Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 326: Cặp Đấu Số 4




Thấy hai chiếc phi đao bay về phía mình, Hoàng Việt không tránh không né, mặc kệ chúng nó bắn về người mình.

"Mau tránh!" Lúc này, một thanh âm ôn nhu vang lên, Hoàng Việt nhìn lại, thì là đệ tử của phái Thúy Yên, còn cô nàng Bạch Ngưng Sương kia, dường như không hề quan tâm đến sống chết của hắn thì phải.

Hoặc cũng có thể, cô ta cho rằng Hoàng Việt không dễ chết như vậy đi.

"Cốp! Cốp!"

Hai chiếc phi đao vừa bắn vào người Hoàng Việt, vang lên thanh âm như kim loại va vào nhau, lúc này, không chỉ tên đệ tử của Đường Môn bất ngờ, mà toàn trường ở đây, ai nấy cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh.

"Thể tu cao thủ!" Dương Siêu Phong liếm liếm môi, xem ra thằng nhãi này cũng có chút bản lĩnh, tuy vậy tên Châm sư huynh của phái Đường Môn vừa rồi cũng không ra tay quá nặng, dù sao cũng không thể giết chết người, nên hắn vẫn chưa nhìn ra được Hoàng Việt tu thể đến cấp độ nào, nhưng ít nhất cũng là Hóa Kính trung hậu kỳ đi.

"Ta có thể đi rồi chứ?" Hoàng Việt lạnh nhạt nhìn về đám người tà phái, lúc này, Dương Siêu Phong cũng không tiện nói gì, Hoàng Việt cười lạnh, sau đó quay ngoắt đi luôn.

"Đừng để gặp được ta!" Từ sau lưng Hoàng Việt còn vọng lại tiếng chửi tục của Cao Ý.

Về đến phòng rồi, đến tối, Trần Mộ Hoa liền chạy tới phòng Hoàng Việt, một mặt lo lắng hết sức.

"Phong Mậu ca ca! Ca có sao không?"

"Ca không sao, Hoa nhi chớ lo!" Hoàng Việt trấn an, xem ra cô cũng biết tin từ đại sư tỷ của mình rồi a!

"Hay là đại hội lần này, ca bỏ cuộc đi, tên Cao Ý đó nghe đồn độc công rất lợi hại!" Trần Mộ Hoa vô cùng lo lắng cho tình lang của mình.

"Hoa nhi đừng lo, ca có thể tự bảo vệ mình!"

"Nhưng mà..."

"Được rồi!"

Thấy Hoàng Việt có vẻ không giống như nói đùa, Trần Mộ Hoa cũng không tiện nói gì thêm, thôi kệ, dù gì các môn phái cũng không dám làm quá tuyệt ở đại hội lần này, tà phái tuy rằng lúc này chiếm thế chủ đạo trong Võ Lâm nhưng cũng không dám quá mức tác oai tác quái, dù gì nếu nhiều vị chưởng môn hợp lực vây công thì Dương Siêu Quần cũng phải luống ca luống cuống đó à...

"Phong Mậu ca ca! Ca thay đổi nhiều quá!" Trần Mộ Hoa nhìn về Hoàng Việt, tràn đầy lo âu.

"Như thế không tốt sao?"

"Tốt thì có tốt, nhưng sẽ rất nguy hiểm!"

"Ân, ca biết rồi!"

Hoàng Việt cũng không nói gì nhiều, tiếp tục tu luyện, Trần Mộ Hoa thấy thế cũng không dám làm phiền, dù gì trời cũng đã tối, cô liền rời đi, trước khi đi còn không quen hôn lên má Hoàng Việt một cái.

"Haizz!" Hoàng Việt thở dài, thật đúng là, số hắn không thể không tiếp xúc đến nữ nhân a!

Mấy ngày hôm nay, Hoàng Việt cũng đã theo thông báo của hệ thống biết được mình đã kiếm thêm khoảng 2000 tỷ tích phân, quả thật kế hoạch của hắn đã khiến toàn bộ Võ Lâm phải rúng động, thậm chí không thiếu Hậu Thiên cao thủ xuất sơn để tìm tòi thực hư, còn riêng về Nhất Dương Chỉ, do là được một vị tổng tiêu cục nổi tiếng trong võ lâm xác nhận nên rất ít ai hoài nghi, cộng thêm tên Bàn Chí Nghiệp gần đây cũng không dám để lại tung tích trên giang hồ, càng làm cho nhiều người tin tưởng rằng việc vô số công pháp bỗng nhiên bại lộ ra ngoài là có thật.

Ngày mai, cũng sẽ là ngày đầu tiên thi đấu đại hội anh tài lần này, lần này, Hoàng Việt quyết định sẽ đánh bại Dương Siêu Phong, tin tức này hẳn là đủ để kinh động Võ Lâm Trung Nguyên đi! Thu về 2,3 ngàn tỷ tích phân vẫn là ít đấy!

Còn về Bạch Ngưng Sương, Hoàng Việt cũng không phải là người ham nữ sắc, vả lại tuy Bạch Ngưng Sương rất đẹp nhưng Hiểu My cũng không kém chút nào, thậm chí còn nhỉnh hơn, tuy rằng nếu xét trên vẻ đẹp tự nhiên thì Bạch Ngưng Sương hơn xa nhưng Hoàng Việt đâu phải là người cố chấp ưa chuộng tự nhiên, không phải nhân sinh của hắn cũng nhờ hệ thống mà phất lên sao, chỉ cần có gì đó thay đổi được mình, thì đó là thực lực rồi, ai bảo vận khí của Hiểu My may mắn gặp hắn chứ!

