Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 208: Clip này dùng được




“Anh Việt hát Hồng Nhan tụi bay ơi!”

“Anh Hoàng Việt kìa...”

Đám nhỏ không ngừng hò hét, bu lại cạnh Hoàng Việt như ong vỡ tổ, làm Hoàng Việt cũng bó tay, biết thế này thì hắn đã không tháo mắt kính xuống, còn lúc này, cậu bé Bảo Lâm nói: “Anh Việt, em là fan của anh!”

“Ừ... Thôi mình đi, anh có chuyện muốn tìm em!” Hoàng Việt nói nhanh rồi dắt cu cậu Bảo Lâm đi trong ánh mắt ngưỡng mộ của đám nhóc, thật sự chúng nó rất muốn xin chữ ký của Hoàng Việt nhưng nếu hắn có việc gấp thì đành thôi vậy.

“Lâm À, bữa nào mình qua nhà cậu chơi nhé!” Cô bé lúc vừa rồi cười hì hì nói với Bảo Lâm, làm thằng bé ngại đỏ hết cả mặt, đây là muốn tạo mối quan hệ để sau này được tiếp xúc gần hơn với anh Việt đây mà...

Bảo Lâm cùng Hoàng Việt đi đến con xe Agusta 2 tỷ, cậu bé Bảo Lâm đã chú ý tới chiếc xe này lâu rồi, đúng là cậu đoán không sai, chỉ có người ở đẳng cấp như Hoàng Việt mới có thể sở hữu nó, ngồi lên xe, sau khi Hoàng Việt chạy đi cậu mới dám hỏi: “Anh Việt, anh nói anh biết bạn của em, là ai vậy ạ?”

“À, không, anh nói vậy thôi, thật ra lần này anh muốn gặp em là có chuyện muốn nhờ em giúp!” Hoàng Việt nói thẳng.

“Chuyện gì vậy ạ?” Cậu bé béo ú này không biết mình có thể giúp gì cho thần tượng đây...

“Ừ...” Hoàng Việt dừng xe, sau đó quay ra sau, chân thành với cậu bé: “Em đã từng chứng kiến một vụ đâm chém giang hồ, còn ghi hình lại phải không?”

“Sao anh biết???” Cậu bé lập tức kinh hô, vụ này cậu ta chưa từng nói với ai a, cho dù là ai cũng không biết được.

“Ừ... Tại sao anh biết không quan trọng, em có thể giúp anh cho anh xem nó được chứ?”

“Nhưng mà... clip đó mờ lắm, nhìn không rõ đâu anh!” Cậu bé nói.

“Không sao, anh sẽ xử lý, mà tại sao em lại có nó được?” Hoàng Việt cũng khá tò mò.

“Dạ... dạ, nhưng mà khó nói lắm!” Cậu bé có vẻ ngại.

“Cứ nói đi em!” Hoàng Việt càng hiếu kỳ hơn.

“Hôm đó em ở công viên, có cặp đôi kia đang táy máy với nhau, em núp trong lùm cây quay clip lại, ai ngờ vài giây sau đó mấy người giang hồ chạy ngang qua, có tên kia cực kỳ đáng sợ, hắn dùng dao đâm chết hai người, đám người trong công viên không ai dám nói gì hết, cũng may em tắt đèn điện thoại, nên hắn không biết em núp ở trong đó, bằng không thì em tiêu rồi!” Cậu bé Bảo Lâm nghĩ lại vẫn còn sợ.

“Ách...” Hoàng Việt bó tay rồi, cậu bé này cũng kỳ hoa lắm đó a...

“Đâu, em đưa clip anh xem!” Hoàng Việt không kịp chờ đợi bảo.

“Vâng!” Cậu nhóc Bảo Lâm móc điện thoại ra, sau đó mở clip cho Hoàng Việt.

Hoàng Việt thật sự có chút bồn chồn, hắn rất sợ cậu nhóc này quay không thấy mặt, chỉ cần thấy mặt Tiểu Năm Cam, cho dù có mờ đi nữa thì hắn cũng có thể hối đoái kĩ năng xử lý video của hệ thống làm cho nó rõ được, hoặc chỉnh độ sáng chẳng hạn.

“May quá...” Hoàng Việt lúc này thấy rồi, đúng là thấy mặt tên Tiểu Năm Cam, chẳng qua quá tối không thấy rõ mà thôi, tên Tiểu Năm Cam này phóng hai thanh dao ra đâm vào sau lưng hai tên giang hồ khác, dĩ nhiên sau đó hắn cho người mang xác đi, không để lại một chút sơ hở nào.

Thật sự, nếu Hoàng Việt dịch dung thành Tiểu Năm Cam, cũng có thể làm ra clip tương tự được, nhưng nếu người ta điều tra kỹ, thì sẽ thấy vụ án vô lý, bởi vậy hắn mới phải tìm bằng chứng xác thực.

“Em trai, anh có một món quà muốn tặng em!”

“Không, em không cần đâu ạ, giúp được anh là em vui rồi!” Cậu bé Bảo Lâm cười hì hì, được giúp thần tượng của mình là đã đủ, cần gì nhiều nữa chứ.

Nhưng nghĩ một lát, cậu liền nói lại: “Dạ, thật ra chỉ cần em được kết bạn với anh, là em đã mãn nguyện!”

“Dĩ nhiên, em là bạn tốt của anh đấy nhóc!” Hoàng Việt cười hắc hắc.

