Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Chương 51-5: Đoạn thứ năm: Phong vân tái khởi




Ngày kế, khi màn đêm buông xuống, Quân Mặc Hiên và Dạ Hi hai người chia ra theo hai đường. Quân Mặc Hiên dẫn người trực tiếp đánh về phía hoàng cung, gây nhiễu loạn lực chú ý của kẻ địch. Còn Dạ Hi thì lặng lẽ tiến vào hoàng cung cứu người.

Bởi vì mọi người đều cho rằng Quân Mặc Hiên đã chết, cho nên đám người thái tử không hề có chút phòng bị nào. Khi Quân Mặc Hiên dẫn người đánh vào hoàng cung, thái tử đang cùng quần thần ở ngự hoa viên thưởng thức mỹ nữ ca múa. Nhưng mà dù sao đây cũng là nội viện hoàng cung, canh phòng nghiêm ngặt, cho dù không có phòng bị, cũng sẽ không yếu kém lắm.

Trong phút chốc, phía sau thái tử có vô số thị vệ chạy ra, bao bọc vây quanh đám người Quân Mặc Hiên.

Lần đánh lén này, Quân Mặc Hiên không mang theo nhiều người lắm, cũng chỉ có mười mấy người bọn họ mà thôi. Mục đích của hắn chủ yếu là thái tử, về phần những dư nghiệt khác, giao cho Vân Thanh Phong bọn họ là được rồi.

“Lên cho ta.” Quân Mặc Hiên lạnh lùng quát.

Vừa dứt lời, những người phía sau phát ra công kích, ngự hoa viên vốn đang tràn ngập tiếng nói cười trong chốc trở thành chiến trường. Mà các quan lại đang thưởng thức cảnh đẹp, đã sớm trốn.

Quân Mặc Hiên mặc hắc y, khí phách dạo trong đám người, kiếm nhọn tới đâu thì lại có một sinh mệnh biến mất. Đồng thời, mười người còn lại cũng là cao thủ lấy một địch trăm, mà người của thái tử căn bản chưa đủ để bọn họ xem vào mắt.

Bởi vậy chưa đến một khắc, người của thái tử đã bị tiêu diệt sạch sẽ, mà bản thân hắn cũng bị Quân Mặc Hiên bắt.

Cùng lúc đó, đám người Vân Thanh Phong cũng đã tiến vào bốn đại môn đông tay nam bắc của hoàng cung, tất cả những người trốn trong hoàng cung đều bị bắt, ngay cả ruồi bọ cũng không buông tha.

Trải qua an bài tỉ mỉ chính xác, Quân Mặc Hiên dễ dàng khống chế hoàng cung, đồng thời phái người khống chế đội quân của Quân Mặc Lâm ở ngoại ô.

Sau một hồi đánh giết, hoàng cung huyên náo ầm ĩ liền yên tĩnh trở lại.

Cùng lúc đó, trong đêm tối, một bóng dáng sắc đỏ như lửa nhanh chóng xuyên qua hoàng cung. Không thể không nói, Dạ Hi thật kiêu ngạo, đêm khuya do thám hoàng cung lại mặc màu sắc tiên diễm như vậy, chẳng lẽ nàng không sợ bị người khác phát hiện?

Mà bây giờ nàng đương nhiên không sợ bị người nhận ra, bởi vì nàng đã khôi phục dung mạo, mà dung mạo thật sự của nàng lại rất ít người biết. Kỳ thật tới giờ phút này, nàng cũng không muốn che giấu dung mạo thật sự của bản thân nữa, bởi vì điều này không cần thiết.

Hơn nữa, kĩ thuật ẩn dấu của Dạ Hi vô cùng tốt, mặc dù ban ngày ban mặc mặc hắc y, nàng cũng có thể tránh thoát tầm mắt của địch nhân. Một thân đỏ rực này cũng là kiểu này thích nhất, mỗi khi chấp hành nhiệm vụ, các nàng sẽ mặc màu sắc đỏ rực, màu sắc này tương tự với màu máu sẽ làm cho nàng mạc danh kì diệu hưng phấn.

Nhưng nàng không biết, lúc này đây, chính là một chút màu đỏ này dã khiến nàng bị người ẩn trong bóng tối phát hiện.

Sau thời gian nửa chun trà, Dạ Hi không sai biệt lắm lật tung cả hoàng cung mấy lần, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Quân Thiên Dịch. Song, ngay trong lúc này, một bóng đen cách đó không xa lướt qua, trên vai khiêng một người.

