Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 228: Truy sát




Hoàng Việt lập tức biến đổi giọng nói, hắn tập cho giọng nói mình giống Dũng đại bàng hết sức có thể, sau đó ra ngoài tiệm mua một sim điện thoại mới, về nhà rồi, hắn lập tức bấm gọi cho chị Trang.

“Alo, ai ở đầu dây ấy ạ?” Từ đầu bên kia vang lên thanh âm chị Trang.

“Anh Dũng đây!”

“Anh Dũng, sao anh lại gọi cho em?” Chị Phương Trang có vẻ rất bất ngờ, Hoàng Việt nghe được chị Trang nói câu này, lập tức biết Phương Trang có qua lại với Dũng đại bàng rồi, hắn cũng không nói gì thêm, liền cúp máy, sau đó gọi cho Hải Đường công tử.

“Anh Đường, em xác nhận xong rồi!”

“Thế nào, chú mau nói!” Hải Đường công tử vô cùng hấp tấp.

“Nhưng anh phải bình tĩnh!”

“Thôi chú em khỏi nói, anh hiểu rồi!” Hải Đường công tử cực kỳ thất vọng, “Uổng công anh tin tưởng Dũng đại bàng.”

“Cái gì???” Hoàng Việt lại càng ngạc nhiên hơn, anh Đường nói vậy là có ý gì?

“À không... anh nói nhầm!”

“Anh Đường, nói thật với em đi, chúng ta là huynh đệ mà!” Dĩ nhiên là Hoàng Việt không tin rằng Hải Đường công tử nói nhầm.

“À...à....haiz... Thật ra, anh từng có chút qua lại với Dũng đại bàng, anh có mấy lần cố ý đánh bạc thua để lừa tiền ba anh! Dĩ nhiên là lâu lắm rồi!” Hải Đường công tử thở dài, sau đó nói.

“Trời ạ!” Hoàng Việt bó tay rồi, công tử Hải Đường có cần phải vậy không.

“Thằng Dũng này, anh nhất định không tha cho nó!”

“Anh Đường, phải bình tĩnh được chứ, tuyệt đối không được manh động!”

“Được, anh biết rồi, anh muốn yên tĩnh một lát, chú em làm gì thì làm đi!” Hải Đường công tử lúc này trong giọng nói cực kỳ yếu ớt vô lực.

Hoàng Việt cũng đành thở dài, tên Dũng đại bàng này cũng thật khôn, cài người vào bên cạnh Hải Đường công tử, chắc hắn cũng muốn nhờ Hải Đường công tử mà xử lý Nhân cá chép, may là mình nhanh chóng phát hiện kịp, nếu không anh Nhân nguy rồi.

Hoàng Việt dự tính, mình sẽ lại mượn kỹ năng Ma Tính Giọng Hát, giả làm Hiền Thục, lừa tên Tiểu Năm Cam đến quán bar hôm nọ, lần này mình sẽ bắn nát sọ hắn, không kịp chờ đợi, hắn lấy điện thoại Hiền Thục ra, bấm máy gọi luôn.

Sau hơn 10 giây, Tiểu Năm Cam liền bắt máy: “Thục, anh dạo này bận lắm, đừng phiền anh!”

“Lần trước em dùng thỉnh cầu đó, mà anh quay ngoắt đi, lời anh hứa còn có giá trị không?” Hoàng Việt dùng giọng điệu yếu ớt nói.

“Haiz, vậy em muốn thế nào?” Tiểu Năm Cam có chút xấu hổ.

“Em muốn gặp anh 15 phút thôi, được không?”

“Quán bar hôm nọ, 9h tối nay, em tới đi!”

“Vâng, anh yêu!” Hoàng Việt nói xong lập tức nôn ọe ra luôn, hức hức, đúng, mà hắn cũng yêu tên Tiểu Năm Cam này thật, yêu đến mức muốn giết hắn luôn á...

...

9h tối, quán bar Moments.

