Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 415: Dấu vết




Hoàng Việt cũng không thèm để ý tới đám chim, hắn cũng không vội tìm hiểu động vật nơi này thế nào, chỉ có điều nhãn lực hắn cũng khá tốt, thông qua nhìn biểu cảm của đám chim cũng có thể biết được nơi vùng đất xung quanh này tạm thời khá bất ổn.

“Đừng nói mới đi qua đây là gặp xui rồi chứ?” Hoàng Việt cũng không muốn vừa mới đến nơi này, đã phải đối đầu với thú dữ a…

Nhìn sang con Bun, Hoàng Việt thấy nó vẫn cứ lộ ra thần thái như vậy, là Hoàng Việt biết con hàng này tạm thời không thể dựa vào.

“Thôi, tạm thời đi vào Linh Điền Không Gian!” Lập tức, Hoàng Việt liền mang con Bun cùng tiến vào Linh Điền Không Gian, dự định đợi một vài ngày sau lại ra, dù gì hắn cũng không quá vội.

Còn chưa kịp chờ Hoàng Việt tiến vào, bỗng nhiên, hắn cảm nhận được một luồng chấn động mãnh liệt truyền tới, so với luồng chấn động mới vừa rồi thì mạnh hơn nhiều, làm Hoàng Việt cũng có chút sợ.

“Bun, đi vào!”

Trái với suy nghĩ của Hoàng Việt, dường như nghe được luồng chấn động quen thuộc, con Bun của Hoàng Việt thậm chí không nghe lời chủ nhân, mà là chạy ngược về hướng truyền tới địa chấn, làm Hoàng Việt cũng có chút gấp.

“Không xong!” Thấy chú chó đã chạy đi, Hoàng Việt lập tức dùng Lăng Ba Vi Bộ đuổi theo, nhưng tốc độ của chú chó Bun lúc này, phải nói đã không kém hơn Hoàng Việt.

Nhìn thấy chú chó cưng của mình càng ngày càng chạy xa ra, Hoàng Việt gấp không chịu nổi, nhưng cũng phải đổ mồ hôi hột, phải biết bây giờ hắn là cao thủ Bán Bộ Tiên Thiên a, từ lúc nào ngay cả một con chó cũng không đuổi kịp rồi?

“Bun!”

Hoàng Việt không ngừng hô to, có điều con Bun dường như cực kỳ hưng phấn, lúc này Hoàng Việt hoàn toàn chắc chắn được là con chó của mình bị ngáo rồi.

“Gâu!” Chú chó Bun dường như cũng biết chủ nhân của mình không hài lòng, nó quay đầu ngoảnh lại nhìn Hoàng Việt đang đuổi theo, nhưng dường như có một thứ gì đó đến từ huyết mạch đang muốn nó hướng về phía ngược lại mà đi, thật không biết lúc này con Bun có nghĩ đến an toàn của Hoàng Việt không nữa…

Hoàng Việt giờ đây đã hoàn toàn xác định, thứ gọi là Xuyên Sơn Ngao chi huyết kia, đã hoàn toàn cải tạo chú chó của mình, làm cho nó tốc độ nhanh như chớp giật, mà thứ gọi là Xuyên Sơn Ngao chi huyết này chỉ có thể có ở dị giới, làm Hoàng Việt đối với dị giới càng thêm phần kính sợ.

Đúng là không tận mắt thấy thì Hoàng Việt khó mà sợ được đấy!

“RẦM… RẦM!”

Càng ngày, rung chấn càng mãnh liệt, làm Hoàng Việt cũng không biết rốt cuộc là con thú lớn cỡ nào làm ra, hoặc là lực lượng của nó lớn bao nhiêu, dù sao tốc độ của con Bun nhanh như thế, cũng không làm ra chấn động lớn như vậy được, mà con thú này có thể gây nên địa chấn, hẳn là so với con Bun đáng sợ hơn rất nhiều chứ?

“Bun à, xem ra tao và mày tạm thời phải tách ra!”

Hoàng Việt dĩ nhiên không cho rằng con Bun đang đi tìm chết, nhưng hắn cũng không thể mạo hiểm đi tới chú chó của mình được, lập tức, hắn tiến vào Linh Điền Không Gian, dù biết rằng nếu làm như vậy, sau này rất có thể hắn sẽ lại không thể gặp được chú chó cưng của mình.

Hoàng Việt cũng biết, có thể lần này con Bun cũng đã giúp mình, con thú làm ra động tĩnh lớn như vậy, mà vẫn tiếp tục tiến về phía hắn, nói rõ con thú này cũng rất đáng sợ, có khi nó đã giúp Hoàng Việt xua đuổi tất cả những con thú khác trong khe núi này cũng nên.

