Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 179: Sơ kiến tiểu năm cam




Đang chờ lấy rượu, Hoàng Việt không ngờ lại gặp một kẻ phá đám, nhưng kẻ phá đám lần này quả thật làm hắn rất bất ngờ, tên này không những đẹp trai, thân hình rất đẹp, lại còn mang theo một cỗ khí thế như có như không, nói lên hắn là một người địa vị rất cao.

“Em gái, có thể cho anh làm quen không?” Tên này cười hà hà bảo, rất tự tin, quả thật với độ đẹp trai của hắn ta rất ít người có thể từ chối.

“Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi!” Hiểu My dĩ nhiên là sẽ từ chối, cô hiện tại chỉ có Hoàng Việt và một mình Hoàng Việt mà thôi, tuy rằng việc người khác tán tỉnh mình là điều nói lên cô có sức hút nhưng cô đã chán ngán việc đó rồi.

“Em trai, nhường cô em này cho anh, anh cho em 50 triệu, thế nào?” Tên này không có chút ý muốn bỏ qua, quả thật Hiểu My rất xinh, hắn còn chưa từng gặp được cô gái nào hấp dẫn đến vậy.

“Không thể!” Hoàng Việt nghiêm nghị nói, nhưng tên thanh niên kia không có chút nào để ý, tiến lại gần, chạm vào bàn tay Hiểu My.

“Buông ra!” Hiểu My hét.

“Đm!” Hoàng Việt tức rồi, giữa thanh thiên bạch nhật, à không, nhưng ánh đèn rất sáng, lại còn chỗ đông người, nhưng trước nhất là ở trước mặt hắn, mà dám làm ra hành vi như vậy, không thể nhẫn nhịn, Hoàng Việt nắm lấy tay hắn, khẽ dùng lực.

“Hề hề...” Tên này cảm nhận được lực đạo Hoàng Việt truyền tới, không chút nào sợ hãi, cũng không hề tỏ ra đau đớn.

Hoàng Việt thấy vậy, càng dùng lực mạnh hơn, lúc này trên mặt tên thanh niên kia mới bắt đầu có chút nghiêm túc.

“Minh Kính sao?” Tên này thầm nghĩ trong lòng, xem ra một thiếu niên 18 tuổi bước vào Minh Kính, tên này cũng có chút bản lĩnh.

Hoàng Việt thấy tên này vẫn chưa có chút nhăn nhó, càng tức rồi, dùng lực mạnh hơn gấp bội, nhưng tên này vẫn bình thản như thường.

“Minh Kính sơ kỳ cao giai, khá lắm... Sao...” Khi Hoàng Việt càng ngày càng tăng lực đạo, hắn bắt đầu hoảng rồi, khi mà lực đạo bây giờ là của Minh Kính trung kỳ...

Phải biết Hoàng Việt giống như chỉ là học sinh a, vậy mà đạt tới Minh Kính trung kỳ, hắn là thiên tài từ đâu nhô ra.

“Tôi cho anh 5 giây để xin lỗi, nếu không thì biết mặt!” Hoàng Việt tức giận nói, bây giờ hắn cũng biết tên này có cảnh giới Minh Kính trung kỳ trở lên, nếu không thì cũng không thể giữ được bình tĩnh khi hắn vận dụng lực đạo như vậy...

“Mày còn chưa đủ trình!” Tên thanh niên vẫn không coi Hoàng Việt ra gì, làm Hoàng Việt có chút kinh sợ, hôm nay đúng là gặp phải cao thủ rồi, xem ra hắn rất có thể là Minh Kính trung kỳ cao giai a, bằng với mình, mới có thể có thái độ cợt nhả như vậy.

Hoàng Việt liền vận dụng hết lực đạo của mình, lực lượng cảnh giới Minh Kính trung kỳ cao giai hoàn toàn được phát huy, lúc này tên thanh niên kia mới có chút động dung.

“Minh Kính trung kỳ cao giai!” Tên này thầm hô trong lòng, tuy rằng hắn là Minh Kính hậu kỳ trung giai, nhưng phải biết hắn là thiên tài vạn không có một, ở Sài Gòn này, bàn về tư chất tu luyện, trong lứa tuổi trẻ không ai có thể vượt qua được hắn.

Không sai, hắn chính là Nguyễn Công Minh, hay còn được dân giang hồ gọi là Tiểu Năm Cam, hôm nay hắn có chút tâm sự, nên ra quán bar này chơi, để thư giãn, nghe nhạc, không ngờ lại gặp một cô nàng đáng yêu đến vậy, bèn đến gạ gẫm, ai ngờ đâu cũng vì vậy mà hắn gặp được một thiên tài khác không hề kém mình chính là Hoàng Việt đây.

Tuy vậy, hắn cũng không có chút nào lo lắng, Hoàng Việt tối đa chỉ là Minh Kính trung kỳ, còn hắn là Minh Kính hậu kỳ, còn phải sợ sao, nhưng hắn cũng có chút cảm thán về thiên phú tu luyện của Hoàng Việt, không biết cậu trai này là ai, liền hỏi:

“Chàng trai, cậu tên gì?”

“Anh xin lỗi trước đã!”

