Quyết định xong, Hoàng Việt lập tức từ hệ thống hối đoái ra một thanh kiếm tốt, bắt đầu diễn luyện Thái Cực Kiếm, sau khi đánh xong một bài kiếm pháp, hắn liền hối đoái các môn kiếm pháp của các môn phái lớn như phái Nga Mi, 5 phái Ngũ Nhạc, phái Côn Luân, những môn phái này đều có công pháp luyện kiếm, đầu tiên, Hoàng Việt thử sức với kiếm pháp của phái Nga Mi trước.
"Ai... đúng là loại kiếm pháp dành cho nữ tử!" Vừa mới được hệ thống truyền kiếm pháp vào trong đầu, Hoàng Việt chép miệng thầm than, loại kiếm pháp này, phiêu dật thanh thoát, nhưng không đủ lực lượng, có điều kiếm chiêu cũng rất tinh xảo, và hiểm hóc, nếu như dùng hợp lý, vẫn là có thể lấy nhu chế cương, cũng có phần nào đó giống như môn Thái Cực Kiếm trong bộ võ học Thái Cực Quyền.
Tiếp đến, là bộ Kiếm Pháp của phái Hằng Sơn, cũng là môn phái mạnh nhất trong Ngũ Nhạc, sau khi diễn luyện kiếm pháp của môn phái này, Hoàng Việt cảm thấy môn phái này có điểm mạnh đó là kiếm pháp cực kỳ chú trọng ổn định, có thể nói vừa thủ vừa công, đều có thể kiêm ưu, so với kiếm pháp của phái Nga Mi nhẹ nhõm phiêu dật, thì kiếm pháp của phái Hằng Sơn hữu lực mà cũng không mất đi phần tinh tế.
"Xào xạc..." Lúc này, trong rừng trúc, từng chiếc lá trúc rơi lả tả, kiếm pháp của Hoàng Việt tuy chỉ diễn luyện thế chiêu, nhưng cũng mang theo một phần nội lực như có như không, một vài cành trúc còn bị đứt đoạn, nếu như có người tinh thông kiếm thuật ở đây, nhìn thấy cảnh Hoàng Việt diễn luyện kiếm pháp, hẳn sẽ trầm trồ không thôi, khi mà giờ đây, trình độ kiếm thuật của Hoàng Việt gần như đã vượt qua tất cả cao thủ kiếm đạo trên hòn đảo này.
Lần lượt từng môn kiếm pháp của các phái, được Hoàng Việt tiếp tục hối đoái, kiếm pháp của những môn phái khác như Hoa Sơn, Thái Sơn, Hành Sơn, Tung Sơn, hay phái Côn Luân, mỗi môn phái đều có một cách sử dụng kiếm khác nhau, bốn phái Ngũ Nhạc thì dường như đều xuất phát từ một nguồn gốc, có cùng một cơ sở, còn phái Côn Luân, kiếm pháp chú trọng tấn công, lấy công làm thủ, làm Hoàng Việt có chút nhớ tới tên Phi đen hồi còn ở Sài Gòn, may mắn đối phương không biết dùng kiếm, nếu không ngày đó hẳn là cũng không dễ dàng trừ khử.
Sau khi diễn luyện xong tất cả kiếm pháp của các phái luyện kiếm đỉnh tiêm trong giang hồ, Hoàng Việt ngồi xếp bằng, bắt đầu không ngừng nhớ lại từng thế chiêu, để nghĩ ra một môn kiếm pháp mới có thể chứa tất cả ưu điểm của các phái, yêu cầu phải tinh thông cực kỳ điểm mạnh và điểm yếu của kiếm pháp từng phái, nếu điều này muốn đặt ở trên một người bình thường, hẳn là cho dù tham ngộ một đời cũng không đủ tinh lực, cũng không phải ai cũng có khả năng lĩnh ngộ tất cả kiếm chiêu của các môn phái như Hoàng Việt, phải nói hệ thống là một thứ gì đó quá mức phi thường, làm Hoàng Việt cũng vui vẻ không thôi.
"Ta cần 7 ngày!" Hoàng Việt lẩm bẩm, tiến vào trạng thái Vô Ngã.
...
Lúc này, trên đất liền.
"Mau khai ra, chính mày đúng là cha của nó đúng không?" Trong một căn phòng kín, lúc này Sơn Rồng Xanh đang tra hỏi một tên nam nhân tầm hơn 40 tuổi, mặt mũi đầy vết sẹo, trông rất đáng sợ, dường như vết sẹo này bị gây ra là do bị tạt a xit, không sai, người bị tra khảo không ai khác chính là Dũng đại bàng, lúc này khuôn mặt hắn đầy trêu tức nhìn về Sơn Rồng Xanh, dù cho khắp người hắn lúc này đều là vết bỏng, nhưng vẫn tỏ ra cực kỳ lì lợm.
