Tà Vương Phù Thượng Tháp: Nông Nữ Hữu Điểm Điền

Chương 55: Ngựa Chết Coi Như Ngựa Sống Chạy Chữa




Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
Vương Uyển Nhi trừng mắt nhìn hai nha hoàn, "Ta sẽ có chừng mực."
Nói xong, hào khí ngất trời uống hết chén nước bùa kia, vừa uống xong, Vương Uyển Nhi kinh hỉ phát hiện thân thể trở nên nhẹ nhàng, gánh nặng ngàn cân phảng phất đè ở trên người nặng trĩu, nháy mắt như bị dỡ xuống.
Vốn là thân thể mềm yếu vô lực, đột nhiên tràn ngập sức lực, tinh thần cũng trở nên tốt hơn.
Vương Uyển Nhi kinh hỉ liên tục, kích động một tay ôm lấy Lâm Diệp Nhi, hoàn toàn quên mất rụt rè cùng lễ nghi.
Bọn nha hoàn cũng chú ý tới biến hóa của tiểu thư, kinh nghi liên tục, ánh mắt nhìn về phía Lâm Diệp Nhi ngày càng trở nên khác biệt.
Vương Uyển Nhi trong lòng càng thêm chắc chắn Lâm Diệp Nhi nhất định không phải người thường.
Vương Uyển Nhi không nghĩ tới chính mình ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa, mà lại thật sự tìm đúng người.
Sau nửa canh giờ, Huyện thái gia vội vàng chạy tới. Huyện thái gia nghe được hạ nhân bẩm báo, tìm được ngươi chữa được quái bệnh, hắn lập tức vận tốc ánh sáng lập tức trở về.
Vừa tiến vào phòng khách, nhìn chung quanh liếc mắt một cái, không thấy được cao nhân nào.
"Nữ nhi, người đâu?" Huyện thái gia run rẩy thân hình to lớn, lau cái trán tràn đầy mồ hôi.
Trong khoảng thời gian việc trong nhà thực sự quá nhiều, không có nổi một việc nào đáng vui vẻ, thật vất vả nghe được tin tức tốt, lấy tốc độ ị phân không mặc quần để tới đây.
So sánh này cũng thật là.... ^^
Vương Uyển Nhi cạn lời, ánh mắt phụ thân đang dùng đó là cái ánh mắt gì, "Cha, vị này chính là cao nhân con nói. Nàng tên Lâm Diệp Nhi, là vị là con vất vả mới tìm được."
Cao nhân?
Lâm Diệp Nhi trợn mắt há mồm, Vương Uyển Nhi thật đúng là xem trọng nàng.
Huyện thái gia trừng mắt nhìn "cao nhân", kinh ngạc nhìn dáng người gầy yếu, tiểu cô nương bộ dáng dinh dưỡng không đủ. Đây chẳng qua là một oa nhi chưa trưởng thành, nhìn ngang nhìn dọc, nhìn trái nhìn phải cũng không ra bộ dáng cao nhân.
Vương Uyển Nhi hiểu biết cha mình, vừa thấy biểu tình của hắn, liền biết suy nghĩ trong lòng hắn, sợ phụ thân nàng làm ra chuyện khác người đắc tội Lâm Diệp Nhi, nàng tiến lên một bước nói: "Cha, đây là Diệp Nhi cô nương chuẩn bị nước bùa, người uống xong liền biết có hiệu quả hay không."
Huyện thái gia trừng mắt, nhìn sớm đã chuẩn bị tốt nước bùa, lại nhìn thấy ánh mắt kiên định của nữ nhi, cuối cùng hướng ánh mắt về phía Lâm Diệp Nhi vẫn luôn yên tĩnh từ lúc đầu.
Từ khi hắn xuất hiện đến bây giờ, nữ hài này vẫn là vẻ mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh, một chút cũng không giống những tiểu hài tử choai choai chưa hiểu việc đời.
Chẳng lẽ thật sự là cao nhân mà nữ nhi nói?!
Huyện thái gia vẫn như cũ vẫn duy trì thái độ hồ nghi, tuy nói chức quan này là dùng tiền để mua, nhưng cũng đã đọc qua mấy quyển sách, nhưng nhìn người tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.
Nha đầu này rõ ràng chính là tiểu nha đầu ở nông thôn bình thường đến không thể bình thường hơn.
"Uyển Nhi, nước bùa này để sau. Vị cô nương này nên ở trong phủ vài ngày, con hảo hảo chiêu đãi, huyện nha còn có việc, ta......"
Vương Uyển Nhi gấp đến độ trực tiếp đánh gãy lời phụ thân, "Cha, ngươi tin nữ nhi lúc này đây, một lần thôi."
Vương Phú Quý thương nhất nữ nhi, thấy nàng tức giận, bất đắc dĩ ở lại.
Hắc khí trên người Huyện thái gia lại ít hơn người khác, có lẽ là ít ở trong phủ, cho nên cũng ít dính tới hơn.
Vào lúc này, không thích hợp Lâm Diệp Nhi mở miệng.
"Ca ca, đã sắp không được. Chẳng lẽ người cũng không muốn thử một lần." Vương Uyển Nhi sinh khí.
"Thử."
Ngoài cửa truyền đến một thanh âm suy yếu.
Vương Uyển Nhi nhìn phụ nhân được nha hoàn nâng vào, "Nương."
Vương phu nhân sắc mặt tái nhợt, dưới chân phù phiếm, hắc khí nơi ấn đường lộ ra một tia màu tím, bệnh của nàng nghiêm trọng nhất, lúc này đi lại đều nhờ sự giúp đỡ của nha hoàn, mỗi bước đi giống như là lấy hết toàn bộ sức lực.
Lâm Diệp Nhi đối với Vương phu nhân hơi hơi gật đầu, xem như có lễ.
Trong khoảng thời gian này Vương phu nhân hàng đêm không thể ngủ ngon, cả người rã rời, nếu là lại không chữa được, nàng đã bắt đầu có cảm giác mình sẽ không sống được bao lâu.