“Đừng mơ!”

“Vậy thì lượng thứ!” Nói rồi, Hoàng Việt ra đòn, hắn đã cho tên này cơ hội, nếu không biết tận dụng thì phải lĩnh giáo thử một chút cao chiêu mới được.

“Hắc hắc!” Nguyễn Công Minh vẫn giữ vững bộ dáng hống hách, hắn cũng muốn xem võ lực của Hoàng Việt đạt tới cảnh giới gì đây.

“Ồ... Thái Cực!” Mới nhìn cách Hoàng Việt ra chiêu, Nguyễn Công Minh đã biết hắn luyện võ gì, Thái Cực không phải hắn không biết, thậm chí còn thử luyện qua, nhưng thứ võ dành cho người già này hắn không có bao nhiêu hứng thú.

Lập tức, hắn vung tay lên, đỡ lại đòn chưởng của Hoàng Việt, bức lui Hoàng Việt lại mấy bước.

“Anh...” Hiểu My lo sốt vó rồi, tên này rốt cuộc là ai, còn mạnh hơn bạn trai của mình, phải nói theo lời của tên Hải Đường hôm bữa thì Hoàng Việt đã rất đáng sợ rồi đó a...

“Không sao!” Trao cho Hiểu My một ánh nhìn yên tâm, Hoàng Việt tiếp tục giao thủ cùng Nguyễn Công Minh, hai người không ngừng trao đổi chiêu thức, nhưng sau khi Hoàng Việt bày ra tuyệt kỹ thì tên Tiểu Năm Cam không còn có thể bức lui được hắn nữa rồi.

“Hảo công phu!” Nguyễn Công Minh giờ phút này đang khiếp sợ đến điên rồi, đối phương tuy rằng công lực còn yếu nhưng kỹ xảo ra đòn rất giỏi, chiêu thức cũng thiên biến vạn hóa, không biết đâu là thật đâu là giả, loại công phu này ít nhất là phải tu luyện võ công đến trình độ Tông Sư mới có thể đạt tới, thiếu niên này rốt cuộc là người nào???

Tuy rằng Nguyễn Công Minh vẫn có đôi chút chiếm thượng phong, nhưng người nào cũng không làm gì được người nào, một người chiêu thức tinh diệu, một người công lực thâm hậu, tuy rằng nhất lực phá vạn pháp nhưng đây là trên cơ sở lực lượng hơn xa kỹ pháp của đối phương rất nhiều đó a...

Mọi người khách nhân xung quanh lúc này cũng hoảng hốt, rất hiếm khi mới có trường hợp cao thủ so chiêu, ai nấy đều tập trung nhìn xem, hô hấp bất ổn, quả thật tràng giao đấu này quá kịch tính.

“Cậu cho rằng ai sẽ thắng?”

“Tất nhiên là người lớn tuổi, không thấy hắn chiếm được thượng phong sao?”

“Nhưng chỉ cần một chút sơ suất, là sẽ bị người trẻ tuổi kia công kích trúng điểm yếu đó a!”

“Đúng là thế rồi, người trẻ tuổi tận dụng điểm yếu tốt quá!”

Đám bạn của Hiểu My lúc này cũng chạy tới gần quan sát, quả thật quá đáng sợ, đây là bạn trai Hiểu My sao, cô ta kiếm ở đâu ra, lại là một võ lâm cao thủ!

Hai người không ai làm gì được ai, lúc này liền bứt ra, Hoàng Việt cũng phải sửng sốt, tên thanh niên này quá mạnh, không kém gì Nhân đại ca, hắn đã mơ hồ đoán được đối phương là ai, có thể là tên mà mình đã được anh Vinh cảnh báo, Nguyễn Công Minh đi!

“Này nhóc, mày tên là gì?" Tên này hiếu kỳ hỏi, quả thật hôm nay Hoàng Việt khiến hắn chấn động như kinh đào hải lãng.

“Anh không cần biết!” Nói rồi, Hoàng Việt dẫn Hiểu My rời đi trong ánh mắt hung tàn của đối phương, phải biết hắn là người nào, ở Sài Gòn này, ai dám không nể mặt hắn, mà thằng nhóc này dám...

“Mày sẽ hối hận!” Lẩm bẩm vài tiếng, hắn cũng rời đi quán bar luôn, hôm nay mất hết hứng chơi rồi.

Trên xe, Hiểu My hỏi Hoàng Việt: “Anh, tên đó là cảnh giới gì, sao lại mạnh như vậy!”

“Minh Kính hậu kỳ trung giai!”

“Vậy hắn rốt cuộc là ai? Có phải đáng sợ lắm không?”

“Rất đáng sợ, ở đất Sài Gòn này, có thể nói là dưới một người trên vạn người!”

“Anh sau này phải cẩn thận, đừng quá manh động như thế!” Hiểu My rất quan tâm đến người yêu mình, tuy rằng cô biết Hoàng Việt có mang theo súng nhưng súng không thể dùng ở chỗ đông người a!

“Ừm... Anh biết rồi!” Trấn an Hiểu My an tâm, sau đó hắn chở cô đi dạo chơi, ăn uống một lát rồi về nhà ngủ.