Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 247: Đại sư huynh




Bước ra khỏi thông đạo rồi, Vân Du Cư Sĩ cười hiền hòa nhìn Hoàng Việt nói: “Ta sẽ an bài cho cậu một phòng mới, bạn của cậu cũng sẽ được gia nhập phái, cậu cố gắng bế quan một thời gian, củng cố lại cảnh giới, dù gì cậu cũng mới đột phá, tiếc thật, nếu như cậu đến đây sớm hơn vài tháng thì...”

Vân Du Cư Sĩ thở dài, Hoàng Việt nghe vậy, lập tức nói: “Chưởng môn, cảnh giới của con đã tốt lắm rồi, con muốn tham gia võ đạo thịnh hội của thiên tài nước Việt!”

“Con sao?” Vân Du Cư Sĩ trầm ngâm.

“Đúng vậy!” Hoàng Việt khẳng định.

“Nhưng mà, danh ngạch này đã dành cho đại sư huynh của môn phái, nếu con muốn tham gia, e là...” Vân Du Cư Sĩ lộ rõ vẻ khó xử.

“Đại sư huynh? Lẽ nào danh ngạch tham gia chỉ có một?” Hoàng Việt thắc mắc.

“Đúng, không sai, chúng ta là môn phái nhỏ, cũng chỉ có một danh ngạch mà thôi, đại sư huynh của con năm nay đã hơn 30 tuổi, nhưng cũng có thể gọi là tuổi trẻ, cảnh giới cũng ngang bằng con bây giờ, nhưng ta đã nuôi nó từ khi nó còn rất nhỏ, tu luyện cũng rất khắc khổ, nếu con giành danh ngạch của nó, sợ rằng nó sẽ có điều bất mãn, trừ khi...”

“Có phải là con phải chiến thắng huynh ấy không chưởng môn?”

“Đúng vậy! Đó là cách đơn giản nhất, nhưng con e là khó mà thắng nổi cậu ta, dù gì...”

Vân Du Cư Sĩ còn chưa nói xong, Hoàng Việt liền tự tin nói: “Con có thể làm được!”

“Ha ha... tốt, là đàn ông thì nên có khí phách như vậy, được, ta cho con một cơ hội, nghỉ ngơi đi, dù gì còn 2 tuần sau mới đến đại hội, một tuần nữa chúng ta sẽ bắt đầu cuộc tỷ thí xem ai là người tham gia thịnh hội võ đạo đất Việt lần này!”

“Đa tạ chưởng môn!” Hoàng Việt chắp tay bái tạ.

Hoàng Việt sau đó liền đến phòng mới do chưởng môn an bài, Hải Đường công tử cũng lập tức được người dẫn tới, hắn ta nhìn Hoàng Việt mà đầy mừng rỡ, hơn cả tháng trời không biết thằng em mình đi đâu, còn tưởng rằng hắn đến đây rồi liền quên người nhị ca là mình đây.

“Việt, cả tháng nay em chạy đi đâu thế?” Hải Đường công tử vội hỏi.

“Em có chuyện khẩn cấp phải làm, chuyện với chưởng môn, anh Đường, em xin được sư phụ cho anh nhập phái rồi!” Hoàng Việt nói xong, Hải Đường công tử liền cười to: “Ha ha, anh còn tưởng phải làm bếp suốt đời nữa đấy!”

Hai người cùng hàn huyên tâm sự, Hải Đường công tử kể cho Hoàng Việt mấy ngày hôm nay hắn ở trong phòng bếp cực khổ cỡ nào, tuy lâu lâu cũng có thể lén ăn chút đồ ăn, nhưng ngày thường hắn đều ăn chơi trác táng, nào có phải làm những công việc khổ sở như vầy bao giờ.

“Anh Đường, xem ra anh cũng không có quá nhiều thời gian để tu luyện nhỉ?” Hoàng Việt khẽ hỏi, hắn thấy Hải Đường công tử cũng mới chỉ có cảnh giới Minh Kính trung kỳ trung giai.

“Đúng vậy, từ sáng sớm anh đã phải lên trấn mua đồ ăn, sau đó còn chế biến, lâu lâu mới có vài phút rảnh rang để tu luyện!” Hải Đường công tử ngán ngẩm kể lể, làm Hoàng Việt cũng rất đồng cảm với anh ta.

“Mà em mới nhập phái, tại sao có thể được chưởng môn ưu ái như vậy, anh nghe nói không đạt đến Minh Kính hậu kỳ thì anh không thể được làm đệ tử đâu!” Hải Đường công tử cũng khá tò mò.

“Anh đừng lo, em đi đến đâu, người khác sẽ phải ưu ái đến đó, hắc hắc, anh cũng biết bản lĩnh của em mà!” Hoàng Việt cười hề hề, Hải Đường công tử nghe xong cũng gật gù, đúng là thế thật, có ai nghĩ tới một thằng học sinh lớp 12 bình thường lại có thể xử lý con của trùm giang hồ Sài Gòn, lại còn bắn trọng thương một trong những tay cộm cán nhất của giới xã hội đen chứ?

“Anh Đường, hai tuần sau chúng ta sẽ đi tham gia đại hội luận võ của thiên tài đất Việt, anh có nghe về nó chưa?”

