Chín năm sau, độc y cốc, bốn mùa đều như mùa xuân, hoa thơm chim hót.
Trúc lâu các, nhìn vào trong liền thấy một nữ tử mặc bạch y lụa dài, tầm
mười lăm mười sáu tuổi, tóc chỉ dùng một cây trâm đào để búi, không
trang điểm nhưng da lại trắng nõn nà, môi đỏ như trái đào tơ, đôi mắt
xẹt qua một tia giảo hoạt, lông mi đung đưa, giống như Hồ Điệp nhẹ nhàng bay múa, phảng phất nếu như nàng xuất hiện thì tất cả nữ tử trên thế
gian này đều sẽ mất đi ánh hào quang, như thế nào còn có nữ nhân xinh
đẹp như vậy, lúc này nàng đang đứng trước cửa sổ nhìn về phía mặt hồ,
khóe miệng hiện lên một chút ý cười nghiền ngẫm, đôi mắt lóe lên một tia giảo hoạt.
Thanh Ảnh đẩy cửa bước vào, vừa vặn nhìn thấy
một màn này, khóe miệng liền co rút, nàng nghĩ thầm, nếu ai không biết
mà nhìn thấy tiểu thư lúc này chắc sẽ thần hồn điên đảo, nhưng nàng
biết, tiểu thư như thế này thì sắp tới sẽ có người gặp xui xẻo.
Vì thế nàng rụt cổ, nuốt nước miếng, đang chuẩn bị nói thì tầm mắt nữ tử
từ trong hồ chuyển qua khuôn mặt Thanh ảnh, tựa tiếu phi tiêu nói︰
”Có việc?”
”tiểu thư, người đừng nhìn ta nhìn ta như vậy, hai cái tin tức, người trước hết muốn nghe cái nào?”
Thanh Ảnh che cái miệng đang cười, chủ yếu là do tiểu thư nhà nàng quá mức
xinh đẹp, đang muốn nuốt nước miếng liền phải chảy ra.
Thiếu nữ gian trá cười, sau chớp mắt nói ︰
”Không nói cho ta biết? Cũng được, vừa lúc ngân nhi đang đói, ta đem ngươi cho ngân nhi.
Ngân nhi là trong thời điểm a Cửu lên núi hái thuốc mà nhặt được, bên trong
khối Ngọc bị nàng đập nát liền bò ra một con rắn nhỏ màu vàng, vừa bò ra liền cắn a Cửu một cái, xem như cùng a Cửu kết hạ nhân duyên, mà a Cửu
phát hiện tiểu kim xà này kịch độc vô cùng, không giống các loại độc xà
khác, rất là hưng phấn mang theo trở về, nghiên cứu tiểu kim xà, đã nhận chủ nhân, tiểu kim xà cư nhiên rất ngoan ngoãn, phượng ngâm cửu liền
đặt tên cho tiểu kim xà là ngân nhi, sau này a Cửu mới biết thì ra nàng
đã nhặt được bảo bối, đương nhiên đây là lúc sau.
“. tiểu thư, người lại khi dễ ta, ta nói là được mà.”
Thanh Ảnh bĩu môi, nghĩ thầm, mỗi lần đều dùng chiêu này khi dễ nàng, nàng không có thích đãi ngộ này đâu.
”Tin thứ nhất đến từ Bắc Minh, hoàng thất Bắc Minh chi tiền điều tra tung
tích của người, nam phong nói người không muốn ra mặt, nên nô tỳ muốn
hỏi tiểu thư sắp xếp như thế nào, tin thứ hai chính là độc của hoàng đế
Nam Cương hoàng đã hoàn toàn được loại bỏ, hoàng đế Nam Cương còn theo
yêu cầu của người mà chuẩn bị tín vật, hắn nói nếu một ngày công tử có
việc gì yêu cầu, chỉ cần sai người đưa tín vật này tới, hắn sẽ trợ giúp
hết mình.
Thanh Ảnh nói xong liền đưa khối ngọc cho nữ tử.
Mà nữ tử tuyệt sắc này chính là phượng ngâm cửu được lão nhân tóc trắng
cứu năm xưa. Khó tin, nhưng phượng ngâm cửu thật sự lợi hại, ngắn ngủi
mấy năm, danh tiếng của nàng đã vang vọng tứ quốc, còn y thuật độc thuật đã sớm vượt qua lão đầu cứu nàng, đó là dược vương cốc chủ.
Phượng ngâm cửu thường xuyên cải trang thành nam nhân, dùng tên Mặc Cửu công
tử xem bệnh cho mọi người, thanh danh đã sớm vượt qua dược vương cốc,
nhớ trước đây lúc dược vương cốc cứu nàng, giang hồ đều nói lão lãnh lẽo vô tà, lúc đó lão dùng nàng làm người thử độc, trong hai năm thì phát
hiện nàng có thiên phú, liền cầu nàng trở thành đệ tử của mình. Trúc lâu các này chính là cốc chủ vì phượng ngâm cửu mà tự mình xây nên.
”ừ, đã biết, nói cho nam phong trước đem thành ý tiếp nhận, sau hỏi hắn khi nào thì quay về?
”Đúng rồi..., tiêu hồ ly đâu? Không phải nói hắn đến trước rồi sao?”