Bởi vì tốc độ bóng đen quá nhanh, Dạ Hi chỉ có thể nhìn rõ hắn đang khiêng một người mặc y phục màu vàng, đó là màu chuyên dụng cho hoàng đế, vì vậy, Dạ Hi không hề suy nghĩ liền đi theo.

Không biết có phải là cố ý hay không, bóng đen kia giống như cố tình để Dạ Hi đi theo. Một đường truy tung, Dạ Hi bị dẫn tới Hiên vương phủ. Không biết sao, khi nàng bước vào Hiên vương phủ, cảm giác được có hơi thở nguy hiểm đang ở gần.

Đi tới tại sảnh, Dạ Hi phát hiện nhị hoàng tử Quân Mặc Dực lại đang ngồi trong Hiên vương phủ, nhìn nhưvậy, là đang đặc biệt chờ nàng.

“Đến đây.” Quân Mặc Dực đam mạc nói, tựa như giữa bằng hữu hàn huyên với nhau, trong giọng nói của hắn cn2 mang theo chút lo lắng.

“Là người dẫn ta tới đây?” Dạ Hi dè dặt cẩn trọng nói, nàng không có tâm tư cùng Quân Mặc Dực đàm thoại việc nhà. Mà mang vẻ mặt căng thẳng, hoàn toàn tiến vào trạng thái đề phòng.

“Hi nhi vẫn thông minh như trước, không sai, là bổn vương dẫn nàng tới. Vẫn là câu nói kia, theo bổn vương, tha cho nàng không chết.” Quân Mặc Dực tự tin nói, không chút nào cảm thấy lời này có bao nhiêu buồn cười.

“Ta nói Quân Mặc Dực người đang đùa sao?” Cho dù lão nương cùng với con heo cũng tốt hơn đi theo người. Ta khuyên người, thức thời thì giao Quân Thiên Dịch ra đây, bằng không băng ti của ta cũng sẽ không khách khí.” Dạ Hi kiêu ngạo nói, nói xong còn phối hợp phất phất băng ti trong tay lên.

Khi băng ti đánh vào ghế dựa cách đó không xa, nháy mắt một tầng băng mỏng bám vào trên ghế.

“Chỉ bằng nàng mà muốn cứu Quân Thiên Dịch, nằm mơ.” Quân Mặc Dực lạnh lùng nói. Nói xong, vung tay lên, ở phía sau hơn mười người áo đen bay ra.

“Có phải nằm mơ hay không, thử mới biết được...” Dạ Hi kiêu ngạo nói. Nhưng mà nàng còn chưa nói xong, ngoài phòng lại xuất hiện thêm một đám người áo đen.

“Bắt nàng, nhớ kĩ phải bắt sống.” Lạnh lùng nói một câu, Quân Mặc Dực cũng không quay đầu lại liền rời khỏi.

Nhận được mệnh lệnh, mọi người công kích về phía Dạ Hi, nháy mắt, đao quang kiếm ảnh, Dạ Hi như quỷ mị xuyên qua đám người. Bởi vì địch nhân quá đông, đối phương lại giống như biết nội tình võ công của Dạ Hi, mỗi một lần đều tránh thoát dễ dàng. Bởi vậy, khi Dạ Hi đối địch, rõ ràng có chút lực bất tòng tâm.

Song, khiến Dạ Hi thấy khó hiểu là cho dù nàng không đánh lại nhưng những người đó lại không có ý muốn bắt nàng. Đột nhiên, sắc mặt Dạ Hi tái nhợt, trong lòng thầm kêu không tốt: Hỏng bét trúng kế rồi.

Mà khi nàng phản ứng lại thì đã không còn kịp.

Bên này, Quân Mặc Hiên đã dẫn theo mọi người chạy tới. Vừa rồi hắn ở trong hoàng cung, nghe người ta báo lại: Dạ Hi bị bao vây ở Hiên vương phủ, đã sắp chống đỡ không nổi. Hắn lập tức dẫn người tới.

Khi Quân Mặc Hiên vừa đến, thấy dạ Hi gian nan đối địch, trong lòng dấy lên phẫn nộ, không chút suy nghĩ liền gia nhập chiến đấu. Mà đám người áo đen kia thấy quân Mặc Hiên đến đây, cũng không chơi trò mèo vờn chuột nữa, bắt đầu phát động toàn bộ lực tiến hành công kích.