Một thanh niên mặc áo rộng thùng thình, đi vào quán bar, người này đeo khẩu trang, nhưng nhìn vóc dáng ai nấy cũng biết là một người đẹp trai, khi hắn cao tầm 1m9.

“Thấy mục tiêu rồi!” Hoàng Việt cười hề hề, nhìn về phía Tiểu Năm Cam đang ngồi tại một quầy bar gần đó, hắn tiến lại gần, lúc này Tiểu Năm Cam cũng chú ý tới có người đi lại phía mình, tên này đeo khẩu trang kín mít nên hắn cũng không nhận ra, có điều hắn không có bao nhiêu cảnh giác, phải biết Sài Gòn này, ngoại trừ tên Nam trọc ra, còn có ai có thể uy hiếp được hắn nữa chứ.

“Chào anh, đã lâu không gặp!” Hoàng Việt đứng trước mặt Tiểu Năm Cam, kéo khẩu trang ra, tay còn lại cầm cây súng đặc chế.

“Thằng chó!” Tiểu Năm Cam quát, lúc này khách nhân trong quán bar tất cả đều chạy đi, họ biết sắp có đánh nhau rồi...

Nếu như là trường hợp bình thường, ai nấy đều sẽ hiếu kỳ đứng lại coi, nhưng trong tiếng quát của Tiểu Năm Cam, mang theo một tia nội công a, nó làm tất cả mọi người đều đinh tai nhức óc, đầu choáng mắt hoa, nên không ai dám ở lại theo dõi cả.

Tiểu Năm Cam đang tính ra tay, thì hắn lại nhìn về tay phải của Hoàng Việt, thứ này chắc chắn chính là súng xuyên giáp mà hắn nghe được từ Hoàng Việt rồi.

“Bình tĩnh, có gì từ từ nói!” Tiểu Năm Cam sợ đến đái ra quần, hắn cực kỳ hoảng sợ, ăn một viên đạn này, chắc chắn hắn phải chết.

“Còn có di ngôn gì sao?” Hoàng Việt cười hề hề.

“Mày còn muốn gặp thằng Hải Đường chứ!” Tiểu Năm Cam lấy ra nhánh phao cứu mạng, làm Hoàng Việt cũng phải động dung.

“Anh Đường thế nào?” Hoàng Việt vội hỏi, chẳng lẽ Hải Đường công tử xảy ra vấn đề rồi.

“Thằng Hải Đường đã bị Dũng đại bàng bắt, nếu mày muốn nó sống sót, nên thả tao đi đi...”

“Tại sao mày biết, mày và Dũng đại bàng có quan hệ gì?” Hoàng Việt sửng sốt, anh Đường chắc chắn là không nhịn nổi Dũng đại bàng nên đã tìm hắn rồi sao, thật sự là, chẳng lẽ hôm nay mình phải bỏ qua cơ hội này, mình đã dặn kỹ anh ấy rồi mà.... Mà thằng Tiểu Năm Cam này rốt cuộc có quan hệ gì với Dũng đại bàng, phải biết bang Nam trọc và bang Sơn Rồng Xanh là đối thủ một mất một còn, ở Sài Gòn này, một núi không thể có hai hổ, tại sao nó với Dũng đại bàng lại qua lại sâu như vậy???

“Tao và Dũng đại bàng có quan hệ gì, mày không cần biết!” Tiểu Năm Cam lạnh lùng nói, nhưng Hoàng Việt từ trên biểu tình của hắn ta cảm nhận được hắn đang muốn che giấu gì đó.

“Hệ thống, hối đoái thẻ thành thật và sử dụng vào tên này!” Hoàng Việt lập tức liên hệ với hệ thống, phải biết thẻ thành thật có thể sử dụng với cao thủ phía dưới cảnh giới Ám Kình, Tiểu Năm Cam cho dù sắp đột phá Ám Kình vẫn có thể bị thẻ thành thật ảnh hưởng.

