Tà Vương Phù Thượng Tháp: Nông Nữ Hữu Điểm Điền

Chương 101: Tuyển Người




Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
Ê, ta nhớ chương trước là Mua đất hoang (1) mà, thế (2), (3), (4),... đâu ? (o_o)
Ba mươi tư mẫu, cũng chính là một trăm bảy mươi lượng. Hiện tại trong tay nàng đại khái có chín trăm hai, trừ bỏ tiền mua đất, còn có khoảng bảy trăm lượng, muốn xây xưởng cùng nhà ở, số tiền này cũng có chút trứng chọi đá.
"Chuyện này còn muốn làm phiền Lí chính thúc hỗ trợ." Nếu đã quyết định, tốt nhất là đánh nhanh thắng nhanh.
Lí chính thúc trong lòng thầm than một tiếng, "Được."
Lâm Diệp Nhi từ nhà chính đi ra, Lí chính tức phụ từ trong phòng bếp đi ra, "Diệp Nhi, trở về sao?"
"Ân, trở về làm cơm trưa."
Lí chính tức phụ lên tiếng, thấy nàng đã đi, đi đến nhà chính, hỏi đương gia, "Nha đầu kia tìm chàng có chuyện gì?"
"Nàng muốn mua đất."
Lí chính tức phụ vừa nghe, thực kinh ngạc nói, "Mua đất? Nàng chuẩn bị mua vài mẫu ruộng nước?"
Lí chính hút một ngụm thuốc phiện, khinh phiêu phiêu nói: "Nàng không phải mua ruộng nước, mà là mua miếng đất hoang sau núi."
Lí chính tức phụ thần sắc kinh ngạc nháy mắt trở nên bình thường, "Ta còn tưởng nàng có bao nhiêu tiền để mua đất, nguyên lai là mua cái loại đất hoang không ai muốn này." Trong giọng nói mang theo một tia coi khinh.
Giá đất này rất rẻ, chỉ có cái những người bất đắc dĩ, trong nhà không có bao nhiêu tiền, mới có thể mua cái loại đất này.
Lí chính liếc mắt nhìn lão bà nhà mình một cái, ném ra một câu, làm nét xem thường trên mặt nàng lập tức cứng lại.
"Người ta chuẩn bị mua toàn bộ đất hoang ở sau núi."
Lí chính tức phụ cả kinh, đôi mắt trừng lớn, "Gì? Đương gia chàng nói gì? Ta không nghe lầm đi, ngươi nói nha đầu kia muốn mua hết miếng đất hoang sau núi sao?!"
Lí chính gật gật đầu.
Ta phi, cho dù giá rẻ, mua toàn bộ cũng phải mất tới cả trăm lượng bạc.
Nha đầu kia như thế nào có tiền như vậy!
Lí chính tức phụ nghĩ đến Lâm Diệp Nhi mới vừa rồi mang tới chỉ có chút lễ vật, không có cao hứng lúc trước, trong lòng ngược lại cảm thấy nàng keo kiệt, nếu có tiền như vậy, tại sao đưa chỉ có chừng này.
Lí chính liếc mắt tâm tư của nàng, từ trong tay áo lấy ra một thỏi bạc, nén bạc kia ít nhất cũng phải ba lượng bạc.
Lí chính tức phụ vừa thấy nén bạc kia, đôi mắt tức khắc tỏa sáng, trên mặt cười tủm tỉm.
"Tiểu nha đầu kia nhưng thật ra không tồi."
"Lâm nha đầu mua đất, thì làm ơn ngậm mồm lại, đừng lôi ra nói nói." Lí chính dặn dò nói.
Lí chính tức phụ trong mắt giờ chỉ có bạc, không thèm để ý xua xua tay, "Sẽ không, sẽ không."
Lâm Diệp Nhi sau khi đi ra khỏi nhà Lí chính, liền bước tới nhà Hồ quả phụ. Lúc tới cửa, Hồ quả phụ đang ở trong nhà thắt lạc tử.
"Diệp Nhi nha đầu, ngươi đã đến rồi. Mau ngồi."
Hồ quả phụ tiếp đón, đem bỏ lạc tử trong tay vào rổ.
"Hồ thẩm, đang thắt lạc tử a."
Lạc tử, chính là dây kết ở thế giới hiện thực của Trung Quốc. Loại đồ vật này, ở thời cổ phi thường được hoan nghênh, đai lưng, đồ trang sức, tay phiến, ngọc trụy đều phải dùng đến.
Trước kia, Lâm Diệp Nhi cũng thường xuyên đến tiệm vải lấy vải lẻ thắt lạc tử, kiếm một ít tiền. Loại việc này, trong thôn rất nhiều nữ tử đều sẽ làm, cho nên lạc tử giá cũng không cao.
"Ân. Nhàn rỗi không có việc gì, làm nhiều lạc tử chút."
Hồ quả phụ thắt lạc tử là tốt nhất thôn, cũng đa dạng nhất. Nếu không có tay nghề này, nàng cùng nhi tử sinh hoạt càng thêm khổ sở.
"Hồ thẩm, con có chuyện muốn mời thẩm hỗ trợ."
"Chuyện gì?"
"Ta có một chút sinh ý nhỏ, muốn bàn bạc với thẩm. Mỗi tháng một lượng bạc tiền công, không biết Hồ thẩm có bằng lòng hay không giúp đỡ con."
Hồ quả phụ kinh ngạc nhìn nàng, cho rằng chính mình nghe lầm.
"Con nói cái gì?"
"Giúp con làm công, tiền công một lượng bạc một tháng." Lâm Diệp Nhi lại lần nữa nói.
Nàng biết tung ra đòn này, Hồ thẩm phải mất một thời gian để tiêu hóa. Nàng đưa ra tiền công tuyệt đối không thấp, thậm chí có thể nói là rất cao. Phải biết rằng kể cả tửu lầu nổi tiếng nhất trấn trên điếm tiểu nhị tiền công một tháng cũng chỉ có nửa lượng bạc.