Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 253: Đại tông sư đến!




Tối hôm đó, các sư huynh đệ, chưởng môn Vân Du cùng Hoàng Việt tập hợp lại, mọi người cùng giúp Hoàng Việt phân tích từng đối thủ, dù gì mỗi môn phái đều có những điểm đặc biệt riêng, Vân Du Cư Sĩ cũng thoáng nói về những môn phái mà Hoàng Việt cần phải lưu ý, thí dụ như phái Hoàng Việt, tuy rằng phái Hoàng Việt không được phép dùng ám khí để giết người nhưng dùng ám khí để đả thương từ đó khiến đối thủ sợ hãi không dám buông tay mà chiến cũng có chút khó chịu à.

Hoàng Việt bó tay rồi, mình đường đường là người công chính, ai ngờ đâu môn phái trùng tên với mình là một môn phái đi theo đường tà như vậy, làm Hải Đường công tử nghe mà cười lớn không thôi, ngoài ra hắn còn phải chú ý tới môn phái Minh Việt, nghe đồn môn phái này làm việc quang minh chính đại, là môn phái thuộc tốp những môn phái hàng đầu trong các môn phái cấp thấp, chỉ sau những môn phái được đặc cách vào vòng trong, đệ nhất cao thủ nghe đâu đã đạt đến nửa bước Hóa Kính, kình lực đã gần như lột xác, tiến đến một bước hùng hậu hơn, lực phá hoại mạnh hơn kình lực bình thường rất nhiều.

Hoàng Việt nghe xong chưởng môn Vân Du cùng các sư huynh nhắc nhở rồi thì về phòng, hắn dành một đêm ngủ nghỉ để khôi phục thể lực, cũng để cho tinh thần của mình rơi vào trạng thái tốt nhất, dù gì giấc ngủ là món quà trời ban cho con người, tuy rằng trong lúc tu luyện cũng rất sảng khoái nhưng không thể bằng đầu óc được tẩy lễ sau một giấc ngủ dài được.

“Việt, dậy thôi, sắp đến buổi khai mạc rồi!” Khoảng 7 giờ sáng hôm sau, Hải Đường công tử đến phòng, gọi Hoàng Việt dậy, hắn đã thức dậy từ lúc tinh mơ, đến phòng chờ đến giờ mới dám gọi thằng em mình dậy, cũng là mong nó có thể đạt đến trạng thái đỉnh phong nhất, chỉ cần Hoàng Việt có thể vào đuộc Top 16 là hắn đã mãn nguyện rồi, phải biết Hoàng Việt còn rất trẻ, còn có thể tham gia rất nhiều lần đại hội, hắn cũng không nóng vội nhất thời.

Hoàng Việt chậm rãi mở ra hai mắt, đến lúc rồi sao, cũng nên cho mọi người biết thế nào là phái Vân Việt đi, Hoàng Việt quyết định dùng 300 triệu điểm tích phân, hối đoái Yến Phi Quyền đến cảnh giới đại tông sư, cùng với Vân Du Công, tăng cả môn bộ pháp này đến cảnh giới đại tông sư, hẳn là như vậy có thể phát dương quang đại võ công của phái Vân Việt, tuy rằng Hoàng Việt dùng Thái Cực Quyền cũng có thể nhưng như vậy thì không còn ý nghĩa gì lớn.

Không phải Hoàng Việt không sợ chưởng môn Vân Du Cư Sĩ nghi ngờ, mà là hắn nghĩ việc hắn lĩnh ngộ được bao nhiêu hoàn toàn xem thiên phú đi, trong nửa tháng vừa qua chưởng môn cũng đã tận tình dạy bảo hắn toàn tập võ công của môn phái, tuy rằng Hoàng Việt có thể lĩnh ngộ, nhưng hắn chưa quen vận dụng a, vì vậy mới cần phải hối đoái lên đại tông sư, phải biết hiểu là một chuyện, nhưng quen tay hay việc, một viên thợ lành nghề có thể có năng suất lao động gấp hàng chục lần một thợ mới, dù rằng người thợ mới cũng đã biết cơ bản về công việc.

Ra ngoài cửa, Hoàng Việt thấy các sư huynh đệ, Vân Du chưởng môn đang chờ mình bên ngoài, với người luyện võ, năng lượng rất thịnh, nhịn ăn một hai ngày cũng không thành vấn đề huống chi là Hoàng Việt vừa ăn uống no say tối qua, vả lại trước khi thi đấu mà ăn quá nhiều cũng không tốt, nên mọi người uống một chút nước rồi lên đường luôn, đại hội sẽ diễn ra tại các võ đài được lập nên giữa Thành, sẽ có rất nhiều võ giả đến tham quan, khu vực này không khác gì các quảng trường lớn, dù gì đây cũng là thời hiện đại, cách người ta kiến tạo kiến trúc cũng học được rất nhiều từ các nước phương Tây.

Trên đường đi đến sân thi đấu, những người dân lúc này nép mình vào trong nhà, không phải hôm nay ai cũng được ra đường, dù gì có các cao thủ Hậu Thiên đến thành, bọn họ cũng không muốn phải va chạm cùng với những thường dân, đường đi các lối được khai thông, mọi người chỉ biết nhìn ra, chỉ có võ giả mới được phép đi trên đường phố, nhưng như vậy không có nghĩa là đường phố kém phần náo nhiệt.