Nhưng hắn dĩ nhiên sẽ không lấy đồ không từ người khác, từ lúc mới nhìn thấy thằng nhóc này, hắn đã hối đoái từ hệ thống một lọ thuốc giảm cân đặc chế, bây giờ liền lấy ra đưa cho Bảo Lâm, bảo: “Đây là thuốc giảm cân của công ty anh, em cứ dùng thử, bảo đảm sẽ có bất ngờ!”

“Vâng ạ, hì hì!” Cậu bé Bảo Lâm cũng rất vui, có được thân hình chuẩn người mẫu như Hoàng Việt là điều cậu mong ước bấy lâu nay đó a.

Thật sự thì cậu Bảo Lâm này không mập như Hoàng Việt ngày xưa nhưng lớp 8 mà nặng 80 kí cũng là quá mập rồi, cậu bé cũng chỉ cao tầm một mét bảy thôi, chắc hẳn trong lớp khi đi học thường bị chọc ghẹo nhiều lắm.

Sau khi lấy đoạn clip từ tay cậu nhóc, Hoàng Việt chở cậu nhóc về rồi hắn cũng về nhà để xử lý đoạn Clip này.

“Hệ thống, hối đoái kỹ năng xử lý phim ảnh Thần Cấp!” Hoàng Việt yêu cầu.

“Đinh! Kí chủ hối đoái thành công, tiêu hao 1 triệu tích phân, còn lại 429 triệu 193491 tích phân!” Hệ thống thông báo.

Lúc này, Hoàng Việt đã là chuyên gia chỉnh sửa ảnh và video rồi, chỉnh sửa ảnh thì có phần mềm Photoshop, còn chỉnh sửa Video thì có Adobe, nói chung là hắn hoàn toàn có thể làm được những thứ rất thú vị nhờ kỹ năng này, sau khi hối đoái xong thì Hoàng Việt cứ tiếc thầm tại sao mình không hối đoái kĩ năng này sớm hơn.

Mở Macbook ra, Hoàng Việt bắt đầu xử lý đoạn clip, hắn download phần mềm sửa Video Adobe Premiere Elements về, hắn thanh toán 100 USD để mua phần mềm luôn, dù gì bây giờ cũng không thiếu tiền, không cần thiết phải xài crack.

Sau khoảng 10 phút, Hoàng Việt cũng đã chỉnh xong video, lúc này nó đã sáng và rõ hơn rất nhiều.

“Tốt rồi!” Hoàng Việt thả lỏng người nằm xuống giường, bây giờ chỉ là chờ 2 ngày sau, tên Nguyễn Công Minh gọi cho mình, đến khi đó mình nhất định sẽ khiến hắn kinh ngạc.

2 ngày này hắn cũng không rảnh rỗi, hắn đã yêu cầu anh Nhân cá chép bố trí cho người mai phục ở những nơi gia đình hắn và bạn bè hắn thường lui tới, và yêu cầu bọn họ phải luôn luôn mang súng đặc chế theo người, hắn cũng đã hối đoái cho Hải Đường công tử và anh Vinh mặt thẹo mỗi người một cây, dù gì bây giờ bọn họ cũng là đại ca của hắn, nếu hai người bọn họ bị bắt thì hắn cũng không thể làm ngơ không để ý tới được.

Hoàng Việt còn không ngừng tu luyện, lợi dụng nước thuốc mà không ngừng đề thăng tu vi của mình, hiện nay hắn đã đạt tới nấc thang đại thành trong cảnh giới Minh Kính hậu kỳ sơ giai rồi, chỉ cần vài ngày sau là có thể đột phá Minh Kính hậu kỳ trung giai thôi, haiz, tiếc là tên Tiểu Năm Cam không cho hắn thời gian, nếu không chỉ cần hai tháng, có khi cho dù hắn dụ Hoàng Việt đi đến một nơi nào đó thì dù cho có mai phục Hoàng Việt cũng không có gì phải xoắn cả...

Vào tối ngày thứ 7, đúng là tên Tiểu Năm Cam sẽ không dễ bỏ qua, hắn lại gọi cho Hoàng Việt: “Nhóc con, suy nghĩ thế nào rồi?”

“Anh add zalo tôi đi, tôi có cái này muốn cho anh xem!”

“Được, hắc hắc!” Tiểu Năm Cam cũng hiếu kỳ không biết Hoàng Việt muốn cho hắn xem cái gì.

Sau khi add xong Hoàng Việt rồi, lúc này Hoàng Việt gửi đoạn clip qua, còn kèm theo biểu tượng cười nham hiểm.

Sau vài chục giây, Tiểu Năm Cam coi đoạn clip xong, hắn nhắn lại một dòng: “Mày được lắm!”

“Anh muốn thế nào, chúng ta lại làm một cuộc giao dịch chứ?” Hoàng Việt yêu cầu.

“Tốt, mày không đăng clip này lên mạng, tao cũng không đăng thông tin của mày lên mạng, thế nào?”

“OK!” Hoàng Việt cười hề hề.

“Mà tại sao mày có được clip này?” Phải nói Tiểu Năm Cam rất hoảng sợ, Hoàng Việt thần thông quảng đại hơn là hắn nghĩ nhiều!

“Cái này thì anh không cần biết, bye!” Hoàng Việt nói xong, lập tức off luôn Zalo.