Tà Vương Phù Thượng Tháp: Nông Nữ Hữu Điểm Điền

Chương 109: Mỹ Vị Nhân Gian




Tác giả: Vân Phi Mặc
"Không nhiều lắm, cũng chỉ có 34 mẫu đất mà thôi. So ra thì đúng là có kém hơn nếu hợp tác cùng chủ nhân ngài."
Phùng chưởng quầy suýt nữa phun nước trà ra, cuống quít đem nước trà trong miệng nuốt xuống, "Cô nương nói bao nhiêu cơ?"
"34 mẫu."
Phùng chưởng quầy đột nhiên có chút nhìn không thấu tiểu nha đầu trước mặt này, thế nhưng có bản lĩnh lớn như vậy. Hơn ba mươi mẫu, nàng có thể nói mua liền mua, nói xây liền xây.
Thật sự rất khí phách!
Nha đầu này cũng thật không tầm thường.
Ai, xem ra lần này thật sự không thể thành.
Vốn định thuyết phục nàng, không nghĩ tới cuối cùng nàng thuyết phục chính mình.
"Ta nghe nói, cô nương nấu ăn rất ngon, không biết tối nay ta có thể có lộc ăn hay không." Nếu mua bán không thành, cũng không thể tay không mà về.
Lâm Diệp Nhi nhướng mày, trong lòng kinh ngạc, hắn nghe được từ đâu, "Chỉ cần Phùng chương quầy không chê."
"Đương nhiên sẽ không, ta cũng rất muốn nếm thử tài nấu nướng của cô nương." Phùng chưởng quầy hạ quyết tâm ở lại ké cơm chiều.
Hồ quả phụ cũng bị giữ lại Lâm Diệp Nhi, Lâm Võ đi thu cải trắng trở về, nhìn Phùng chưởng quầy ở nhà chính có chút kinh ngạc. Đã có nam nhân ở đây,ặc , tuy rằng vẫn là tiểu nam nhân, nhưng cũng là nam nhân, tổng so các cô nương nàng vẫn thích hợp hơn.
Lâm Võ bồi phùng chưởng quầy, Lâm Diệp Nhi chuẩn bị thức ăn buổi tối hôm nay, Hồ quả phụ cùng Tiểu Đoàn Đoàn tiến vào phòng bếp hỗ trợ.
Lâm Diệp Nhi nhìn những thứ Phùng chưởng quầy mang đến , bên trong có thịt ba chỉ, xem ra hắn sớm có chuẩn bị. Lâm Diệp Nhi bắt đầu động thủ xử lý nguyên liệu nấu ăn, Hồ quả phụ ở một bên trợ thủ.
Hồ quả phụ hôm nay nhận ra sự lợi hại của nha đầu Lâm gia, nhìn một cái, chưởng quầy tửu lầu lớn nhất trấn trên nhưng lại tỏ vẻ cung kính với nàng, làm nàng kinh ngạc không thôi.
Ngày ấy nói giúp nàng muối cải trắng, còn lo lắng nàng sẽ làm lỗ vốn sinh ý, hiện tại vừa thấy như vậy, rõ ràng là do nàng nghĩ nhiều rồi.
Bữa tối Lâm Diệp Nhi làm bảy món ăn, thịt kho tàu, đó là ắt không thể thiếu. Mặt khác còn có, đậu hủ Ma Bà, thịt gà kho tàu hạt dẻ, trứng gà xào ớt, rau xào nấm hương, thịt xào ớt xanh, canh nấm tiên, món chính có cơm cùng bánh rán chua.
Đây toàn là những món nàng hay làm, nên cũng không tốn nhiều sức lắm.
Chờ đồ ăn bưng lên nhà chính, vừa lúc nhìn đến Lâm Võ cùng Phùng chưởng quầy từ bên ngoài trở về, An Tử đi theo phía sau. An Tử vừa thấy mẫu thân, chạy chậm đến bên người Hồ quả phụ.
Mà tâm tư phùng chưởng quầy đều nằm trên những món ăn mỹ vị hương bay ngàn dặm trên bàn kia, gấp không chờ nổi đi vào nhà chính, nhìn thấy bàn đồ ăn mãn hán toàn tịch kia, mắt sáng lên như ngọn hải đăng.
Phùng chưởng quầy gấp không chờ nổi gắp một khối thịt kho tàu, chất thịt mềm mại, vào miệng là tan, vị nồng đậm, mềm như nhưng không vụn, ngon lại là người ta không cảm thấy ngán.
Màu thịt hồng hồng, da mỏng thịt non, hương vị càng là mỹ vị vô cùng, cái này đúng là món ăn của tiên, nhân gian hiếm có người nếm được những món ngon như thế này.
"Ăn ngon, ăn ngon." Phùng chưởng quầy liên tục khen ngợi.
Phùng chưởng quầy lại đưa mắt nhìn về phía kia món gà kho hạt dẻ kia, hạt dẻ mềm mại, thịt gà tiên hương, môi răng lưu hương. Lúc sau, lại nếm đến ớt xanh xào trứng gà, thịt xào ớt xanh, mấy món này tửu lầu bọn họ cũng có, nhưng so về hương vị, hắn lại rất hoài nghi tay nghề đầu bếp của mình.
Phùng chưởng quầy vừa vui sướng lại là chua xót.
Đậu hủ Ma Bà, một món ăn bình thường tới không thể bình thường hơn, nhưng tới tay nàng lại trở thành mĩ vị nhân gian.
Trong lúc hắn đang rối rắm không ăn, An Tử cùng Tiểu Đoàn Đoàn ăn vô cùng ngon miệng, đặc biệt là An Tử quả thực là ăn ngấu nghiến. Hồ quả phụ cũng là thực ngoài ý muốn, trù nghệ nha đầu Lâm gia này lại có thế tốt đến như thế.
Phùng chưởng quầy món rau xanh có cái gì đó màu đen ở giữa, không khỏi hỏi: "Đây là cái gì?"
Tiểu Đoàn Đoàn lên tiếng nói: "Đây là nấm dại, tỷ tỷ tìm được, ăn rất ngon."