Cùng lúc đó, đám người Vân Thanh Phong, Hoa Hồ Điệp, Quỷ Diện cũng gia nhập chiến đấu.

“Hi nhi, có bị thương hay không?” Quân Mặc Hiên nhanh chóng đi đến bên cạnh Dạ Hi, vẻ mặt lo lắng hỏi.

“Không có, chỉ là chúng ta bị trúng kế.” Dạ Hi lên tiếng giải thích, giờ phút này nàng còn không rõ mục đích thật sự của Quân Mặc Dực, nàng thật sự là tên ngốc rồi.

Quân Mặc Dực cố ý dẫn nàng đến, mục đích không phải là Quân Mặc Hiên sao? Hiện tại Quân Mặc Hiên đến đây, nàng rất muốn nhìn xem Quân Mặc Dực này có thể làm ra cái trò thiêu thân gì.

Hai bên giao chiến, toàn bộ Hiên vương phủ tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, mắt thấy địch nhân càng ngày càng ít, nụ cười khát máu nơi khóe miệng Dạ Hi càng ngày càng sâu.

Đặc biệt khi nàng và Quân Mặc Hiên hợp tác ăn ý, giết kẻ địch lại càng hạ bút thành văn. Mà hai người một đỏ một đen tràn đầy sát khí, hòa hợp với chiến trường quyết liệt, nhìn qua vô cùng hài hòa.

Nhưng mà, xa xa, Quân Mặc Dực trốn ở trên tàng cây âm thầm quan sát mọi chuyện lại cảm thấy một màn này vô cùng chướng mắt. Đột nhiên, trong mắt hắn hiện lên một tia tính kế, Quân Mặc Hiên, lần này ngươi còn không chết ư.

Ngay sau đó, Quân Mặc Dực dùng khinh công, dùng nội lực, phát ra công kích về phía Dạ Hi. Võ công của hắn vốn đã rất cao, lại tu luyện Thiên Âm trảo, không cần thử, cũng có thể đoán được Thiên Âm trảo này có uy lực mạnh mẽ cỡ nào.

Xung quanh Dạ Hi và Quân Mặc Hiên có vô số hắc y nhân bao vậy, căn bản không rãnh bận tâm công kích của Quân Mặc Dực. Bởi vậy, bọn họ không phát hiện đucợ nguy hiểm đang kề cận.

Chỉ thấy, một ma trảo màu trắng bay về hướng của Dạ Hi, hoàn toàn không để ý tới sống chết của những hắc y nhân kia, trực tiếp xuyên thấu qua thân thể hắc y nhân, công kích về phía Dạ Hi.

Dạ Hi không ngờ Quân Mặc Dực âm ngoan như thế, ngay cả người mình cũng hạ thủ được. Vì vậy, khi ma trảo bay tới trước mặt nàng, nàng không thể nào né tránh, chỉ có thể cứng rắn nhận lấy.

Ngay tại thời khắc nguy cơ này, Quân Mặc Hiên cách đó không xa phát hiện nguy hiểm, không chút suy nghĩ liền đưa tay qua kéo Dạ Hi lại, gắt gao bảo hộ ở phía sau. Mà chính hắn lại trúng phải công kích của Quân Mặc Dực.

Tấn công mạnh, Quân Mặc Hiên vẫn như trước bảo vệ Dạ Hi rất tốt.

Dạ Hi thấy hành động của Quân Mặc Hiên, sửng sốt một giây, khi nàng lấy lại tinh thần, trong miệng Quân Mặc Hiên đã tràn đấy máu đen, cả người suy yếu vô cùng. Vì vậy, Dạ Hi nổi giận, vung băng ti trong tay ném hắc y nhân chung quanh ra, rồi cẩn thận đặt Quân Mặc Hiên xuống.

“Mặc, chàng có sao không?” Dạ Hi lo lắng hỏi, bàn tay nhò bé đặt ln6 cổ tay Quân Mặc Hiên, vẻ mặt lo lắng hỏi. Thiên Âm trảo của Quân Mặc Dực có độc, điểm này Dạ Hi đã biết, khi ma trảo này sắp tới gần, nàng liền biết là Quân Mặc Dực, hận ý trong lòng với Quân Mặc Dực, lại càng tăng thêm.

Ngay lúc Quân Mặc Hiên đang muốn nói gì, Quân Mặc Dực ẩn nấp trong một góc tối gần đó đột nhiên hiện thân.

