Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 412: Xuyên không




3 ngày sau, Sài Gòn, Việt Nam.

Tại căn nhà ở đường Bành Văn Trân, chỗ ở cũ của Hoàng Việt.

“Kí chủ, ngươi đã chuẩn bị chưa?” Thanh âm hệ thống nhân tính nói.

“Được, bắt đầu rút thưởng Thần Cấp 5 lần!” Hoàng Việt mặc niệm.

“Đinh! Kí chủ rút thưởng Thần Cấp, nhận được vật phẩm cấp thấp: Thuốc tăng trí lực cao cấp!”

“Đinh! Kí chủ rút thưởng Thần Cấp, nhận được vật phẩm cấp thấp: Máy phát điện đặc chế!”

“Đinh! Kí chủ rút thưởng Thần Cấp, nhận được vật phẩm cấp thấp: Thuốc chống rụng tóc maxxhair!”

Hoàng Việt vừa nghe đến đây liền mộng bức, cái quái gì thế này, đây thật sự là Thần Cấp rút thưởng sao?

“Hệ thống, ngươi chơi ta!” Hoàng Việt gào thét trong lòng.

“Aiz... Ta cũng không ngờ ngươi xui như vậy a!”

Phải biết, Hoàng Việt hiện tại chỉ có 38 ngàn tỷ tích phân thôi, trong đó 20 ngàn tỷ là để xuyên không rồi, còn hơn 10 ngàn tỷ để chữa trị hệ thống nữa, mà mỗi một lần rút thưởng Thần Cấp cần đến 1 ngàn tỷ tích phân đó à...

“Thôi, cho ta dùng ngôi sao hy vọng!” Hoàng Việt lẩm bẩm, hắn quyết định dùng số điểm tích phân gấp đôi, đổi lấy thêm 5% tỷ lệ ra vật phẩm cấp cao hơn.

“Đinh! Rút thưởng bắt đầu!”

“Đinh! Kí chủ rút thưởng Thần cấp, nhận được vật phẩm cấp cao: 1 giọt Xuyên Sơn Ngao chi huyết!”

“Á đù!” Hoàng Việt vừa nghe rút được vật phẩm cấp cao, lập tức nhảy cỡn lên, nhưng mà Xuyên Sơn Ngao là cái gì a?

“Hệ thống, Xuyên Sơn Ngao là gì?” Hắn lập tức hỏi.

“Kí chủ, thú thật, ta cũng không biết!” Hệ thống bẽn lẽn nói.

Hoàng Việt càng bó tay rồi: “Ngươi mà cũng không biết sao?”

“Ân, vật phẩm cấp Siêu Cao của rút thưởng Thần Cấp, đã vượt quá những gì ta biết được!”

Hoàng Việt sau khi nghe xong, cũng đành bó tay, nhưng Ngao, chẳng lẽ là chó Ngao sao?

Lại còn Xuyên Sơn Ngao, lẽ nào là máu của một loài chó có thể đi xuyên qua núi.

Có điều, còn chưa chờ Hoàng Việt kịp suy nghĩ, chú chó Bun từ dưới nhà không hiểu tại sao lại lên cơn, lập tức chạy đến bên cạnh Hoàng Việt, không ngừng lè lưỡi, vẫy đuôi, một mặt giống như muốn uống giọt máu màu đỏ thẫm xinh đẹp trên tay Hoàng Việt, làm Hoàng Việt không biết nên nói gì.

“Không... Bun... mày không được uống bậy!” Hoàng Việt lắc lắc đẩu, sau đó từ hệ thống hối đoái ra một cái lọ nhỏ, muốn đựng giọt máu này, rồi cất vào Linh Điền Không Gian.

Có điều...

Giọt máu vừa rơi xuống lọ nhỏ.

Chỉ nghe một tiếng ‘rắc’, lọ nhỏ bằng thủy tinh bỗng nhiên vỡ vụn, để cho giọt máu rơi xuống đất.