Sơn Rồng Xanh thấy đối phương vẫn kín miệng như bưng, liền tiếp tục bấm cây súng nhỏ bắn ra tia lửa, giống như hộp quẹt kiểu cách, dí vào người Dũng đại bàng, một mùi da thịt cháy khét tỏa ra, Dũng đại bàng khuôn mặt nhăn nhó, nhưng vẫn là kín miệng.
Thật ra, Sơn Rồng Xanh đã biết chính xác Tiểu Năm Cam không phải là con hắn, mà là con của Dũng đại bàng, thông qua phân tích gen tử thi, có điều hắn muốn chính miệng Dũng đại bàng công nhận, coi như để trả cơn tức này, dù sao Tiểu Năm Cam cũng đã chết, hắn cũng muốn Dũng đại bàng phải nhớ tới nó chết như thế nào, còn về người vợ của Sơn Rồng Xanh, hắn đã cho người xử đẹp cô ta rồi, nhưng dù sao cũng có ân tình chung sống mấy mươi năm, chỉ là đem cô ta giao cho một viện dưỡng lão, suốt đời ở trong đó mà thôi.
"Ha ha ha!" Sơn Rồng Xanh cười lớn, tiếp tục bật lửa đốt cháy từng mảng da thịt của Dũng đại bàng, mấy ngày sau khi bắt được tên này, ngày nào hắn cũng đến chơi với đối phương, nhưng hắn cũng không dự định cho đối phương sống lâu, ngày hôm nay, cũng chính là ngày cuối cùng Dũng đại bàng có thể sống sót, tên này, chuẩn bị được tiêm thuốc độc.
"Tối nay, mày sẽ gặp lại con mày nơi chín suối!" Sơn Rồng Xanh gằn từng chữ, Dũng đại bàng nghe vậy, khuôn mặt có chút khó coi, nhưng vẫn là thể hiện ra một bộ dáng ngoan cố, vẫn không công nhận sự thật, không muốn cho Sơn Rồng Xanh được như ý nguyện.
"Nếu mày nói nó là con mày, tao sẽ cho mày ra đi nhẹ nhàng, như thế nào?" Sơn Rồng Xanh dường như vẫn rất kiên nhẫn, hắn vẫn là muốn nghe được lời xác nhận từ đối phương.
"Mày mơ đi!" Dũng đại bàng tuy rằng đau đớn, nhưng đối với hắn, còn gì đau hơn nỗi đau đứa con của mình bị tiêm thuốc độc, chỉ là hắn hận a, nếu không phải chính phủ can thiệp, giờ đây hắn đã báo được thù.
Sơn Rồng Xanh cười lạnh, sau đó bước ra ngoài phòng, đóng cửa, vài phút sau, hắn mang theo một hộp nhỏ, không biết chứa thứ gì, mang vào.
"Nếu mày không khai, lọ tro cốt này, tao pha làm nước uống cho mày xem! Ha ha ha" Sơn Rồng Xanh cười lớn, mở lọ tro cốt ra, hơi hơi đổ một chút xuống đất, Dũng đại bàng thấy vậy, trán nổi đầy gân xanh, không ngừng giãy dụa, gào rống: "Thằng chó chết!"
"Đủ rồi, tao đã biết câu trả lời, tao cũng không thèm uống tro cốt của đứa con dơ bẩn của mày, đi cùng nó đi thôi!" Sơn Rồng Xanh nói xong, vỗ vỗ tay mấy tiếng, lập tức, có hai nhân viên y tế bước vào phòng, tay cầm theo mấy ống tiêm, Dũng đại bàng giờ phút này biết được, đã đến lúc hắn đền tôi rồi...
"Ai...!" Thở dài một tiếng, Sơn Rồng Xanh liền rời đi gian phòng nhỏ, hắn cũng không muốn ở lại xem, giờ phút này, hắn còn phải tu luyện đây, dạo này, tu luyện những công pháp mà Hoàng Việt lấy được, hắn cảm thấy tu vi tăng nhanh như vũ bão, lại thêm có sư phụ Minh Vĩ chỉ dẫn cho hắn, Sơn Rồng Xanh cảm thấy, mình ít nhất còn sống lâu thêm được thêm trăm tuổi.
"Chỉ là không biết, cậu trai kia ở Thiên Đảo sống thế nào..." Than nhẹ một câu, dù sao hắn tin là Hoàng Việt không thể nào dễ dàng chết đấy, dù gì thiếu niên đó cũng rất kỳ quái, hắn còn không quên là Hoàng Việt đã từng dùng cách gì đó trốn được chính mình, khiến cho chính mình nghĩ mãi không ra đâu...