Tà Vương Phù Thượng Tháp: Nông Nữ Hữu Điểm Điền

Chương 79: Chứng Minh




Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
Hắc Bì nghe Lâm Diệp Nhi vừa nói, cười hắc hắc, "Diệp Nhi muội muội phân phó, ta làm sao dám không đi làm. Ngươi chính là muốn ca ca đi tìm chết, ca ca cũng vui."
Lâm Diệp Nhi khóe miệng lộ ra nét cười châm biếm.
Mấy người Ngưu đại thúc đem Hắc Bì đưa sau từ đường, Lí chính theo sau lại mời hai vị trưởng bối có uy vọng cùng vài người trong thôn có thanh danh tốt, còn mấy vị phụ nhân nhiều chuyện thì ở lại hậu đường.
Còn những người ở lại trong viện, đều tò mò muốn chết.
Đây là muốn làm gì?
Trong đám người lại một lần vang lên khe khẽ nói nhỏ.
Sau khi Li chính làm một cái thủ thế với Lâm Diệp Nhi, Lâm Diệp Nhi lúc này mới đem ánh mắt nhìn về phía Lâm thị, "Nhị thẩm, hiện tại ta tới hỏi ngươi, ngươi nhìn thấy ta cùng Hắc Bì ra sau núi là lúc nào?"
Lâm thị sửng sốt, ánh mắt lập loè bài trừ một câu, "Mười ngày trước."
Lâm Diệp Nhi không cho nàng một cơ hội thở dốc, "Mười ngày trước nào?"
Lâm thị thấy nha đầu Lâm Diệp Nhi kia bộ dáng cười như không cười, trong lòng hỏa khí, không chút suy nghĩ trực tiếp buột miệng thốt ra, "Chính là ngày đó."
"Nhị thẩm, người xác định là ngày đó? Người phải nghĩ kỹ, ngàn vạn đừng nhớ lầm."
Lâm thị thấy Lâm Diệp Nhi nhăn lại mày, trong lòng vui vẻ, đó là thật sự nhìn thấy Lâm Diệp Nhi một người một mình lên núi, đến nỗi Hắc Bì nàng cũng nhìn thấy, chẳng qua lúc đó Lâm Diệp Nhi đi thật lâu, mới nhìn thấy tên Hắc Bì kia mà thôi.
"Sẽ không sai, chính là ngày đó."
Lâm Diệp Nhi gật gật đầu, "Hiện tại thỉnh nhị thẩm đến hậu đường nghỉ ngơi một lát."
Nói liền có người lại đây đem Lâm thị đưa tới hậu đường, Lâm thị nhìn người tới, nhíu lại mày, "Các ngươi đây là muốn làm cái gì?"
Lâm Diệp Nhi cười nói: "Nhị thẩm không cần sợ hãi, chỉ là dẫn người đi vào nghỉ ngơi trong chốc lát, cũng sẽ không làm chuyện gì đâu. Bên trong chính là còn có vài vị thím cùng tộc lão, chẳng lẽ còn sợ bọn họ sẽ làm gì với người."
Lâm thị trong lòng phỉ nhổ nước miếng, tiện nha đầu đáng chết này, muốn làm nàng đắc tội những người đó, tâm cũng quá ngoan độc.
Hừ, nàng sao có thể để nha đầu này đạt được ý nguyện.
Lâm thị đi theo những người đó đến hậu đường, mà lúc này Hắc Bì đang bị đám người Ngưu đại thúc áp giải về từ đường.
Hắc Bì vừa ra tới, nhìn thấy Lâm Diệp Nhi, hắc hắc nở nụ cười dâm đãng, "Diệp Nhi muội muội, hiện tại có phải hay không có thể chứng minh ta chính là Tình ca ca của ngươi."
Lâm Diệp Nhi lười để ý hắn, nếu không phải cần thiết, thật là nàng không muốn nhìn thấy hắn, "Nhị thẩm nói việc kia, nhưng ngươi lại biết chuyện đó xảy ra ở đâu, lúc nào. Ngươi nghĩ rõ ràng, ngàn vạn không được nhớ nhầm. Bất quá, ngươi không phải nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra hay sao, có nghĩa là ấn tượng sẽ khắc sâu, tuyệt đối sẽ không nhớ lầm."
"Đó là tự nhiên, ta......"
"Ngày nào?" thanh âm Lâm Diệp Nhi đột nhiên cất cao quát hỏi, hoàn toàn không cho hắn cơ hội cãi cọ, càng không cho hắn cơ hội tự hỏi.
Đối mặt ánh mắt Lâm Diệp Nhi hùng hổ doạ người, Hắc Bì thu hồi cợt nhả, tròng mắt quay tròn dạo qua một vòng, trong lòng âm thầm sốt ruột.
Hắn nào biết đâu là ngày nào a!
Nửa ngày cũng không thấy hắn đáp lời, Lâm Diệp Nhi khẽ cười nói: "Như thế nào luôn miệng nói nhớ rõ rành mạch, hiện tại cũng không nói ra được. Là bởi vì căn bản là không có chuyện này, cho nên ngươi mới trả lời không ra." Cuối cùng kia một câu, Lâm Diệp Nhi đột nhiên tỏa uy áp về phía Hắc Bì.
Hắc Bì hoảng hốt, thuận miệng buột miệng thốt ra: "Đó là một tháng trước."
Hắc Bì sau khi nói xong, thấy Lâm Diệp Nhi nhăn lại mày, chẳng lẽ ngày đó nàng thật sự đi sau núi, càng nhìn càng cảm thấy chính là như vậy, trong lòng không khỏi đại hỉ.
Ha ha, xem ra trời cũng giúp ta.