Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Chương 55-3: Tình thế khó xử (3)




Thấy Quân Thiên Dịch nới lỏng miệng, Dạ Hi cũng không liều chết vu cáo không tha nữa. Không phải chỉ là ba chuyện thôi sao, nàng đáp ứng.

"Rất tốt, chuyện thứ nhất, xông vào hoàng lăng Thiên Thần một chuyến, nếu an toàn ra ngoài, chuyện thứ nhất này coi như hoàn thành." Quân Thiên Dịch thản nhiên nói. Hoàng lăng là nơi hoàng đế Thiên Thần đời thứ nhất xây dựng, cơ quan ở bên trong trùng trùng điệp điệp, người đi vào từ trước tới nay đều là một đi không trở về.

Ở bên cạnh, sắc mặt Quân Mặc Hiên đã sớm thay đổi. Phụ hoàng lại muốn Hi Nhi đi vào hoàng lăng, hắn không cho phép. Vì vậy lên tiếng ngăn cản nói: "Phụ hoàng, Hi Nhi không đồng ý."

"Con......." Quân Thiên Dịch tức giận, hắn cũng không phải thật sự để cho Dạ Hi đi chịu chết. Chỉ là mấy trăm năm qua, vô số người đi vào hoàng lăng đều không có ai còn sống trở về. Bí mật Hoàng lăng vẫn không có cách nào mở ra.

Nhưng, Quân Thiên Dịch tin tưởng, Dạ Hi đi vào không chỉ có thể còn sống trở về, mà còn có thể tìm ra bí mật của hoàng lăng Thiên Thần.

Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Quân Mặc Hiên, sao Dạ Hi lại không biết hoàng lăng có nhiều hung hiểm chứ, nhưng vì để cho Quân Thiên Dịch tâm phục khẩu phục, Dạ Hi vẫn quyết định đi vào hoàng lăng.

"Được, con đồng ý với người, hi vọng phụ hoàng có thể hết lòng tuân thủ lời hứa." Dạ Hi lạnh lùng nói.

"Quả nhiên Hi Nhi thật sự rất can đảm, cứ vui vẻ quyết định như vậy. Ba ngày sau, tiến vào hoàng lăng, trong vòng nửa tháng không đi ra, thì coi như con thua. Nhưng đến lúc đó trẫm không cho phép con lại ngăn cản Quân Mặc Hiên tuyển phi nữa." Nói xong, hoàng thượng đứng dậy rời đi.

Mọi người thấy hoàng đế rời đi, trong lòng biết yến tiệc tuyển phi này đoán chừng cũng sẽ không không tiếp tục nữa. Ngay sau đó mọi người rối rít rời đi, chỉ là lúc gần đi, thái độ của từng nữ nhân đối với Dạ Hi đều tràn đầy thù địch.

Nếu không phải tại Dạ Hi, sao họ lại mất đi cơ hội tiến vào Hiên vương phủ chứ. Hừ, người nào không biết hoàng lăng Thiên Thần vô cùng hung hiểm chứ, Dạ Hi đi vào đó chỉ là tìm chết mà thôi. Nói không chừng trong lòng hoàng thượng cũng là tính toán như vậy, đợi cho Dạ Hi chết đi, còn không phải là muốn Hiên vương cưới ai thì sẽ cưới người đó sao.

Mang theo tâm tình phức tạp, một đám mỹ nữ một rối rít ra về.

Thời gian trôi nhanh, thời gian ba ngày rất nhanh đã qua đi, Dạ Hi và Quân Mặc Hiên đi tới hoàng lăng Thiên Thần. Hoàng thượng vốn không cho phép Quân Mặc Hiên đi vào.

Nhưng mà Quân Mặc Hiên đâu thể yên tâm để Dạ Hi một mình tiến vào hoàng lăng, vì vậy, tìm thời cơ rảnh rỗi, lặng lẽ đi theo Dạ Hi tiến vào hoàng lăng.

Ở lối vào, hoàng thượng và nhóm lớn triều thần cũng tới vây xem, ngay cả tiểu Tư Mặc cũng có mặt trong đó. Chỉ là, giờ phút này trên mặt của hắn tràn đầy tức giận. Hoàng gia gia vậy mà lại bắt mẫu thân đi vào nơi nguy hiểm như vậy, hừ hừ, vốn định nói cho Hoàng gia gia biết người thê tử của ngài vượt quá giới hạn, nhưng mà bây giờ, hắn không muốn nói nữa, sẽ để cho Hoàng gia gia tiếp tục bị cắm sừng, để người tức chết.

Đột nhiên, trong mắt Quân Tư Mặc chợt hiện vẻ gian trá, Hoàng gia gia, người cứ chờ xem, Tiểu Tư Mặc muốn bất bình thay mẫu thân, để cho hoàng nãi nãi giúp người đội nón xanh nhiều hơn.

Trong lòng Quân Tư Mặc đang tính toán thời gian trả đũa Quân Thiên Dịch, báo thù cho mẫu thân thì Dạ Hi và Quân Mặc Hiên đã tiến vào hoàng lăng được một lúc lâu. Lúc vừa mới vào tới, một mùi ẩm mốc xông vào mũi.

