Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 56: Xin cậu cho hắn một con đường sống




“Hệ thống, kỹ năng lái xe có thể mua được chứ?” Hoàng Việt hỏi hệ thống.

“À ừm, tất nhiên là có, ngược lại còn rất rẻ!” Hệ thống trả lời lém lỉnh, không nằm ngoài dự đoán của Hoàng Việt, hắn hối đoái kỹ thuật lái xe máy cao cấp cũng chỉ tiêu hao 5000 tích phân.

“Anh Đường, xe này em không lái về được, ba mẹ em sẽ nghi ngờ mất!”

“Ừ... Chú chạy đến tòa nhà Y, có một bãi đậu xe, sau này cần thì đến lái đi!”

“Vâng, thưa anh!”

“Thế chú em đã biết chạy xe máy chưa? Đừng nói với anh là chưa nhé!”

“Em biết rồi anh ạ, còn tốt nữa là đằng khác!” Hoàng Việt cười hì hì.

Hải Đường công tử lần này lái một chiếc Lamborghini màu đen, sau khi đi theo Hoàng Việt một lát, chắc chắn hắn có thể điều khiển tốt chiếc Kawasaki, mới quẹo ngược lại, đi về Quận 1, Hoàng Việt nghĩ là tên này muốn đi bar hoặc trai gái gì đó, dù sao chuyện này đối với tên này cũng quá mức bình thường.

Đây là lần đầu tiên Hoàng Việt chạy xe máy, lại còn là xe phân khối lớn, điều đầu tiên Hoàng Việt cảm giác được khi lái con xe này đó là rất đã, quả thật rất đã, tuy rằng loại xe mô tô thì khó đi hơn xe máy, hơn nữa lại rất ồn, nhưng tốc độ cực nhanh, trong thời gian ngắn có thể đạt tới tốc độ gấp hàng chục lần khi đi xe đạp, hơn nữa, với vóc người Hoàng Việt, đi trên chiếc xe này thật sự rất ngầu.

“Má ơi ngầu quá!”

“Vãi hàng thật!”

“Mau mau chụp hình!”

Nơi Hoàng Việt chạy qua, vô số người ngoái đầu lại nhìn, một phần vì tiếng pô xe của con xe Ninja này rất oách, hơn nữa là trông nó vô cùng sắc xảo, hoành tráng, mới nhìn bề ngoài đã biết là rất đắt tiền, nếu như không phải Hoàng Việt đội mũ bảo hiểm che kín mặt, thì có lẽ sẽ càng hút hồn đám nữ giới hơn.

“Hahahaha...” Hoàng Việt cười khoái trá, phóng xe đi nhanh, lườn qua vô số xe máy trong sự ngưỡng mộ của vô số người.

Không lâu sau, Hoàng Việt cũng chạy đến bãi đỗ xe, con xe này có gắn khóa định vị, được lắp kín, kết nối với điện thoại của hắn, định vị này rất khó mà cạy ra, mà bãi đậu xe cũng có nhiều Camera giám sát, nên hắn cũng không quá lo sẽ có kẻ lấy trộm.

Về đến nhà, thấy anh Vinh cũng chưa gọi điện thoại, Hoàng Việt ngồi xếp bằng tu luyện một chút thì không ngừng bị phân tâm bởi những luồng suy nghĩ tiêu cực, đành quyết định dùng một viên thuốc ngủ.

...

10h tối, trong một quán Bar, tên Hải Đường đang tán tỉnh một bé gái xì tin thì nghe được điện thoại:

Đầu bên kia vang lên thanh âm the thé:

“Cậu Đường, tôi có chuyện muốn báo cáo!”

“Có chuyện gì, anh Trung mau nói!”

“Thằng Việt có nhờ tôi điều tra qua một con bé tên Thu, học ở Trung Tâm Giáo Dục Thường Xuyên Tân Bình, tôi tra ra nó từng có quan hệ với cậu!”

“Ừ, thì sao, có chuyện gì sao?”

“Con bé đó vừa đi khám ở bệnh viện da liễu, tôi cạy mồm tên bác sĩ thì biết nó bị giang mai!”

“Cái đkm!” Hải Đường công tử vừa nghe xong, liền chửi thốt lên, làm đám dân chơi trong bar quay người lại nhìn.

“Nhìn cái đéo gì, cút hết!” Hải Đường công tử hét, đám dân chơi trong bar đều biết tên này là người có máu mặt, không dám trêu chọc, liền chạy hết đi.

Đứa con gái đang ngồi cạnh Hải Đường công tử thì khuôn mặt hốt hoảng, vội nói: “Em cũng đi, bữa khác gặp lại!”

Hải Đường công tử vội nói vào điện thoại: “Thế giờ nó đang ở đâu?”

“Tôi cũng không biết, không biết nó bắt xe đi đâu rồi, tôi vừa cử người đi sang nhà các họ hàng của nó, mà lần trước cậu cho nó mấy chục triệu, nếu nó trốn đi lâu cũng khó tìm à nha!”