Con chó Bun chỉ chờ có thế, lập tức nó không chần chờ, ngoác miệng ra đớp thẳng giọt máu đó vào mồm, trong ánh mắt sững sờ của Hoàng Việt.

Lúc này, mặc dù rất muốn ngăn cản, nhưng ngay cả Hoàng Việt cũng hoàn toàn không phản ứng kịp, chỉ thấy con Bun vừa đớp xong giọt máu này, bỗng nhiên rơi vào trạng thái ngủ say.

Dù cho Hoàng Việt có lắc lư cỡ nào, nó cũng không chịu dậy.

“Hệ thống, đây là sao a...” Hoàng Việt bối rối rồi, phải biết hắn rất thương con chó này đó a...

“Ta cũng không biết...”

...

Sân bay Tân Sơn Nhất, 3h chiều.

Một cô gái bước ra khỏi khu vực đón tiếp, khuôn mặt cô gái này không giấu nổi vẻ bỡ ngỡ cùng hiếu kỳ, đi cùng cô còn có một người đàn ông trung niên, hai người tuy rằng không ăn mặc quá sặc sỡ, nhưng toát ra một khí chất nào đó khiến cho vô số ánh mắt đều ngưng tụ lại.

“Đây là nơi cậu sinh ra sao?” Huỳnh Liên nhìn khắp xung quanh, cô còn chưa quá quen thuộc với quang cảnh của đất liền, dĩ nhiên, tuy rằng không quá quen thuộc tình huống ở đây, nhưng bằng với tu vi của mình, cô rất dễ dàng tìm được một người đi chung đường sẵn sàng chỉ dẫn cô tìm được người mà cô muốn thấy.

Ở đất Sài Gòn này, Huỳnh Liên lộ ra là một người vô cùng xa lạ, không còn là nữ nhân được vô số võ giả Việt Nam kính ngưỡng như khi còn ở Thiên Đảo, lại thêm đây là lần đầu tiên cô đến đất liền, đến quê hương của người Việt Nam, làm cô cũng dấy lên nhiều hứng thú.

Nhưng cô cũng không có tâm trạng để đi tham thú thành phố này, giờ phút này, hơn ai hết, cô muốn tìm ra ba mẹ của Hoàng Việt, người theo tin đồn là đã bị võ giả Tiên Thiên giết chết, ít nhất cô có thể làm được điều gì đó cho cha mẹ của người thương, vậy thì cô hoàn toàn nguyện ý đấy.

Dĩ nhiên, tin tức cô biết về Hoàng Việt và nơi này hoàn toàn không nhiều, cô chỉ biết tên thật của hắn, nhưng không sao, người đi cạnh cô cũng có một ít mối quan hệ ở thành phố này, muốn truy ra địa chỉ một người vẫn là không quá khó.

“Ân cô nương, chúng ta sắp tới rồi!” Người trung niên đi cùng ngồi trên xe hơi chuyên biệt của mình, nói với Huỳnh Liên.

Huỳnh Liên đúng là sẽ không dùng danh tính thật, bằng không nhất định sẽ khiến nhiều người khiếp sợ, người trung niên này tuy rằng có chút quan hệ ở thành phố, lại thêm cũng là cao thủ cảnh giới Ám Kình, nhưng đúng là chưa từng gặp qua thiên tài như Huỳnh Liên, dù sao cô cũng rất ít khi xuất hiện.

Hắn ta cũng không biết rằng, địa chỉ mà hắn đang dẫn Huỳnh Liên tới, cũng chỉ là địa chỉ nhà cũ của Hoàng Việt trước đây, điều này rất dễ tìm, dù sao Quy Tổ cũng không muốn giấu đi địa chỉ đó, nên vẫn là rất dễ tìm ra đấy...

...

“Kí chủ, chuẩn bị kĩ càng chưa?” Đứa bé trai trong hệ thống đầy lo âu nói.