Thiếu nữ nhìn ngọc bội trong tay mình nói.
”tiểu thư, tiêu ngọc sớm đã tới, quá mệt mỏi nên ngủ rồi.
“... Đi, đóng cửa, thả ngân nhi.”nử tử gian trá cười nói
Lúc này nam tử liền đẩy cửa tiến vào, sau khi nghe đươc câu nói này, thì sợ đến xanh mặt, một tay vỗ ngực rồi nói ︰
”Cô nãi nãi, ngươi tha cho ta đi, ta chưa có muốn chết “
Nam tử nói chuyện chính là hồ ly mà a cửu nói, tên là tiêu ngọc, bởi vì mặt mũi đào hoa, ngọc thụ lâm phong, trên mình luôn phủ một thân áo mỏng
màu hồng, giống hồ ly, nên a Cửu đặt nhũ danh cho hắn như vậy. Bên này
tiêu ngọc vừa tiến vào liền bắt chéo chân ngồi trên ghế. Vừa uống trà
vừa suy nghĩ, nhớ trước đây hắn bị ngân nhi cắn một lần, nếu không phải
ngân nhi ở cốc tìm đồ ăn, lại nằm trên người nàng ta, hắn sao có thể
trúng chiêu. Vì thế liền dùng đôi mắt ai oán giống như tức phụ nhìn nữ
nhân trước mặt nói︰
”Phượng ngâm cửu, ngươi cũng thật là
hưởng phúc, ở nơi này tiêu diêu tự tại, có biết hay không Bắc Minh đều
tìm ngươi tìm muốn điên rồi, khiến ta mệt mỏi vô cùng, giống như tức
phụ không gả được ra ngoài...”
Nói xong hắn nghĩ tới ngân nhi, lúc sau liền cẩn thận rồi mới nói ︰”Ngươi nhìn xem, ngươi là một
cô nương, cả ngày trong tay áo đều là độc xà, thì ai dám cưới ngươi,
cưới ngươi không quá một ngày liền hi sinh lừng lẫy.”
Phượng ngâm cửu híp mắt cười tủm tỉm nhìn hắn nói ︰
”Ngươi như vậy là sao, nam phong bên kia nhiều việc như vậy, ngươi rãnh rỗi chạy
tới đây làm gì, chính là tới kêu khổ? Ta thấy ngươi có chút hoảng, vậy
mà vẫn quan tâm tới ta, sợ ta không gả được? Nước phù sa không chảy
ruộng ngoài, bằng không tiện nghi ngươi, đem ta cưới về đi...”
Không, đôi mắt nhỏ thất thần, việc này quá kinh khủng, thân mình hắn liền run lên.
”Ngươi tha ta đi, không nói đến y thuật cùng độc thuật của ngươi, còn ngân
nhi nữa... Khụ khụ, bản công tử ngọc thụ lâm phong, muốn sống lâu một
chút, tốt lắm, ta nói cho ngươi biết, ngươi ở đây nhàn nhã, có biết vị
thái tử điện hạ của ngươi sắp thú phi rồi không.”
Phượng
ngâm cửu trừng mắt liếc hắn một cái ︰”cưới liền cưới, ai muốn làm Thái
Tử Phi thì làm, ta không có hứng thú, cái gì của ngươi của ta, muốn
chết...”
Đang nói liền một cước đá tới mông tiêu ngọc
”Khoan, ngươi đừng vội khi dễ ta, ngươi có biết người hắn cưới là ai không,
chính là muội muội cùng cha khác mẹ với ngươi, phượng diên chẩn!
Tiêu ngọc nhìn thấy nụ cười lạnh trên môi nàng, xem ra người nào đó để ý, cũng nói lên sẽ có người gặp chuyện xui xẻo.
Hắn tiếp tục nói ︰”Ba tháng sau, ngày mười tám tháng sáu, ngươi cũng đừng
quên, đối với bọn họ ngươi đã là người chết...” Tiêu ngọc vừa nói vừa
sợ bị đánh.
Nháo thì nháo, tiêu ngọc vẫn lo lắng nói:
”Có cần ta chuyển lời gì đến tiêu tương bích ảnh không.”
Tiêu tương bích ảnh là địa bàn của tiêu ngọc ở thiên phượng quốc, là địa
phương các công tử du hồ sau nói chuyện phiếm, uống trà nghĩ ngơi, là
biệt viện của hắn, cũng chính là nơi hắn và phượng ngâm cửu gặp nhau.
Phượng ngâm cửu gõ nhẹ ngón tay lên bàn, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt
︰”ừ, ta biết rồi, ta sẽ cho bọn họ thấy ta sống tốt như thế nào, Thanh
Ảnh, truyện lệnh xuống, trong ba ngày sưu tập đầy đủ tư liệu về thiên
phượng quốc, đặc biệt là phủ Thừa Tướng, nói bích ảnh, ngàn vũ, ngàn
tuyết ba ngày sau khởi hành đi thiên phượng quốc, gần đây tay chân ta
ngứa ngáy, không có gì làm thì mang các ngươi quay về phủ Thừa Tướng hảo hảo chơi đùa một chút, sẵn tiện đốt thời gian...”
”dạ, tiểu thư”