“Được, cứ tìm nó đi, may là bệnh giang mai không đáng lo, à, đừng nói cho thằng Việt chuyện này, nó mà biết được em chọn hàng bẩn cho nó thì nó lại ghét em, đm, em đã nghi nghi rồi, lần trước nó nói nó chạy bộ bị rách mất màng trinh, em thấy nó còn non non nên cũng tin, thì ra đã mất rồi, haiz, bảo sao dạo gần đây lại xui như vậy!”

“Vâng, thưa cậu, tìm được nó rồi tôi sẽ gọi cậu ngay!”

Không còn tâm trạng chơi bời nữa, Hải Đường công tử lập tức lái xe chạy tới một phòng khám tư nhân, hắn cần phải uống thuốc gấp.

...

Sáng sớm thứ hai, các học sinh nữ của các trường cấp ba duyên dáng trong tà áo dài tinh khôi đến trường, Hoàng Việt hôm nay cố ý đi học sớm, hắn gặp được thầy Quân, sau khi trấn an thầy yên tâm, Hoàng Việt đi vào đội hình lớp mình, chuẩn bị cho buổi lễ chào cờ.

Thầy hiệu trưởng đã đi công tác trở về, nghe đồn là đi công tác nước ngoài, xử lý chuyện tài trợ của trường đại học Havard, mỗi năm ngôi trường này sẽ tài trợ cho một giáo viên của trường Nguyễn Thượng Hòa đi trao đổi làm nghiên cứu sinh học lên bậc Tiến Sĩ.

Sau khi chào cờ cùng hát quốc ca, thầy Khoa, hiệu trưởng trường THPT Nguyễn Thượng Hòa nhắc tới buổi lễ nhà giáo vào ngày mai, theo thường lệ thì các học sinh sẽ được nghỉ học, nhưng trường học Nguyễn Thượng Hòa nổi danh với những tiết mục văn nghệ đặc sắc, nên hầu hết các học sinh đều sẽ đến trường để thưởng thức những tiết mục này cùng tặng quà, tạo ấn tượng tốt với các thầy cô.

Tuyên bố xong một ít trọng điểm đáng chú ý, thầy Khoa còn tuyên bố một tin mừng khác cho các học sinh trong trường, làm khuôn mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ khiếp sợ:

“Các em, năm nay đại học Havard sẽ dựa theo kết quả học bạ của các em trong năm lớp 12, sẽ có một xuất du học bổng toàn phần trong bốn năm dành cho một em học sinh, thầy mong các em cố gắng!”

Nghe được lời này của thầy hiệu trưởng, Kiều Linh ngoái đầu nhìn sang Hoàng Việt, người sau hiểu ý cười, không ai biết được Hoàng Việt thì đang suy nghĩ những gì.

Tên Hữu Phú nhìn thấy hai người ánh mắt đưa tình thì lộ vẻ căm tức, hừ, khi mày sang đó rồi, Kiều Linh sẽ là của tao.

Sau buổi chào cờ, các học sinh lên lớp, thầy Quân thấy tên Bảo không tìm mình thì mừng thầm, xem ra đúng như mình nghĩ, tên này rất nhát gan, đã cho là hắn làm mình sốc thuốc, tốt rồi, hẳn là sau này hắn sẽ không dám làm phiền mình nữa.

...

Giờ ra chơi, tên Hữu Phú hôm nay tâm trạng không vui, hắn muốn tìm người để xả giận, hẳn không ai khác chính là thầy Quân, nhưng trước tiên phải xem tên Bảo thế nào đã, bèn đi vào phòng phó hiệu trưởng, do đông người qua lại, hắn phải giả vờ gõ gõ cửa, tên Bảo lập tức cho vào.

“Thầy, sao rồi, tên Quân có chịu hợp tác không?”

“Cũng chịu, nhưng mà lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, haiz, nói tóm lại là mong cậu tạm tha cho hắn, tôi rất nhanh sẽ nắm được chuôi của hắn thôi!”

“Thầy tính chơi hắn bao giờ rồi mới bỏ!”

“Cậu Phú, hay là cậu tha cho hắn đi, tôi thấy hắn cũng đáng thương lắm, cậu biết đấy, dân Gay rất sợ mình bị công khai ngoài xã hội, hắn tát cậu tôi nghĩ cũng là do muốn giả vờ qua mặt đám học sinh thôi!”

“Hừ, nhưng tôi không chịu được cái bản mặt khó ưa đó của hắn, nếu giọng hắn không đáng ghét như vậy, lại còn dám tát tôi, đem tôi nhục mạ trước mặt mọi người, có khi tôi còn ngầm giả bộ lãnh tội thay cho hắn!”

“Được rồi, cậu yên tâm, sau này tôi sẽ điều hắn đi nơi khác cho khuất mắt cậu, chỉ mong cậu cho hắn một con đường sống!” Tên Bảo có vẻ như quan tâm cho thầy Quân lắm.

“Hừ, tốt nhất là vậy!” Đem bực tức bước ra khỏi phòng hiệu phó, tên Hữu Phú về lớp ngồi làm vài ván Liên Quân cho đỡ bực.