Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 234: Trước khi rời đi




Tối hôm đó, tại nhà hàng Royal, Hoàng Việt, Hiểu My, cùng các dân giang hồ, các Trưởng Lão, Đường Chủ, Hương Chủ của Lý bang cùng mở tiệc, mọi người ăn mừng Long bang bị sụp đổ, Sơn Rồng Xanh chắc từ nay cũng sẽ quy ẩn đi, khi mà Quy Tổ đã dòm ngó đến hắn, lại thêm chúc mừng Hoàng Việt sắp đi Thiên Đảo, phải nói là mừng chồng lên mừng.

“Việt, cụng ly, anh chúc chú lên đường thành công, ở Thiên Đảo đánh ra một mảnh giang sơn!” Dũng chột cười hắc hắc nói.

“Vâng, cám ơn anh Dũng!”

“Việt, đến đó nhất định phải bảo trọng!” Mọi người không ngừng dặn dò, tuy rằng mọi người đều có chút lo lắng cho Hoàng Việt nhưng hắn đã được vào Quy Tổ, chỉ cần ở Thiên Đảo làm việc không quá phô trương, giữ được an toàn cũng không phải là vấn đề khó.

“Việt, ở Thiên Đảo, giết người hoàn toàn không có pháp luật can thiệp, tuy nhiên, nếu em giết người của những môn phái lớn, bọn họ làm áp lực thì Quy Tổ sợ rằng cũng không ra mặt được, ở Thiên Đảo, các bang phái đều là chân rết, đều có dính dáng với nhau, nhất là các quốc gia, nên nếu có giết người, làm sao cho sạch sẽ một tý, nhớ chưa?” Nhân cá chép dường như cũng nghe được rất nhiều tin tức về hòn đảo này.

“Vâng, đại ca, em nhớ rồi!”

“Khi nào em lên đường?”

“Sau cuộc thi đấu võ thanh thiếu niên toàn quốc anh ạ!” Hoàng Việt dĩ nhiên không quên, hắn phải đạt giải nhất cuộc thi thanh niếu niên toàn quốc, không chỉ vì Tố Nữ Kinh, mà vì hình phạt của hệ thống là nếu không đạt giải nhất, tu vi sẽ giảm xuống còn Minh Kính sơ kỳ.

Hệ thống này, Hoàng Việt vừa yêu vừa hận, nó vừa có thể làm cho cảnh giới Hoàng Việt tăng lên vù vù, lại có thể đưa ra những hình phạt làm hắn dở khóc dở cười, nhưng trên đời không có bữa ăn nào miễn phí, những hình phạt này cũng chỉ nhắc nhở hắn phải cố gắng phấn đấu vươn lên a.

Lão Dương cũng đã nói cho hắn, sẽ sớm thiết kế thời hạn cho cuộc thi này diễn ra sớm, hai ngày sau sẽ bắt đầu thi tài, trong vòng 4 ngày sẽ kết thúc, sang tuần sau Hoàng Việt đã có thể đặt chân lên Thiên Đảo rồi, không biết nơi đó sẽ ra sao đây...

Cuộc thi này, sẽ diễn ra ở Nhà thi Đấu Quân Khu 7, mọi năm sẽ được truyền hình trực tiếp trên toàn quốc, nhưng bây giờ hắn xuất hiện trên Tivi thì không thích hợp lắm chứ?

Hoàng Việt thật sự không cho rằng ở cuộc thi này, có ai có thể thắng được hắn, chỉ có một tên khiến hắn khá dè chừng đó là tên Trình Dương của phái Nam Huỳnh Đạo với công phu giật điện, còn lại tên của Vịnh Xuân Quyền thì hắn hoàn toàn không sợ, phải biết hắn còn mới rút thưởng được kỹ năng Vịnh Xuân Quyền cao cấp đây, nếu dùng Vịnh Xuân Quyến đấu với đối phương hắn vẫn có thể ung dung chiến thắng.

Ngày hôm sau, Hoàng Việt đi đến căn biệt thự mới Quy Tổ thu xếp cho mình, cùng gia đình nghỉ ngơi, dù gì ở nhà cũ rất có thể sẽ khó nhìn bà con hàng xóm, quán Phở nghe tin hắn có thể là kẻ giết người cũng sẽ không ai tới ăn, cũng đã đến lúc Hoàng Việt mua cho ba mẹ hắn biệt thự, để gia đình có thể sống thoải mái hơn, ba mẹ hắn cũng đồng ý với đề nghị này, thật ra hắn có thể lấy căn biệt thự này của Quy Tổ luôn nhưng ba mẹ hắn không quá thích vị trí nơi đây, bọn họ thích ở quận Tân Bình.

Bé Na cũng đã tạm nghỉ học trên trường, vào tuần sau, cô sẽ bay sang Mỹ, bắt đầu hành trình du học ở Havard, dĩ nhiên cho đến khi khai giảng khóa học mới, cô sẽ được David dạy dỗ cho các kiến thức căn bản, mà Hoàng Việt nghĩ hoàn toàn không cần, bé Na cũng đã ôn xong hết rồi.