Sau khi vào Linh Điền Không Gian rồi, cảm thấy không gian xung quanh trống trải, làm Hoàng Việt cũng có chút hụt hẫng, bây giờ, hắn mới chính thức trở thành người đơn độc trong cái dị giới xa lạ này.

Đoạn đường tiếp theo, Hoàng Việt cũng không biết như thế nào, chờ vài tiếng sau, hắn sẽ rời khỏi Linh Điền Không Gian, cố gắng từng chút lẻn ra bên ngoài, chỉ hy vọng là sau khi đi qua khu vực này, có thể tìm được nơi có người ở đi…



Nửa ngày sau, trung tâm sơn cốc, Hắc Huyền Sơn.

“Quái lạ, thiếu chủ, chúng ta đã đến gần địa bàn của con Xuyên Sơn Ngao, nhưng tại sao càng đi, lại càng cảm thấy không khí có chút quái dị!” Một người thanh niên nhìn không chút nổi bật trong hàng dị nghị dò hỏi.

“Ngươi nói ta cảm thấy cũng có lý, chim chóc quanh đây đều bay đi đâu hết cả, lẽ nào con Xuyên Sơn Ngao đó lần này biết được chúng ta đến, cố ý trốn!” Vị Kiệt thiếu dẫn đầu nhổ nước bọt nói, lần này hắn chuẩn bị hết sức đầy đủ, cũng không nên xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn chứ?

“Tiểu Huy, ngươi thấy sao?” Ánh mắt vài người lúc này tập trung trên người tiểu nam hài nhỏ tuổi, dưởng như đối phương trong thời điểm này khá đáng tin cậy.

“Xuyên Sơn Ngao cũng rất ít rời đi hang ổ, lần này nếu như có biến, hẳn là Hắc Huyền Sơn xảy ra chuyện không bình thường!” Tiểu nam hài suy nghĩ chốc lát, sau đó chắc ăn nói.

“Thật không, nếu vậy thì phải cẩn thận hơn à!”

“Dẹp. đừng nghĩ quá tiêu cực, dù sao lần này thiếu chủ nhất định phải mua được Hộ Mạch Đan!” Một người dường như là nô bộc thân thiết của vị Kiệt thiếu quát mắng, đám người thanh niên nghe xong tuy tức mà không dám nói gì.

Vị Kiệt thiếu nghe tiểu nam hài nói, có chút trầm tư, nhưng chốc lát khuôn mặt liền kiên định lại.

Dù sao vì kế hoạch hôm nay, hắn đã trù bị rất lâu, nếu như thất bại, sau này trong Thanh Hoàng Trấn, hắn vẫn sẽ như cũ không có mặt mũi gặp người.

“RẦM…”

Bỗng nhiên, đám người đang đi, nghe được một tiếng chấn động lớn trên nền đất, cả đám nghi hoặc nhìn nhau.

“Chẳng lẽ nó quay trở về?” Người nô bộc kinh sợ bật thốt.

“Hẳn là vậy!” Tiểu nam hài trẻ tuổi cười lạnh, sau đó cùng đám người tiếp tục cất bước tiến lên.

...

Cách đó không xa.

Một thiếu niên khuôn mặt tuấn tú, đang ngơ ngác nhìn khung cảnh chung quanh, cước bộ không quá nhanh, nhưng vừa đi cũng vừa thở phào nhẹ nhõm.

Thiếu niên này không ai khác ngoài Hoàng Việt.

Trên đường đi, sở dĩ hắn thở phào, đó là không thấy được vết máu của con Bun.

Sau khi Hoàng Việt trốn vào Linh Điền Không Gian không bao lâu, dựa theo chấn động truyền tới, hắn có gắng ẩn núp trong đó lâu hơn một chút, quả nhiên sau khi đi ra, đã thấy chấn động gần như mất hẳn,

Nhưng nó không hoàn toàn mất hẳn!

Nhờ đó, Hoàng Việt men theo hướng ngược với chấn động đi tới, hắn biết chắc con Bun có thể cũng đã đi về hướng đó, mà hướng đó có con quái vật hay dã thú gì đó so với con Bun còn mạnh hơn rất nhiều lần kia.

Rất có thể, trên đường đi con dã thú đó đã đuổi hết thú dữ đi giúp hắn.

Quả là bị Hoàng Việt đoán trúng.

Hắn thành công đi ra được một khoảng cách xa.

Nhưng Hoàng Việt cũng không ngờ được là, trong lúc hắn đi ra ngoài khe núi, hắn lại thấy dấu chân của một số người…