“Nhìn kìa, là người của phái Vân Việt!” Đám người Hoàng Việt vừa bước ra khách điếm, đã có vô số người dân chỉ chỉ trỏ trỏ vào.

“Đại ca đẹp trai cố lên!” Một tiểu cô nương tầm 14 15 tuổi nhìn về Hoàng Việt giơ lên hai tay, Hoàng Việt nghe được nhìn về phía cô bé này cười một cái, làm cô bé đỏ cả mặt, tiểu cô nương này lớn lên hẳn cũng là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp à...

Hoàng Việt hôm nay đã thay một bộ đồ mới, bộ đồ của hắn là dành cho đại sư huynh, tuy rằng cũng có màu xanh nhưng giữa hông có một cái ngọc bội màu tím, đây là tiêu chí để xác định xem ai là người thi đấu, do đó trông cực kỳ bắt mắt, những người dân, những võ giả đi trên đường ai nấy đều ngưỡng mộ nhìn lấy hắn, chỉ có Tường Lam đại sư huynh là hơi tỏ ra mất tự nhiên, khi mà gặp những người quen của môn phái khác, bọn họ không hiểu tại sao hôm nay lại không phải Tường Lam xuất trận cho môn phái của mình.

Đi tầm 20 phút thì cũng đến giữa thành, Hoàng Việt từ xa có thể nhìn thấy nhiều lôi đài nhỏ được dựng lên, ở trung tâm còn có một lôi đài lớn, xem ra là dành cho trận chung kết, tứ phía có các ghế ngồi, ghế lớn dành cho các chưởng môn, mọi người ngồi vòng tròn, cùng quan sát đệ tử của môn phái mình thi đấu, ngoài ra còn có ba chiếc ghế chạm trổ hình con Rùa, ba con rùa màu xanh.

“Sư phụ, tại sao không phải rùa màu vàng!” Hoàng Việt tò mò hỏi.

“Suỵt, nói nhỏ thôi, rùa màu vàng chỉ dành cho ngài Minh Vĩ, cũng chính là môn phái Quy Việt, có điều ngài ấy không dễ xuất hiện đâu!” Vân Du Cư Sĩ ghé vào tai Hoàng Việt nói nhỏ.

“Vâng, sư phụ!” Hoàng Việt lúc này đã hiểu, hôm nay không có ngài Minh Vĩ xuất hiện sao, hắn nghe danh người này đã lâu, vốn tưởng rằng lần này sẽ gặp được đây...

Lúc này, khắp quảng trường đã có một phần các đệ tử của môn phái vào chỗ của mình, phái Vân Việt, trên ghế lớn có in hình một đám mây màu xanh, còn có một lá cờ in hình tương tự, Vân Du Cư Sĩ cũng đã sớm biết vị trí, chậm rãi bước tới, đám sư huynh đệ của Hoàng Việt đi theo sau, Hải Đường công tử nhìn bố trí của buổi đại hội mà không ngừng trầm trồ, hắn nhìn qua cũng có thể thấy một vài vị chưởng môn, ai nấy vừa nhìn đã biết không phải hạng người đơn giản, đều mang theo một cỗ uy thế như có như không.

“Đáng sợ thật!” Hải Đường công tử lẩm ba lẩm bẩm.

Chờ khoảng 30 phút thì người của các môn phái cũng lục tục đến nơi, trong khoảng thời gian này, thông qua quan sát Hoàng Việt có thể thấy được một ít người khí thế hùng hậu, có người còn mạnh hơn sư phụ của hắn, ngày hôm nay hắn lại không thấy Huỳnh Liên, xem ra do được đặc cách vào vòng trong, cô cũng không tới đi...

“Tùng tùng tùng tùng...” Theo tiếng trống không ngừng dồn dập vang lên, có một vị Hóa Kính Tông Sư nhảy lên lôi đài lớn, hô to: “Cung nghênh Phượng Uy Đại Tông Sư nhập tọa!”

“Cung nghênh Hoàng Quân Đại Tông Sư nhập tọa!”

“Cung nghênh Hạo Nhiên Đại Tông Sư nhập tọa!”

Sau ba tiếng hô lớn, dường như dùng kình lực phóng xuất ra ngoài, may là không có người thường ở đây, nếu không lỗ tai sẽ không chịu nổi mà chảy máu, Hải Đường công tử cũng cảm thấy hơi lảo đảo, may là có Vân Du Cư Sĩ vận kình lực giảm bớt uy lực của cỗ âm ba này, tích tắc sau, chỉ thấy ba người trung niên phân biệt mặc áo bào đỏ, áo bào trắng, áo bào vàng từ trên không lướt tới, đây là lần đầu tiên Hoàng Việt nhìn thấy khinh công tinh diệu như vậy, ba người đạp trên đất nhưng không hề phát ra tiếng, nhảy một cái ngồi ngay vào ghế chủ tọa, hẳn đây chính là ba vị cao thủ Hậu Thiên, đại diện cho ba môn phái Phượng Việt, Quân Việt và Hạo Việt đi...