Xem ra, nơi này hẳn là đã rất lâu rồi không có ai đến đây. Đi tới đi lui, Dạ Hi phát hiện trên mặt đất có rất nhiều xương trắng, chắc hẳn là người đi trước lưu lại.

"Trên sách sử ghi lại, hoàng lăng có cơ quan ngầm, chỉ cần có người tiến vào hoàng lăng thì cơ quan sẽ tự động mở ra, trừ khi tìm được lối ra, nếu không, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài." Quân Mặc Hiên chau mày, vẻ mặt nghiêm túc quan sát bốn phía.

Nghe vậy, trong lòng Dạ Hi thoáng hiện vẻ kinh ngạc, hoàng lăng Thiên Thần biến thái như vậy. Mà Dạ Hi không biết, phía sau còn có nhiều thứ biến thái hơn đang chờ bọn họ.

Hai người dùng dạ minh châu chiếu sáng, cùng nhau đi về phía trước đi tới một thạch thất. Mà thạch thất kia không một kẽ hở, khắp nơi đều rất quỷ dị, xung quanh lại không có con đường khác có thể đi.

Khi hai người đang hết sức nghi hoặc, con đường phía sau đột nhiên đóng chặt lại. Bốn phía truyền đến âm thanh rất thưa thớt, giống như tiếng của động vật nhỏ khi bò phát ra.

Trong nháy mắt, hai người dựa lưng vào nhau, hoàn toàn tiến vào trạng thái phòng bị.

Cùng lúc đó, cả bầy đàn rắn độc nhả lưỡi rắn ra, nhô ra từ bốn phương tám hướng, từ từ đến gần hai người Dạ Hi. Đi theo phía sau rắn độc là từng bầy bò cạp, cái càng đỏ đến nhỏ máu kia không khó tưởng tượng, những thứ này độc đến cỡ nào.

"Mẹ nó, hoàng lăng vậy mà cũng có cái thứ này!" Dạ Hi khẽ nguyền rủa một tiếng, vung băng ti trong tay tấn công bầy rắn.

Đồng thời, Quân Mặc Hiên cũng vung lợi kiếm trong tay lên, chém giết bầy rắn, thế nhưng có quá nhiều rắn, tốc độ của bò cạp lại quá nhanh, hai người căn bản giết không nổi.

Mắt thấy những độc vật kia đã sắp đến gần hai người, Dạ Hi nhanh tay nhanh mắt, vung băng ti, dùng sức cắm băng ti vào trên nóc. Ngay sau đó, kéo Quân Mặc Hiên thoát khỏi mặt đất.

Hai người Dạ Hi vừa rời khỏi mặt đất, vùng đất vốn trống trải kia liền bị bầy rắn che phủ, trên mặt đất lúc này phủ kín rắn độc, bọ cạp dày đặc.

"Mặc, chàng thử nghĩ cách xem, băng ti không chống đỡ được bao lâu nữa." Dạ Hi khó khăn nói, băng ti treo lơ lửng sức nặng của hai người, tay Dạ Hi đã bị siết ra tơ máu.

Nghe vậy, trong mắt Quân Mặc Hiên hiện lên vẻ ngưng trọng, đưa tay ra nhận lấy băng ti, nhân tiện ôm Dạ Hi vào trong ngực. Cứ như vậy, cho dù băng ti không chống đỡ nổi, hắn cũng có thể bảo vệ tốt cho Dạ Hi, không để cho nàng bị rắn độc cắn được.

Đương nhiên, hai người cũng không còn nhàn rỗi mà là quan sát xung quanh có chỗ nào khả nghi, nhiều rắn độc và bò cạp như vậy nhất định có cách giải quyết.

Đột nhiên, Quân Mặc Hiên phát hiện, toàn bộ mặt đất đều bị rắn độc, bò cạp phủ kín, duy chỉ có một chỗ kia không có.

"Hi Nhi, lối ra có thể ở chỗ đó hay không?" Trong mắt Quân Mặc Hiên hiện vẻ vui mừng, mặc dù nơi đó chỉ có thể chứa được hai cái chân, nhưng cũng đủ rồi. Chỉ cần tốc độ khá nhanh, nhất định có thể thành công.

"Ta đi thôi." Dạ Hi không chút do dự nói. Thật ra thì nàng cũng phát hiện, mặc dù nơi đó rất nhỏ, cũng là vùng đất trống duy nhất. Chỉ là nàng lo lắng ngộ nhỡ nơi đó không phải là lối ra, như vậy bọn họ sẽ trở thành bữa ăn trong mâm của bầy rắn.

"Không được, nàng không thể đi!" Quân Mặc Hiên nói xong, dùng băng ti trói chặt đôi tay của Dạ hi, mà bản thân hắn lại không chút do dự nhảy vào bên trong bầy rắn, đứng vững vàng ở đó.

Vậy mà, kỳ quái chính là, khi Quân Mặc Hiên đứng ở nơi đó thì bầy rắn, bầy bò cạp lai nhanh chóng rút lui. Rất nhanh, mặt đất lại trở về thành bộ dáng ban đầu, giống như bầy rắn vốn chưa từng tới đây.

