Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 267: Chiến lạc kỳ




Sáng sớm hôm sau, Hoàng Việt sớm lên đường cùng sư huynh đệ mình đi đến quảng trường thi đấu, sau một đêm tu luyện Âm Dương Chân Kinh, tuy rằng không ngủ nhưng tinh khí thần của hắn vẫn sung mãn như thường, mà công nhận, thật là trùng hợp, hai hôm thi đấu thì ngày nào hắn cũng ra sân trận đầu tiên, thậm chí đến ngày thứ ba, sau khi hắn thắng Lạc Kỳ ở vòng tranh Tứ Cường hôm nay thì còn phải gặp Huỳnh Liên ở trận đầu tranh vé vào chung kết nữa.

Nếu Hoàng Việt thua Huỳnh Liên, hẳn là hắn sẽ tranh ba tư cùng Phong Lang của phái Lang Việt đi, khi mà Đức Huy của phái Huy Việt được đánh giá thấp hơn Phong Lang rất nhiều, tên Phong Lang này nổi danh với Lang Nhân Công, đòn tấn công của hắn có uy lực như loài sói, cực kỳ hung mãnh, thân pháp cũng rất mau lẹ, có điều vẫn là thiên về tấn công hơn.

Đến quảng trường, Hoàng Việt nhận được rất nhiều lời chúc từ đám võ giả, sau khi bọn họ thấy Hoàng Việt thì không ngừng hô “Hoàng Việt cố lên!” “Cho Lạc Kỳ một bài học!”, đại loại vậy, nói chung Lạc Kỳ cũng không được các võ giả yêu thích lắm.

Tên Lạc Kỳ đến sớm, thấy mọi người ủng hộ Hoàng Việt như vậy thì cực kỳ căm tức, nhưng hắn cũng không biết gì về việc ba hắn đến thăm Vân Du Chưởng Môn hôm qua, nếu không hôm nay hẳn là còn giận dữ hơn, nguyên nhân cũng là do Lạc Vân Chưởng Môn không muốn chạm đến lòng tự ái của Lạc Kỳ, ông muốn con mình tin rằng mình có thể đánh bại Hoàng Việt bằng bản lĩnh thật sự, nhưng ngay cả Lạc Kỳ cũng biết, mình đấu với Hoàng Việt gần như không có phần thắng, trừ khi phạm quy.

Nhưng phạm quy sao, có ba vị Đại Tông Sư ở đây, ai dám? Muốn để lại ấn tượng không tốt cho ba vị Đại Tông Sư à? Dù gì Lạc Kỳ cũng còn rất trẻ, nếu lần này không được,vậy thì đợi 2 năm sau, đến lúc đó chưa chắc hắn không thể lọt vào ba hạng đầu.

Ở bên kia, Huỳnh Liên cũng đã sớm đến, cô nhìn về phía đoàn người Hoàng Việt tiến lại gần mà trong lòng cũng có chút hồi hộp, nghĩ tới mình sắp phải giao thủ với Hoàng Việt làm cô khá hào hứng, tuy rằng cô biết Hoàng Việt rất lợi hại nhưng không nghĩ Hoàng Việt có thể vượt qua được mình, vì cao lắm Hoàng Việt cũng chỉ là nửa bước Hóa Kính mà thôi.

Cái cô xem trọng chính là tiềm lực của Hoàng Việt, phải biết khi cô còn 18 tuổi, vẫn chưa đột phá đến nửa bước Hóa Kính, phải đến năm 19 tuổi mới có thể, haiz, tiếc là Hoàng Việt quá trẻ, nếu không có khi cô đã nghĩ đến một mối quan hệ khác, còn bây giờ, cô chỉ coi Hoàng Việt như một đứa em mà mình khá ưa thích mà thôi.

Nếu Hoàng Việt biết Huỳnh Liên suy nghĩ như vậy, nhất định sẽ mắng to: “Còn chưa biết ai trưởng thành hơn ai!”, phải biết tuy rằng hắn trẻ tuổi, nhưng hắn trải qua nhiều thời gian trong trạng thái Vô Ngã, suy nghĩ chín chắn hơn người bình thường rất nhiều, vả lại hắn là con trai, là con trai thì thường thích được con gái gọi là anh, nếu như Huỳnh Liên mà xưng chị em với hắn, hẳn là hắn sẽ tức điên mất.

Dần dà, các môn phái cũng lục tục vào vị trí, hôm nay chỉ có 8 môn phái vào được Bát Cường mới được phép đứng giữa quảng trường, còn lại phải lên hàng ghế dành cho khán giả ngồi, dĩ nhiên là sẽ ngồi hàng đầu, ngoại trừ Hiếu Long của phái Long Việt ra, hầu hết những môn phái khác đều hiểu thực lực của mình, còn tên Hiếu Long, phải biết nếu hắn rút thăm gặp Lạc Kỳ, có khi hắn đã được vào Bát Cường rồi đó à.

“Cung ngênh ba vị Đại Tông Sư nhập tọa!”

