Tà Vương Phù Thượng Tháp: Nông Nữ Hữu Điểm Điền

Chương 106: Phùng Chưởng Quầy Tới Chơi




Tác giả: Vân Phi Mặc
"Được." Lâm Diệp Nhi đối với tiểu đoàn đoàn đang khoa tay múa chân làm một cái thủ thế, Tiểu Đoàn Đoàn liền quay vào trong nhà.
Mọi người đều đang chờ, Vương thẩm vẻ mặt kiêu căng nhìn nàng, đáy mắt tràn đầy coi khinh, ở trong mắt nàng, nha đầu này chính là ở kéo dài thời gian.
Nhà các nàng có thể có hương quả, nàng mới không tin.
Tiểu Đoàn Đoàn ôm một hộp chạy ra .
Lâm Diệp Nhi nhận từ tay nàng, mở hộp ra dưới ánh mắt tò mò mọi người, bên trong là một loạt quả màu đỏ rực được sắp xếp chỉnh tề, giống như là một chiếc đèn lồng trái cây, nhìn liền rất mê người.
Đây là hương quả!
Một đám đều trừng lớn mắt thấy, tò mò nghiên cứu.
Vương thẩm không nghĩ tới nàng thật sự có thể lấy ra tới, số lượng hương quả này, không khác lắm so với hộp của nhà mình.
Nếu hiện tại thừa nhận, nàng nháo ra động tĩnh lớn như vậy, chẳng phải là ném mặt của bản thân. Từ sau khi khuê nữ gả cho phú thương kia, ở trong thôn nàng luôn được xem là nhà sang chảnh nhất.
Nàng không thể ném mặt mũi như vậy được, không được, tuyệt đối không được.
Vương thẩm đảo mắt nghĩ nghĩ, tức khắc có chủ ý, hai tay chống nạnh, giận trừng mắt, "Hảo a, các ngươi thế nhưng đem đồ của chúng ta lấy đi rồi nói là của mình. Các ngươi quá vô sỉ. Đưa đồ giao ra đây."
Nghiệp chướng, Nghiệp chướng -.-
Lâm Diệp Nhi hết chỗ nói rồi, chưa bao giờ biết thế giới còn có loại người này, nói đồ của người khác thành đồ của mình, trình độ bẻ cong ánh sáng phải nói là ở mức độ trùm cmnr.
"Vương thẩm, nhà ngươi rốt cuộc có mấy hộp? Vừa mới nói không phải nói một hộp đã ăn xong rồi, như thế nào ta lấy ra, lại trở thành của ngươi rồi."
Diệp tỷ đang mồi ^^
"Hộp kia của chúng ta, còn không phải là ở trong tay ngươi." Vương thẩm dùng ánh mắt các ngươi là đồ ăn trộm không biết xấu hổ nhìn nàng.
Lâm Diệp Nhi bị độ vô liêm sỉ của Vương thẩm làm cho bật cười, "Tiểu Đoàn Đoàn, muội lại đi lấy mấy hộp tới."
Vương thẩm không khách khí cười nhạo một tiếng, "Ngươi cho rằng đây là cải trắng a, muốn có bao nhiêu hộp liền có bấy nhiêu hộp hay sao."
Tiểu Đoàn Đoàn hướng về phía Vương thẩm hừ một tiếng, xoay người vào sân, đến lúc nàng quay lại, trong tay là hai hộp giống nhau như đúc.
Vương thẩm nhìn hai hộp hương quả kia, trong lòng bắt đầu bồn chồn, trên mặt lại là bộ dáng hi sinh đến giọt cuối cùng.
Lâm Diệp Nhi trước khi Vương thẩm sủa, tiên hạ thủ vi cường để khóa mõm nàng ta lại, "Ta hiện tại lấy ra hai hộp này, Vương thẩm sẽ không nói đây là đồ của ta nữa đi? Ta chính là nhớ rõ nhà ngươi chỉ có một hộp, sẽ không đảo mắt là có thể sinh ra hai hộp được đi. Lại lui một bước, chẳng lẽ Thúy Hoa các ngươi có thể mua được, còn thôn dân chúng ta nhất định không mua được hay sao?"
Lâm Diệp Nhi một trận châm chọc mỉa mai, tức giận đến Vương thẩm sắc mặt một trận xanh trắng.
"Ha ha, nói rất đúng."
Lúc này, thanh âm nam tính trung khí mười phần truyền đến từ đám người phía sau. Mọi người quay lại thì thấy, chỉ thấy một vị dáng người phúc hậu, mặt đầy ý cười bước lên phía trước.
Phùng chưởng quầy nhìn Lâm Diệp Nhi, phất tay bảo tiểu nhị đưa đồ xuống, cười nói: "Diệp Nhi cô nương, ta vốn định mang chút quà để cô nương nếm thử mới mẻ, không nghĩ tới nhà cô nương đã có."
Trong thôn có người là thợ thủ công ở trấn trên, nên nhận ra người tới là ai, trong lòng kinh ngạc. Đường đường Túy Tiêu Lâu chưởng quầy thế nhưng tới loại tiểu địa phương này của bọn họ, một đám tò mò duỗi dài cổ nghe ngóng.
Nói đến ba hộp quả hồng kia, đó là Vương phu nhân phái người đưa lại đây. Nếu đưa tới chỗ nông thôn sơn dã mà nói, thì đây quả là vật hiếm lạ.
Nàng tưởng thứ gì ghê gớm, còn không dám thu, cuối cùng sau khi gia đinh vẻ mặt đưa đám cầu nàng thu nhận, mới nhận ba hộp quà có vẻ phi thường trân quý này. Chờ nàng mở ra, cư nhiên là quả hồng.
Lâm Diệp Nhi đối với Phùng chưởng quầy hơi hơi gật đầu, xem như chào hỏi qua, rồi đưa mắt nhìn về phía Vương thẩm, "Vương thẩm, hộp hương quả này thẩm định nấu ăn hay là chưng ăn đây?"
Ai da, có người ngoài, xưng hô lễ phép chút ^^