Bức tường đá vốn đóng kín lại chậm chạp di động, một con đường xuyên đến xuất hiện ở trước mắt hai người. Thấy vậy, Quân Mặc Hiên vui mừng, tung người nhảy một cái đỡ Dạ Hi xuống.

Dạ Hi lấy lại được tự do, vừa tức giận, vừa đau lòng nhìn Quân Mặc Hiên. Đáng chết, tại sao hắn có thể ở thời điểm nguy hiểm, lựa chọn mạo hiểm bản thân mình chứ? Đáng chết! Dạ Hi không ngừng mắng.

Nhưng trong lòng lại có một tia hạnh phúc chảy qua. Trong cuộc đời có một người có nguyện ý vì mình ngay cả mạng sống của bản thân cũng không cần, đó là hạnh phúc biết bao.

Quân Mặc Hiên kéo Dạ Hi bước vào lối đi, càng đi vào trong, cái loại cảm giác âm sâu càng mãnh liệt. Trong lúc mơ hồ, Dạ Hi còn có thể nghe được tiếng quỷ khóc, sói tru.

"Mặc." Trong lòng Dạ Hi thoáng sợ hãi, tay nhỏ bé nắm Quân Mặc Hiên cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Nơi này chính là hoàng lăng, hang ổ người chết, hơn nữa còn có âm thanh kinh khủng như vậy, Dạ Hi thật sự sợ hãi.

Hơn nữa, chuyện hồn xuyên đến nàng cũng có thể gặp được, quỷ hồn vừa nói kia, cũng có thể thật sự tồn tại.

Khó thấy được Dạ Hi cũng có lúc sợ hãi, bàn tay Quân Mặc Hiên bắt nhanh lấy, cầm tay Dạ Hi thật chặt, tiếp thêm sức mạnh, dẹp yên sự sợ hãi trong lòng nàng.

Mười ngón tay của hai người nắm chặt, cẩn thận đi về phía trước.

Đột nhiên, âm thanh vốn như có như không kia trở nên rõ ràng. Âm thanh kia thê lương uyển chuyển, khiến cho người nghe không khỏi khổ sở. Không lâu sau, khóe mắt Dạ Hi bắt đầu tràn nước mắt.

Dường như không thể khống chế, nước mắt trong mắt Dạ Hi càng ngày càng nhiều, ngay cả Quân Mặc Hiên cũng không nhịn được nữa mà rơi nước mắt.

Đột nhiên, sắc mặt Quân Mặc Hiên đại biến, lo lắng nói: "Hi Nhi, đừng nghe âm thanh kia, không nên bị ảnh hưởng." Nói xong, Quân Mặc Hiên bắt đầu vận chuyển nội lực giúp Dạ Hi để chống lại âm thanh bi ai uyển chuyển kia.

Đồng thời, Dạ Hi cũng lấy lại tinh thần, trong lòng thầm kêu không ổn, đây là sự tấn công của ma âm, chỉ là âm thanh này phát ra từ đâu? Chẳng lẽ trong hoàng lăng có người sống.

Không kịp nghĩ ngợi thêm nữa, Dạ Hi dùng sức, cắm băng ti vào bức tường đá phía đối diện, tạo thành một thanh cổ cầm đơn giản, ngón tay Dạ Hi nhẹ nhàng gẩy, nháy mắt, âm thanh dễ nghe vang lên.

Nàng thả lỏng suy nghĩ, toàn thân toàn ý tập trung vào trong tiếng đàn. Tiếng đàn dần dần áp đảo âm thanh bi ai uyển chuyển, mà âm thanh kia bị đánh bật trở về, giống như nổi điên hơn, chống cự lại tiếng đàn.

Nháy mắt, hai âm thanh đan vào nhau trên không trung, sinh ra va chạm kịch liệt. Dần dần, vách đá vốn cứng rắn bắt đầu nứt ra, theo ngón tay Dạ Hi gảy với tần số ngày càng nhanh, vết nứt trên bức tường đá càng ngày càng nhiều.

Mãi đến sau cùng, bức tường đá rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa, ầm ầm đổ sụp xuống, đồng thời, âm thanh bi ai uyển chuyển đó cũng dừng lại.

Dạ Hi thu băng ti về, cùng lúc đó, Quân Mặc Hiên cũng mở hai mắt ra. Chỉ là, mồ hôi lạnh trên trán lại cho thấy vừa rồi Quân Mặc Hiên chống cự lại sự tấn công của âm cực kỳ khó khăn. Hơn nữa còn là đối phó với sự tấn công của hai loại ma âm, nếu không phải nội lực của Quân Mặc Hiên hùng hậu, chỉ sợ đã sớm hộc máu mà chết rồi.

Thấy Quân Mặc Hiên không sao, lúc này Dạ Hi mới dời mắt nhìn đến chỗ bức tường đá vừa sụp đổ. Khi nàng nhìn thấy cách bày biện bên trong thì không khỏi kinh ngạc một phen.