Sáng sớm hôm sau, Hoàng Việt sớm đến khu vực thi đấu, do đây cũng không phải là cuộc tranh tài được tổ chức công khai, nên những người đến xem đều là những người có danh vọng trong giang hồ, đều là cao thủ cảnh giới Hóa Kính trở lên, ở Thiên Đảo, tuy rằng cao thủ cảnh giới Hóa Kính không ít, nhưng cũng không phải là quá nhiều, lại thêm có những vị sư thúc sư bá, sư cô của các tuyển thủ, bọn họ đều là cao thủ cảnh giới Hậu Thiên cả.

Ngày hôm nay, buổi thi đấu diễn ra trên một cái sân rộng, xung quanh vô số ghế gỗ dành cho những khách mời, chỉ riêng có phái Võ Đang của Hoàng Việt là không có ai, nhưng vẫn được cắm một lá cờ, khi Hoàng Việt bước đến hàng cho môn phái của mình thì có thể nhìn thấy đại diện của từng môn phái đang nhìn mình với ánh mắt không vừa lòng, đặc biệt là trong những tuyển thủ còn có một vài người nhìn hắn đầy khiêu khích.

"Phái Võ Đang lần này sao thế nhỉ?"

"Đúng thật là, chưởng môn Thanh Phong làm sao có thể cho một thiếu niên một thân một mình đến đây chứ!"

"Đừng khinh thường, thiếu niên này không đơn giản đâu!"

Những khách mời, những người có một ít danh vọng trong giang hồ được mời đến quan chiến xì xầm to nhỏ, bọn họ nhìn về Hoàng Việt, tuy rằng rất lạ mắt nhưng cũng không ai ý kiến điều gì, chỉ là cảm thấy phái Võ Đang lần này xem ra không quá xem trọng đại hội tỷ thí lần này mà thôi.

Hoàng Việt quét mắt nhìn toàn trường, cũng có thể nghe được những âm thanh bàn tán, mọi người nhìn về phía hắn như nhìn động vật quý hiếm vậy, hắn cũng chắp tay chào chư vị nhân sĩ võ lâm, lúc này mọi người mới đối với Hoàng Việt có một ít hảo cảm.

Tại sao Hoàng Việt phải lấy lòng bọn họ đây? Chẳng phải để cho bọn họ ghét mình là sẽ tốt hơn sao? Có điều theo hắn nghĩ, những người thuộc tà phái thì ghét cũng đã ghét rồi, còn những người chính phái thì xứng đáng để Hoàng Việt dành cho bọn họ tôn trọng.

Tuy rằng Hoàng Việt cũng không cho rằng người thuộc chính phái chắc hẳn là người tốt, giống như tên Bàn Chí Nghiệp hôm nọ không phải sao, nhưng chỉ cần cám dỗ không quá lớn, hẳn là người thuộc chính phái cũng sẽ không làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo.

"Mời các tuyển thủ lên bốc thăm!" Lần này, có tổng cộng 18 tuyển thủ thi đấu, trừ Dương Siêu Phong ra, những người còn lại phải đấu loại trực tiếp, có thể nói, trừ Huyền Đạt ra, ngay cả Bạch Ngưng Sương cũng không dám chắc mình có thể vào vòng trong được.

Từng tên đại diện của các môn phái bắt đầu bước lên, cho tay vào thùng, rút ra từng lá thăm, sau đó người phụ trách tổ chức hô to tên của từng người:

"Trạc Bân Bân của Thiên Địa Hội, cặp đấu số 3!"

"Thụ Gia Trinh của Thanh Thành, cặp đấu số 8!"

".."

Hoàng Việt cũng bước lên rút thăm, hắn cũng không muốn phải nhắm vào ai, tuy rằng bọn người phái Ngũ Độc và Đường Môn đáng ghét, nhưng cũng không đủ khiến hắn phải so đo, dù gì cũng chỉ là tôm tép, hắn chỉ cần càn quét hết tất cả đối thủ cản đường mình là được rồi.

Hoàng Việt từ thùng rút thăm rút ra một lá, là số 7.

"Phong Mậu của Võ Đang, cặp đấu sồ 4!"

Lúc này, những tuyển thủ hạt giống cũng bắt đầu bước lên rút, Hoàng Việt có thể thấy khuôn mặt kiêu ngạo của Bạch Ngưng Sương, khuôn mặt đê hèn của tên Cao Ý và Châm Tín Hậu của Đường Môn, kể cả khuôn mặt nghiền ngẫm không coi ai ra gì của Dương Siêu Phong ngồi ở một góc.

Bạch Ngưng Sương lập tức cho tay vào thùng rút, sau khi bốc ra một lá thăm, khuôn mặt có chút bất ngờ, nhưng cũng không có chút nào bối rối.

"Bạch Ngưng Sương của Nga Mi, cặp đấu số 4!"

Toàn trường nghe vậy, lập tức ồ lên, tất cả tuyển thủ cũng nhìn về Hoàng Việt, muốn xem thử phản ứng của hắn thế nào.

"Hừ, thằng nhãi này xui xẻo!"

"Bị nữ nhân đánh cho bẹp dí, hắc hắc, không dễ coi à nha!"

"Bạch Ngưng Sương cũng không phải người hay lưu thủ!"

Hoàng Việt có thể nghe được, dường như mọi người đang hả hê khi chính mình gặp họa rồi...