“Haiz, Kiều Linh, Hiểu My, hai em phải thật tốt chờ anh!” Hoàng Việt cắn răng, hắn đã quyết định rời khỏi Địa Cầu ngay hôm nay, tốt nhất là như vậy, hắn cũng không dám đi gặp Kiều Linh và Hiểu My, bằng không nhất định tâm trí hắn sẽ dao động, rất có thể sẽ không nỡ lòng nào đi mất.

“Rồi anh sẽ trở lại!” Hắn lẩm bẩm, dường như đã ra quyết tâm ngay giờ khắc này.

“Hệ thống, bắt đầu đi!” Hoàng Việt lập tức hô to, không còn chút nào do dự, dù gì tất cả nguy cơ hắn đều đã tính trước rồi, tuy rằng không chắc chắn tuyệt đối, nhưng việc hắn rời đi là cách làm có thể nói là tốt nhất đấy!

“Đinh! Kí chủ chuẩn bị, do lần này kí chủ mang theo con chó trong Linh Điền Không Gian đi theo nên tiêu hao thêm 5 triệu tích phân!”

“Biết rồi, biết rồi!”

Hoàng Việt gật đầu đồng ý, vừa nói xong, lập tức, khu vực 200 mét quanh căn nhà của Hoàng Việt, bầu trời xuất hiện sấm sét, ngay cả hắn ở trong căn nhà cũng cảm nhận được không khí có chút ngột ngạt.

“Kí chủ lên sân thượng đi!” Hệ thống đưa ra yêu cầu.

“Ừ...”

Hoàng Việt gật gù, vừa mới bước lên sân thượng, hắn đã thấy bầu trời tối đen, trong khi đó, lúc này mới hơn 3 giờ chiều, dường như bầu trời không chỉ tối đen ở gần khu vực nhà hắn, mà còn đang lan rộng dần ra cả quận.

“Có chuyện gì?”

“Sao trời lại tối thui thế kia!”

Ở trên nóc nhà, Hoàng Việt có thể nghe được tiếng nghị luận của người dân xung quanh, làm vô số xe máy chạy ngang qua đều phải bật lên đèn, do căn nhà hắn đã khóa cửa từ lâu, nên vẫn là không có ai chú ý đến Hoàng Việt.

“Rầm...rầm!” Trên trời cao, dường như phát ra tiếng gào rú của sấm sét, có điều cũng không thấy tia sét nào từ trên trời bắn xuống, thay vào đó, cảnh tượng trông giống như có một cơn bão màu đen, thoáng cái, từng hạt mưa rơi tí tách xuống lòng đường.

“Ồ... hóa ra là trời mưa!”

“Kí quái... rõ ràng dự báo thời tiết hôm nay không mưa!”

Những người dân chung quanh khu nhà Hoàng Việt, thấy vậy cũng không nghĩ thêm nhiều, lập tức đi vô nhà, dù sao mưa hôm nay rất có thể sẽ có sấm sét, cũng không ai muốn mình làm người xui xẻo.

“Đinh! Kí chủ chuẩn bị, còn 10 giây bắt đầu xuyên không!”

“10!”

“9!”

“...”

Hoàng Việt nghe từng tiếng đếm, trong lòng hồi hộp không thôi, hắn có thể cảm nhận được từ trên bầu trời xuất hiện một luồng năng lượng gì đó cực kỳ quái lạ, có điều mắt thường không thể nhìn thấy, may ra chỉ có võ giả cảnh giới khá cao mới mơ hồ cảm giác được mà thôi.

“5!”

Hệ thống không ngừng tự động đếm.

Chợt.

“Không!!!!!!” Một tiếng la hét của một nữ nhân vang lên.

Dường như cô ta đang chú ý tới điều gì đó.

Chú ý tới nóc nhà của Hoàng Việt.

Cảm giác được điều gì đó đáng sợ.

Dường như cô ta là võ giả.

Cô ta lập tức phi thân, lướt ngay lên nóc nhà.

Trong ánh mắt mộng bức của Hoàng Việt.

“Không!!!!!!” Lần này, lại là tiếng la của Hoàng Việt.

“1!”

Tiếp đó, vạn vật rơi vào yên tĩnh...