Tà Vương Phù Thượng Tháp: Nông Nữ Hữu Điểm Điền

Chương 70: Thành Giao




Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
Lâm Diệp Nhi nhẹ nhấp một ngụm trà, tiếp tục, "Phùng chưởng quầy cảm thấy giá này còn đắt sao?"
Phùng chưởng quầy sau khi nghe nàng nói, đôi mắt liền tỏa sáng, đặc biệt là khi nói xong lời cuối cùng một cái, đó là đòn chí mạng đánh thẳng vào tâm tư của hắn.
Ánh mắt Phùng chưởng quầy nhìn Lâm Diệp Nhi là càng xem càng cảm thấy nàng không phải người đơn giản, chỉ vài lời nghe qua như đơn giản, lại khiến hắn cảm thấy giá này không đắt chút nào, ngược lại cảm thấy bọn họ chiếm không ít tiện nghi.
"Không thể không bội phục Diệp Nhi cô nương, hay cho câu cuối cùng của Diệp Nhi cô nương "lấy ít làm quý" kia, bốn trăm lượng bạc này ta thanh toán."
"Phùng chưởng quầy, không phải bốn trăm, mà là ba trăm lượng."
Phùng chưởng quầy sửng sốt, thậm chí hoài nghi chính mình nghe lầm.
Lâm Diệp Nhi tiếp tục nói: "Ba thực đơn ba trăm lượng, còn món bánh rán kia xem như tặng." Loại thức ăn này, chỉ cần suy nghĩ một chút liền biết cách làm, còn không bằng thuận tay cho họ một cái nhân tình.
Phùng chưởng quầy cười ha ha, "Vậy được, ba trăm lượng."
Một trăm lượng bạc nói đưa liền đưa, khí phách này hoàn toàn nhìn không ra là ở nông thôn quê mùa.
"Phùng chưởng quầy, ta có một điều kiện."
Phùng chưởng quầy lộp bộp một chút, nha đầu này sẽ không lại nói ra cái điều kiện hà khắc gì đi!
"Điều kiện gì?" Mất ba trăm lượng lấy ba cái thực đơn, lại còn kèm thêm điều kiện, buôn bán bữa nay ngày càng khó khăn mà. (tội ^^)
"Những món này ở huyện Đan Dương ta tuyệt đối sẽ không bán cho người thứ hai, nhưng nếu ra khỏi huyện Đan Dương thì nó sẽ không còn hiệu lực nữa."
Phùng chưởng quầy nghĩ đến lúc trước nàng cũng ra điều kiện, xem ra nha đầu này là thật sự tính toán mở rộng thị trường ra các huyện khác. Tửu lầu của bọn họ chỉ ở huyện Đan Dương, chỉ cần ở đây không có người khác có được nó, nhưng thật ra không ảnh hưởng đến bọn họ, hắn cũng mừng rỡ thuận tay cho nàng một nhân tình.
"Có thể. Diệp Nhi cô nương, về sau nếu có thực đơn mới thì hãy đưa đến Túy Tiêu Lâu, giá cả tuyệt đối sẽ không bạc đãi." Phùng chưởng quầy cười ha hả nói.
"Nhất định." Có thể lập tức lấy được tiền bán thực đơn không nhiều lắm, Lâm Diệp Nhi tự nhiên cũng vui cùng Phùng chưởng quầy làm sinh ý.
Chờ bọn họ từ Túy Tiêu Lâu bước ra, Lâm Võ cảm giác vẫn đang còn lâng lâng, nếu không phải trong lồng ngực vẫn đang còn ôm lấy ba trăm lượng bạc, thật đúng là hắn còn tưởng đang nằm mơ.
Trên đường về, Lâm Võ đem bạc giao cho Lâm Diệp Nhi bảo quản, trong nhà hết thảy chi tiêu hiện tại đều là do Lâm Diệp Nhi tính toán. Hắn hiện tại là càng ngày càng sùng bái bản lĩnh của tỷ tỷ, nhìn đến đại chưởng quầy của tửu lầu một chút cũng không sợ hãi, còn có thể cùng hắn làm buôn bán.
"Hôm nay buổi tối sẽ đãi hai người một bữa ăn no nê."
Có tiền, tự nhiên phải hảo hảo thưởng cho mình một chút.
Lâm Diệp Nhi lấy đồ chua, sau đó đem trấn trên mua đậu hũ về để nấu lên, theo sau đem kim chi cắt thành từng miếng, rồi bỏ chung vào nhau nấu.
Chỉ chốc lát sau, trong nồi liền tỏa ra mùi hương. Lâm Diệp Nhi nếm thử một ngụm canh, thực tươi ngon, hoàn toàn không cần thêm gia vị khác. Lúc sau, lại dùng kim chi chiên mấy cái bánh bột ngô. Cuối cùng lại dùng thịt ba chỉ cùng kim chi xào một mâm đồ ăn.
Bánh rán chua, hoàn toàn có thể làm món chính, cho nên không cần phải nấu cơm. Tiểu Đoàn Đoàn đã sớm bị mùi hương làm cho ngo ngoe rục rịch, ngay cả Lâm Võ nhìn thấy mấy món đặc sắc kia cũng nhịn không được mà ngó phòng bếp vài lần.
"Mọi người ăn đi thôi."
Lâm Diệp Nhi vừa dứt lời, Tiểu Đoàn Đoàn đã cầm một cái bánh rán chua lên, vừa ăn vừa la hét, "Ăn ngon, ăn ngon."
Thịt ba chỉ dưa chua kia rất thơm, canh đậu hũ lăn đồ chua càng khỏi phải nói, bánh rán chua cảm giác béo mà không ngấy, sau bữa ăn ai cũng xoa bụng thỏa mãn, đặc biệt là tiểu Đoàn Đoàn.