng với hắn. Nếu quan trọng, nàng nhất định sẽ giúp hắn tìm được.
Sau khi tiêu diệt vua cương thi, hai người kiểm tra lại lần nữa, quả nhiên trong quan tài có cơ quan. Quân Mặc Hiên ấn nhẹ một cái từ trong quan tài xuất hiện một lối đi.
Hai người thấy thế, trong lòng vui vẻ, ngay sau đó tiến lên, tiến vào lối đi.
Rất nhanh hai người đi đến cuối đường nhưng kỳ quái phát hiện không có ánh sáng làm sao đi ra ngoài?
Quân Mặc Hiên nghi ngờ chẳng lẽ lối ra không phải ở đây? Có chút nản lòng, Quân Mặc Hiên dùng sức đánh lên bức tường phía trước. Trong nháy mắt, bức tường phía trước vỡ vụn ngoại trừ bùn đất cũng chỉ có bù đất còn có rễ cây bên ngoài.
Thấy thế, khoé miệng Dạ Hi có chút co rút đừng nói với nàng lối ra là dưới gốc cây?
Không để Dạ Hi hồi phục tinh thần, Quân Mặc Hiên dùng sức phá bỏ toàn bộ bức tường phía trước rất nhiều bùn đất rơi cùng rễ cây hiện ra.
Quân Mặc Hiên im lặng không nói, có thể thiết kế lối ra ngay dưới gốc cây đủ biết người này quả nhiên phong hoa tuyệt thế.
Quân Mặc Hiên vung tay, ngọn cây đại thụ di chuyển. Đại thụ ngã xuống ánh sáng bên ngoài len vào bên trong.
"A....... Phi phi phi......." Dạ Hi phun bùn đất ra ngoài, trong lòng tràn ngập oán giận. Kẻ nào ngu dốt đi thiết kế lối ra như vậy, không biết phía dưới rất dơ sao?
Sau khi hai người ra ngoài, mới phát hiện bọn họ không phải ở dưới chân núi mà là ở phía trên ngọn núi Hoàng Lăng, Dạ Hi kinh hãi, chẳng lẽ Hoàng Lăng trải dài cả ngọn núi. Người cổ đại quả nhiên giàu có. Chỉ một lăng mộ mà chiếm hết một ngọn núi.
Hoàn thành nhiệm vụ hai người không cần vội vã trở về, có một nơi cần phải đến là mặt hồ đã nhìn thấy khi đến đây. Dạ Hi vẫn còn nhớ lần gặp mặt đó nàng vẫn chưa biết nam nhân đeo mặt nạ là Quân Mặc Hiên.
"Hi Nhi, có muốn tắm không?" Quân Mặc Hiên hào phóng mời gọi. Hai người ra khỏi Hoàng lăng cả người đều là bùn đất. Trước khi trở về cần tẩy rửa sạch sẽ nếu không có người lại nói họ lăn lộn trong bùn đất.
Thật ra Quân Mặc Hiên chỉ đơn giản muốn hai người tẩy rửa cho sạch sẽ mà thôi, chỉ có điều Dạ Hi lại không nghĩ như vậy, mang vẻ mặt khinh bỉ nhìn hắn: “Mặc, đại chiến liên tiếp bốn cửa ải mà chàng còn có thể lực làm chuyện khác?”
Nói xong ánh mắt Dạ Hi từ từ rơi xuống cuối cùng dừng lại ở nơi nào đó.
Thấy vậy, khuôn mặt Quân Mặc Hiên tối sầm kéo Dạ Hi về phía mình dụ dỗ nói: “Hi nhi, thể lực của vi phu rất tốt, tái chiến một trăm tám mươi hiệp vẫn Kim Thương Bất Đảo. Nàng muốn thử một chút không?”
Hơi thở ấm áp phả vào tai Dạ Hi, trong nháy mắt xẹt qua tia điện. Trong lòng Dạ Hi thầm kêu khổ, vì sao nàng lại không để ý lời nói của mình chứ? Phải biết rằng, cái gì cũng có thể hoài nghi chỉ là tuyệt đối không thể hoài nghi nam nhân có được hay không. Nghi ngờ cũng không sao, tại sao nàng lại nói ra. Đây không phải tự mình tìm cái khổ thì là gì?
Những cửa ải trong Hoàng Lăng đã lấy đi toàn bộ sức lực của nàng. Bây giờ nàng chi muốn được tắm và ngủ không muốn tiếp tục chiến đấu, nếu không ngày mai thật sự không đứng dậy nổi.
Quân Mặc Hiên mặc kệ Dạ Hi có mệt hay không dù sao tinh thần và thể lực của hắn rất dồi dào. Ngay sau đó không biết xấu hổ nói: “Hi nhi, ban đầu vi phu muốn phục vụ nàng tắm rửa chúng ta l.q/d cùng nghĩ một lát rồi trở về. Chỉ có điều xem chừng, Hi Nhi nhà ta thật sự rất khao khát, cho nên vi phu nhất định sẽ làm cho nàng thỏa mãn!”
Quân Mặc Hiên nghiến răng nghiến lợi nhìn Dạ Hi, hai bàn tay to nhanh chóng hành động lột sạch quần áo trên người nàng, sau đó kéo nàng vào trong nước.
Ngay tức khắc, nhiệt độ bốn phía lên cao, một lát sau, trong hồ nước truyền đến âm thanh ái muội.
Về phần hai người ở trong hồ làm gì, mọi người tự mình tưởng tượng đi ha. Dù sao, khi màn đêm buông xuống Dạ Hi tỉnh lại, đã là buổi tối ngày hôm sau rồi.