Tiểu Năm Cam thoáng chốc trở nên mê man, sau đó thành thật nói: “Dũng đại bàng là ba ruột của tao, làm sao tao không biết được!”

“Cái đệt...” Hoàng Việt bó tay rồi, đúng là nghi cái gì là có cơ sở hẳn a, vậy chẳng nhẽ Sơn Rồng Xanh bị Dũng đại bàng cho đội nón xanh sao?

“Mày... Mày đã làm gì tao???” Tiểu Năm Cam hoảng hốt.

“Pặc...pặc...pặc...” Còn chưa chờ Tiểu Năm Cam nói xong, mấy viên đạn từ xa bắn tới, hướng về phía Hoàng Việt, hắn rất nhanh thì nghe được, lập tức vận dụng Thiết Bích Quyết, một lớp khí dày bằng tấm gỗ lập tức ngăn cản phần nào lực đạo của mấy viên đạn.

Hắn lập tức cúi mình xuống, may mắn tránh được mấy viên đạn, xem ra tên Tiểu Năm Cam hôm nay không đến đây một mình.

Còn chưa chờ Hoàng Việt bắn chết Tiểu Năm Cam, Tiểu Năm Cam đã chạy mất, mà thật sự không phải Hoàng Việt không bắn được, mà là hắn không dám bắn, nếu hắn bắn chết Tiểu Năm Cam, Hải Đường công tử chắc chắn sẽ chết rồi.

Nhưng không bắn chết Tiểu Năm Cam không có nghĩa là Hoàng Việt tha thứ cho kẻ muốn giết mình, hắn lập tức dùng súng xuyên giáp, quay người lại liên tục hướng về ba phía bắn ra ba phát.

“Pặc...pặc...pặc!”

Sau ba tiếng súng, ba tên giang hồ nát sọ, ngã nhoài xuống đất.

“Cậu...cậu...” Xui làm sao, lúc này tự nhiên có một nữ cảnh sát bước vào quán bar, thấy được tất cả.

“Mau đứng lại!” Hoàng Việt lập tức chạy trốn, nhưng vị nữ cảnh sát này dĩ nhiên đã thấy được mặt mũi của hắn, lập tức đuổi theo.

Hoàng Việt chạy lên sân thượng quán bar, sau đó nhảy thẳng xuống, chuồn đi luôn.

“Nhóc con, mày chạy đâu!” Tiếc thay, Sơn Rồng Xanh dạo này hắn rất chú tâm đến con mình, hắn rất lo về Hoàng Việt, nên Tiểu Năm Cam đi đâu hắn cũng cho người theo dõi, vừa nãy nghe tin thằng con mình sắp đi bar, hắn cũng lên xe chuẩn bị hướng về, vừa đúng lúc gặp phải Hoàng Việt.

“Sơn Rồng Xanh???” Hoàng Việt hết hồn, lập tức liên hệ với hệ thống:

“Hệ thống, hối đoái kỹ năng 《Ninja tâm pháp cao cấp》!”

“Kí chủ hối đoái thành công, tiêu hao 100 triệu tích phân, còn lại 1 tỷ 852 triệu tích phân!”

Sau đó, Hoàng Việt chạy trốn thật nhanh, nhảy qua từng tòa nhà như phim hành động vậy.

Sở dĩ Hoàng Việt hối đoái kĩ năng Ninja, vì nó có thuật phi thân bao gồm ở trong đó, có thể tăng nhanh tốc độ chạy của Hoàng Việt, dù Hoàng Việt không biết nó có thể tăng lên bao nhiêu tốc độ, có thoát khỏi cao thủ cảnh giới Ám Kình như Sơn Rồng Xanh không, nhưng tốt nhất là phải thử.

“Mơ tưởng trốn!” Sơn Rồng Xanh đạp mạnh xuống đất, hắn nhảy một cái cao đến hơn 10 mét, lướt qua từng ngôi nhà, truy sát Hoàng Việt.