“Đều dừng tay cho bản thái tử.” Quân Mặc Dực lạnh lùng nói. Hắc y nhân tuân lệnh, nhanh chóng thối lui về phía sau hắn ta.

Đồng thời, đám người Vân Thanh Phong cũng lui về phía sau quân Mặc Hiên, nhìn khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Quân Mặc Hiên bị độc tố nhuộm đen, sắc mặt mỗi người đều rất khó coi.

Hoa Hồ Điệp tiến lên, cẩn thận kiểm tra thân thể Quân Mặc Hiên, thở dài một hơi: “Tiểu Hi nhi, ta không cứu được hắn.”

“Cứu không được, làm sao lại không thể cứu được?” Dạ Hi kích động hét lên, nàng nhớ rõ y thuật của Hoa Hồ Điệp rất tốt.

Nghe vậy, trên mặt Hoa Hồ Điệp hiện lên vẻ áy náy, nhưng cũng không biết làm sao, chỉ có thể lên tiếng an ủi: “Sư phụ của ta mới có thể cứu hắn.”

Lúc này, Dạ Hi mới nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần có thể cứu sống thì không cần lo lắng. Buông Quân Mặc Hiên, Dạ Hi nhanh chóng đứng dậy, phát ra công kích về phía Quân Mặc Dực.

Nhưng mà, nàng còn chưa đi được mấy bước, đột nhiên phát hiện ánh mắt Quân Mặc Dực chợt lóe. Ngay sau đó, bên cạnh Quân Mặc Hiên, một tên đường chủ của Long Môn đâm kiếm về phía Quân Mặc Hiên.

Sự tình phát sinh quá đột ngột, mọi người căn bản không kịp phản ứng, ngực Quân Mặc Hiên liền bị mũi kiếm đâm trúng. Nháy mắt, máu đen theo ngực chảy ra, Quân Mặc Hiên vốn đang suy yếu sau khi trúng nhát kiếm này, rốt cục chống đỡ không nổi, hôn mê bất tỉnh.

Thấy vậy, Dạ hi gắt gao trừng mắt về phía tên đường chủ này, trong mắt từ từ nhưng tụ đỏ như máu. Lần này nàng không cần dùng băng ti, tùy ý nhặt một nhánh cây trên mặt đất tấn công về phía người kia.

Tiến lên, đưa tay nắm lấy cổ tay người nọ, tay phải dùng sức cành cây này trực tiếp đâm thẳng vào đầu tên đường chủ. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, đường chủ này đã nằm trên mặt đất chết không nhắm mắt.

Sau đó, Dạ Hi bước nhanh về trước, ôm Quân Mặc Hiên vào trong lòng, nhìn lồng ngực đang ứa máu kia, Dạ Hi phát ra tiếng khóc giận dữ: “A... Vì sao... Vì sao muốn đoạt đi hạnh phúc duy nhất của ta...”

Cùng với tiếng thét, huyết sắc trong mắt Dạ Hi càng đậm, mơ hồ có thể thấy được quang mang màu đỏ bốc lửa trong đôi mắt kia. Không biết có phải do ông trời cảm nhận được bi thương của Dạ Hi hay không, trên bầu trời sấm sét vang dội.

Gống như có một cột nước như vũ thủy đánh vào trên mặt Dạ Hi, khiến nàng thoạt nhìn càng cô độc, càng bi thương, cô độc như thương lang đau thương khi mất đi bạn đời. Giờ phút này, Dạ Hi cũng không so đo chuyện Quân Mặc Hiên lừa gạt mình, chỉ để lại đau xót đầy người.

Không biết có phải rất đau hay không, huyết sắc trong mắt Dạ Hi ngày càng đậm. Dung nhan tuyệt mĩ phối với một đôi con ngươi huyết sắc, một bộ hồng y, lãnh diễm mà liều lĩnh.

Nhưng, hận ý trong mắt Dạ Hi lại khiến đám người Vân Thanh Phong sợ hãi. Không tốt, Dạ hi sắp tẩu hỏa nhập ma, Hoa Hồ Điệp đang muốn tiến lên đoạt lấy Quân Mặc Hiên lại bị Dạ Hi dùng sức ném văng ra xa.

“Tiểu Hi nhi, Mặc không chết, hắn chưa chết, nàng bỉnh tĩnh một chút.” Vân Thanh Phong không ngừng lặp lại những lời này, quá đáng sợ, hắn dám chắc nếu Quân Mặc Hiên chết rồi, Dạ Hi nhất định huyết tẩy Hiên vương phủ.