Như thường lệ, người Tông Sư chủ trì hô, sau khi ba vị Đại Tông Sư nhập tọa rồi, mọi người cùng hò reo, chờ đợi màn tranh Tứ Cường, hôm nay sẽ diễn ra bốn trận chiến, lần lượt là Lạc Kỳ đấu với Hoàng Việt, Huỳnh Liên đấu với Xuân Bắc của phái Bắc Việt, Vũ Nam đấu Thành Quang của phái Quang Việt và Đức Huy đấu với Phong Lang.

“Trận đầu tiên, Lạc Kỳ của phái Lạc Việt đấu với Hoàng Việt của phái Vân Việt!”

“Yeah!”

“Ha ha ha!”

“Hoàng Việt cố lên!”

“Lạc Kỳ sư huynh cố lên!”

Hoàng Việt và Lạc Kỳ nhanh chóng nhảy lên lôi đài, thân pháp của ai cũng phiêu dật, nhảy lên tiếp đất rất có phong phạm cao thủ, thậm chí Lạc Kỳ còn lắc eo quay vòng vòng mấy lần rồi mới tiếp đất, tên này đúng là muốn phô trương thần pháp của phái mình a.

“Nhóc con, có ngon thì chúng ta tỷ đấu thân pháp, thân pháp của ai tinh diệu hơn, người đó thắng, như thế nào?” Lạc Kỳ khiêu khích.

Hoàng Việt nghe thế, cười hắc hắc nói: “Ồ, thế tỷ đấu như thế nào?”

“Ai đánh trúng được đối phương nhiều lần hơn, người đó thắng, dám chơi không?” Lạc Kỳ hét to, muốn để cho mọi người biết rằng thân pháp của phái Lạc Việt hắn hơn xa thân pháp của phái Vân Việt.

“Lạc Kỳ cũng quá khôn rồi chứ?”

“Hắn năm nay tu luyện bao nhiêu năm, Hoàng Việt tu luyện bao nhiêu năm!”

“Ai chả biết Lạc Vân Thung của phái hắn thiên về tránh đòn!”

“Hoàng Việt đừng để hắn khích tướng a, dùng thể công đánh hắn bầm dập đi!”

Đám đông khán giả dĩ nhiên là không ủng hộ Hoàng Việt đồng ý, tuy rằng như vậy sẽ rất hay nhưng mà Hoàng Việt gần như nắm chắc phần thua đó a.

Trái với suy nghĩ của mọi người, Hoàng Việt lại là bình thản nói: “Được, cứ thế quyết định!”

“Ngươi suy nghĩ kỹ rồi chứ?” Lạc Kỳ muốn Hoàng Việt xác nhận lại.

“Dĩ nhiên, mời!” Hoàng Việt đưa tay móc móc, khiêu khích Lạc Kỳ tiến lên.

“Ha ha, đúng là thiếu niên đắc chí!” Hạo Nhiên Đại Tông Sư thấy hai người này thú vị như vậy, cũng bật miệng cười.

“Hạo Nhiên huynh, nhớ đừng tranh với ta!” Hoàng Quân Đại Tông Sư có vẻ hơi lo lắng, ông đã vừa mắt đứa bé Hoàng Việt này lắm rồi.

Lạc Kỳ lúc này đang rất vui, hắn không ngờ được Hoàng Việt lại dám tỷ đấu thân pháp tranh thắng thua với mình, chỉ cần qua được vòng này, hẳn hắn có thể giành được hạng ba, phải biết ba của hắn cách đây không lâu vừa mới nghĩ ra phương pháp áp chế Lang Nhân Công của phái Lang Việt, do đó Phong Lang đối với hắn cũng không phải là đối thủ không thể chiến thắng đó à.

Lập tức, Lạc Kỳ lợi dụng thân pháp tinh diệu của mình, tiến lên tấn công Hoàng Việt, tuy rằng hắn nổi danh với Lạc Vân Thung nhưng không phải hắn không luyện bộ pháp, việc eo hông linh hoạt cộng với bộ pháp ở mức khá tinh xảo giúp cho hắn trở nên trơn trượt giống như con lươn, đối thủ rất khó nắm bắt vào tay.

Hoàng Việt cũng không kém cạnh, bộ pháp của hắn đã đạt tới mức thượng thừa, đạp chân một phát, lắc người tránh đi từng đòn tấn công của Lạc Kỳ, hắn đạp nhanh, không ngừng di chuyển trên võ đài, làm Lạc Kỳ cũng phải đổ mồ hôi hột.

“Có ngon thì đừng tránh!” Đánh hơn mười đòn mà không trúng phát nào, Lạc Kỳ tức quá hét.

“Ha ha, nói thừa!” Hoàng Việt không thèm để ý, nãy giờ hắn chỉ vờn đối phương cho vui thôi, chứ vẫn chưa triển khai tấn công, tuy rằng thân pháp Lạc Kỳ khá linh hoạt nhưng Hoàng Việt tin rằng nếu mình tập trung vẫn có thể đánh trúng đối phương được.