Tác giả: Vân Phi Mặc
"Ta thấy mấy thứ này về nấu củi nhưng thật ra không tồi." Lâm Diệp Nhi ngừng một lát, "Mười lượng bạc mua về làm củi, cũng thật có giá trị đi."
Nói, Lâm Diệp Nhi xoay người liền đi.
Chưởng quầy thấy nàng vừa đi, đã bắt đầu nóng nảy. Thật vất vả mới kiếm được người mua lại những thứ này, hắn như thế nào lại có thể buông tha.
Vốn tưởng rằng này tiểu nha đầu nhìn trúng những hương liệu này, muốn mượn cớ này tăng giá lên cao kiếm tí bạc, không nghĩ tới nha đầu này là dùng để làm củi, thì ý niệm của hắn coi như đi tong.
Hiện tại chỉ còn cách, có thể bán được bao nhiêu thì được. Thứ này vốn dĩ đã tính toán vứt bỏ, bán được thì không thể tốt hơn.
"Cô nương, trước đừng đi." Chưởng quầy lên tiếng gọi Lâm Diệp Nhi lại.
"Chưởng quầy, còn có việc gì sao?"
"Mấy thứ này ngươi nếu muốn, vậy thì đưa ra cái giá đi." Chưởng quầy không có cái tâm tư kia, đảo cũng dứt khoát nói.
Lâm Diệp Nhi vừa lòng gật đầu, nếu là ngay từ đầu liền nói như vậy, nàng sẽ không chiếm tiện nghi của hắn, tuyệt đối sẽ trả đủ số tiền ứng với giá trị của nó, còn bây giờ thì mơ đi cưng, Lâm Diệp Nhi tỏ vẻ bản cô nương không có hảo tâm như vậy.
"Ta thấy hai thứ này chỉ có giá mười văn tiền."
Mười văn?!
Dù chưởng quầy làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, biết nàng sẽ không lấy giá quá cao, nhưng nghe Lâm Diệp Nhi nói vậy, trong lòng vẫn thấy đau đau.
Lâm Diệp Nhi nhìn ra chưởng quầy đang do dự, dứt khoát cắm luôn thiêu đốt, "Ai, xem ra vẫn là vẫn phải đi thêm một chuyến, đi thành tây mua củi."
Chưởng quầy thấy nàng sắp quay đi, vội vàng nói: "Bán bán bán."
Tiền trao cháo múc, Lâm Diệp Nhi vừa lòng xách hai túi hương liệu đi, chưởng quầy cũng vừa lòng cầm mười văn tiền trong tay.
Đi dạo một đoạn đường, chọn mua không ít thứ, thu hoạch lớn nhất chính là hai túi hương liệu trong không gian kia. Trên đường trở về, Lâm Diệp Nhi là đi đường tắt.
Có một đoạn đường sẽ trải qua đường chính, Lâm Diệp Nhi mới vừa đi đến đường chính, đầu đường truyền đến một trận thanh âm diễn tấu sáo và trống, đường phố hai bên đứng đầy người, già trẻ lớn bé, cả nam lẫn nữ tử toàn bộ vây kín hai bên đường, mắt trông mong nhìn đầu đường.
Lâm Diệp Nhi vừa vặn đụng phải Hoa Thần nương nương cầu phúc, cũng không vội mà chạy trở về, đứng ở phía sau đám người nhìn. Mỗi khi kiệu của Hoa Thần nương nương đi qua, bá tánh hai bên chắp tay trước ngực, thập phần thành kính cầu nguyện.
Cỗ kiệu còn chưa tới gần, Lâm Diệp Nhi đã thấy rõ từ đằng xa khi đội ngũ còn chưa đến nơi, nữ tử sắm vai Hoa Thần nương nương, lớn lên phi thường xinh đẹp, ngũ quan tinh tế, làn da trắng nõn, một thân bạch y làm nữ tử phá lệ xuất trần.
Lúc đội ngũ đi qua chỗ Lâm Diệp Nhi, tất cả mọi người thành kính cầu nguyện, duy một mình Lâm Diệp Nhi một người ngốc ở nơi đó, đưa mắt nhìn lại có vẻ phá lệ chói mắt.
Ngồi trên kiệu liễn Hoa Thần nương nương liếc mắt một cái liền chú ý tới Lâm Diệp Nhi trong đám người, đáy mắt hiện lên tia quỷ dị, cả người có nhãn lực hơn người như Lâm Diệp Nhi cũng không nhận thấy được ánh mắt của nàng (Hoa Thần).
Đội ngũ diễu hành thực mau đi qua, Lâm Diệp Nhi không có đi theo bá tánh vây xem đuổi theo đoàn đội ngũ, xoay người rời đi. Vừa vặn gặp vị tiêu sư tuổi trẻ kia, thông tri rằng đội ngũ bọn họ ba ngày nữa sẽ xuất phát.
Lâm Diệp Nhi tỏ vẻ nàng sẽ đúng giờ lại đây, trong không gian trừ bỏ cây mía chưa có xử lý xong, mặt khác những thứ nên bán đều đã bán xong. May mắn, hôm nay không có bày quán, bằng không còn không có thời gian mua sắm nữa.
Trở về khi, Lâm Diệp Nhi cùng phòng chủ cùng lão bá nói một tiếng. Hôm sau, trời tờ mờ sáng Lâm Diệp Nhi đã đi về phía cổng thành, trời còn chưa sáng trên đường phố trong thành không có bao nhiêu người, nhưng ở chỗ cổng thành lại có mấy người đợi ở đó, chỉ cần đợi nó mở ra thì sẽ đi.