“Dĩ nhiên, dĩ nhiên!” Hải Đường công tử đầy hào hứng, sau đó nói, “Tiếc là anh em mình còn lâu mới tham gia được, anh nghe nói lần này đại sư huynh Tường Lam của môn phái sẽ tham gia, anh ấy đã đạt đến cảnh giới Ám Kình hậu kỳ, còn là đại thành, nghe đồn chỉ cần vài năm nữa có thể đột phá tới Hóa Kính, là một thiên tài đấy!”

“Em sẽ tham gia cuộc luận võ này!”

“CÁI GÌ??? Em NÓI SAO???!” Hải Đường công tử không nhịn được hét lớn lên, ngay sau đó lấy tay bịt miệng Hoàng Việt lại, nói nhỏ: “Không được nói xằng bậy, nếu để đến tai Tường Lam sư huynh, anh em mình chết chắc!”

Hải Đường công tử bó tay rồi, dẫu hắn biết thằng em của mình rất có bản lĩnh, nhưng bây giờ hai người bọn họ vừa chân ướt chân ráo bước đến Thiên Đảo, mà Hoàng Việt cũng chỉ mới cảnh giới Ám Kình sơ kỳ, làm sao có thể đoạt lấy danh ngạch của đại sư huynh, nếu để huynh ấy biết được, chắc hẳn hai người chỉ có một đường rời đi môn phái mà thôi...

“Nhị ca, em đã đột phá đến Ám Kình hậu kỳ!” Hoàng Việt cười hắc hắc, không ngoài dự đoán của hắn, Hải Đường công tử vừa nghe xong, hai mắt trợn tròn, một bộ biểu lộ không thể tin được.

“Em không lừa anh chứ?”

“Dĩ nhiên là không! Ha ha ha ha!”

“Ha ha ha ha!” Tiếng cười rộn vang khắp gian phòng.

“Uống chút không?” Hoàng Việt đề nghị.

“Tốt...tốt... à... hảo...” Hải Đường công tử cùng Hoàng Việt liền ngồi lên bàn, hắn rót rượu cho Hoàng Việt, hai người cùng sảng khoái một phen.

Ngày hôm đó, tin tức Hoàng Việt sắp tỷ đấu đại sư huynh truyền ra khắp sơn trang, khi chưởng môn Vân Du đã tuyên bố cho cả môn phái, ngay cả Nguyên Hùng đội trưởng cũng biết được việc này, ông ta lập tức đi đến phòng mới của Hoàng Việt, một mặt vô cùng lo lắng.

“Việt, em điên rồi!” Hoàng Việt và Hải Đường công tử đang hàn huyên tâm sự, bỗng nghe tiếng la thất thanh của Nguyên Hùng đội trưởng, cả hai liền biết anh ta đến đây là vì chuyện gì.

“Nguyên Hùng đại ca!” hai người cùng hô, nhưng Nguyên Hùng càng là một mặt rèn sắt không thành thép nói: “Đến lúc nào rồi, còn say bí tỉ thế này, em thật ngông cuồng, dám khiêu chiến đại sư huynh, phải biết ngay cả anh cũng không phải đối thủ của hắn!”

“Đại ca, em đã đột phá đến Ám Kình hậu kỳ!” Hoàng Việt cười hắc hắc nói.

“Sao cơ! Em phá giải được bí ẩn của môn phái sao?” Ngoài điều này ra, Nguyên Hùng đội trưởng không thể tìm được lý do nào khác.

“Vâng, đội trưởng!” Hoàng Việt lập tức vận công, kình lực từ cơ thể bắn ra ngoài, bắn tới Nguyên Hùng, làm hắn ta cũng phải lập tức vận công phá giải, nhưng vẫn bị bức lui về sau mấy chục bước, lúc này thì hắn đã hoàn toàn tin tưởng lời Hoàng Việt nói là thật.

“Giỏi lắm!” Nguyên Hùng đội trưởng không thể nào tin nổi, một thằng nhóc 18 tuổi sắp có khả năng giao thủ ngang tay với đại sư huynh, ánh mắt nhìn người của Dương lão chuẩn đến thế sao???

...

Lúc này, tại một căn phòng được trang trí xa hoa, một người thanh niên tầm 30 tuổi đang ngồi xếp bằng, khắp người hắn, linh khí ùn ùn kéo đến, mới nhìn đã biết không phải người đơn giản, nhưng trên mặt hắn không có chút gì là thoải mái, thở ra một hơi, hắn lẩm bẩm:

“Xem ra trước kỳ đại hội lần này không thể đột phá đền Hóa Kính, vậy thì làm sao đấu với Vũ Nam đây!”

“Đại sư huynh, đại sư huynh, việc lớn không tốt!” Ngoài cửa, bỗng nhiên có tiếng gõ mạnh, làm tên này càng khó chịu hơn, lập tức quát: “Có chuyện gì?”

Tên sư đệ lập tức chạy vào trong, hô: “Đại sư huynh, có người dám khiêu chiến huynh!”

“Kể tường tận cho ta nghe!” Tường Lam khẽ nhíu mày, trong môn phái, còn có ai dám khiêu chiến hắn, phải biết mấy tháng trước trong lần luận võ của các đệ tử, hắn đã đánh thảm bại tên sư đệ cũng là nhị sư huynh đó a.

“Là một tiểu tử mới gia nhập môn, hắn muốn đoạt danh ngạch lần này của huynh!”

“Cái gì???”