Hắn giờ phút này cũng đã hối đoái cho gia đình mình mỗi người một thanh thuốc tăng trí lực siêu cấp, tiêu hao 30 triệu tích phân, bé Na cũng đã thông minh lên gấp bội, chỉ kém hơn Hoàng Việt đôi chút, trước khi bé Na bay sang Mỹ, hắn sẽ dạy cho bé Na Tố Nữ Kinh, đến khi đó bé Na cũng có thể tự mình tu luyện trong mấy năm nơi đất khách quê người.

Hoàng Việt không ngờ là, Quy Tổ dường như ưu ái chính mình, muốn cho mình cơ hội thể hiện hay sao mà lão Dương đã mời được Top 3 võ thuật thanh thiếu niên Quốc Tế lần trước đến làm khán giả, người thắng cuộc thi lần này sẽ được giao thủ cọ sát với anh ta, người này là một người Ấn Độ, nghe đồn hắn có cảnh giới Minh Kính hậu kỳ cao giai đại thành, phải biết cậu Quốc Thiên của Võ Quán Hoàng Việt, cảnh giới Minh Kính hậu kỳ sơ giai, cũng chỉ đạt top 5, mà top 5 với top 3, lại cách xa nhau nhiều đến vậy, xem ra hạng nhất chắc chắn là cảnh giới Ám Kình rồi.

Lần trước cuộc thi này được tổ chức cách đây 1 năm, người này cũng chỉ mới 22 tuổi thôi, hơn Hoàng Việt bốn tuổi, tuy Hoàng Việt biết rằng những cao thủ thật sự không ai tham gia mấy cuộc thi tài dành cho gà mờ này, nhưng đây cũng là một thiên tài nhất lưu, đại diện cho một quốc gia rồi a.

Ở Ấn Độ, người ta chuộng luyện tập Yoga, nghe đồn loại Yoga còn được các cao thủ biến tấu thành các động tác võ thuật, người này chắc hẳn là tập môn võ đó, trong Bách Phái Chế Võ Kỳ Thư của Hoàng Việt, cũng có cách chế ngự võ công của môn phái này.

Hoàng Việt còn nghe được một tin, cuộc thi này sẽ không phát trên Tivi, và sẽ hạn chế khán giả, xem ra cũng là hành động của Quy Tổ nhằm bảo vệ mình, vì nếu hắn xuất hiện trên Tivi, sẽ nhận rất nhiều chỉ trích của khán giả, làm Hoàng Việt thầm cảm khái Quy Tổ có lực ảnh hưởng thật lớn, bất kỳ lĩnh vực gì bọn họ cũng nhúng chàm vô được.

Sáng sớm ngày hôm sau, sẽ diễn ra vòng bảng của cuộc thi võ thuật thanh thiếu niên, Hoàng Việt thuộc bảng A, có tất cả 4 bảng, mỗi bảng 8 thí sinh, thi đấu vòng tròn với nhau, chọn ra hai thí sinh có thành tích tốt nhất, 8 thí sinh hạng nhất nhì 4 bảng sẽ bốc thăm thi đấu tứ kết, sau đó là bán kết và chung kết.

Ngày đầu tiên chỉ đấu vòng bảng mà thôi, ngày hôm sau đấu tứ kết, tiếp đó là bán kết và chung kết, vì thi đấu rất tiêu hao thể lực, vả lại không có đồ bảo hộ, các vết thương khi va chạm cũng cần 1 ngày để khôi phục, hẳn là các võ phái sẽ cho thí sinh nhà mình tắm nước thuốc, nhằm khôi phục thể lực và cơ bắp nhanh nhất có thể.

...

10h tối, trước ngày thi đấu một hôm.

“Dương Lão, ngài nói sao, con chỉ cần thi đấu chung kết?”

“Đúng vậy, ta đã đặc cách cho con, chỉ cần đấu với người vô địch là được, con không cần phải đấu vòng ngoài chi cho rườm rà!”

“Cảm ơn Dương lão...” Hoàng Việt không biết nói gì hơn, hắn cũng cảm thấy mình đấu vòng ngoài là vẽ rắn thêm chân, hoàn toàn vô vị.

Vậy là, ba ngày này, Hoàng Việt bồi ba mẹ hắn đi chơi, đi ăn uống, cùng hàn huyên tâm sự, bồi cả Hiểu My, mọi người phải dành cho nhau nhiều thời gian nhất có thể, vì không biết sau này khi nào Hoàng Việt mới có thể trở về.

Ba mẹ hắn biết hắn đến Thiên Đảo, cũng rất lo cho con mình, nhưng con trai phải đương đầu với gió sương, ba hắn trước đây cũng từng đi lính, từng đứng bên bờ sinh tử, có thế mới rèn giũa được tính cách kiên cường, ông hoàn toàn ủng hộ hắn vô điều kiện.

Tối ngày thứ năm, cũng là ngày thi đấu chung kết giải thanh thiếu niên toàn quốc, Hoàng Việt chuẩn bị ra võ đài, đấu cùng cao thủ thắng hết đối thủ lần này, Trình Dương của Nam Huỳnh Đạo...