Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 149: Truy ra




Hệ thống phòng ngự mạng của FBI so với hệ thống mạng của những trang web đen nổi tiếng thì mạnh hơn nhiều, thậm chí còn mạnh hơn cả Facebook, nhưng đối với kỹ năng hacker Thần Cấp của Hoàng Việt thì chút phòng ngự này chỉ là một vách ngăn mỏng, hắn chỉ cần khoảng 15 phút là đủ để xâm nhập vào.

“Xem nào, Athony Will, từng là người phụ trách nhận diện camera cho FBI, đã nghỉ hưu, từng có 30 năm công tác về lĩnh vực này!” Hoàng Việt nhanh chóng tra ra một vài cái tên trong hồ sơ dữ liệu của FBI.

“Wow, anh hai làm hay quá à!” Bé Na vô cùng ngưỡng mộ.

“Hắc hắc, nếu bé Na thích cũng có thể làm được!” Hoàng Việt nói xong, lập tức bấm điện thoại, gọi cho số này.

Đầu dây bên kia sau vài giây thì bắt máy, giọng điệu đầy nghi ngờ hỏi: “Ai đấy? Tại sao biết số này!”

“Xin lỗi, chào ông Athony Will, tôi có một thương vụ muốn hợp tác với ông, tôi muốn nhờ ông tìm người từ hệ thống Camera của London, người thân của tôi bị bắt cóc!”

“Xin lỗi, tôi đã không làm nghiệp vụ này từ lâu rồi!” Nói xong liền cúp máy luôn.

“Không được rồi, tìm người khác vậy!” Hoàng Việt không nản chí, lập tức tra tìm một danh tính khác.

Hoàng Việt lần lượt gọi cho một vài người, nhưng tất cả bọn họ đều từ chối, đa phần lý do là bọn họ đã không có đủ công cụ để tìm kiếm khi mà muốn làm việc này phải công tác trong FBI và sử dụng công cụ của tổ chức này mới được.

“Đây đã là người cuối cùng rồi, Sillic Runney, 48 tuổi, tên này không từng công tác trong FBI, nhưng là đối tượng được FBI đặc biệt chú ý giám sát, vì hắn từng làm việc cho những tổ chức Mafia!”

“Alo, xin hỏi có phải ông là Sillic Runney? Tôi có một thương vụ hàng triệu USD muốn hợp tác với ông!” Sau khi nối máy điện thoại, Hoàng Việt lập tức ra giá.

“Cụ thể là bao nhiêu!” Đầu dây bên kia vang lên thanh âm hưng phấn.

“5 triệu USD!”

“Được, rất tốt, muốn tìm người sao?”

“Đúng, London!”

“Cậu tìm đúng người rồi đấy, có hình ảnh gì không, cho tôi một ít đầu mối, tôi sẽ tra ra cho cậu!”

“Vâng, có hình, thông tin tôi sẽ gửi qua email của ông!” Hoàng Việt lập tức bấm máy tính, gửi hình 3 người Kiều Linh và một ít thông tin cụ thể, như tên đường, thời điểm bị bắt cóc cho tên Runney này.

Sau vài phút, người đàn ông này liền nói: “Không được rồi, hệ thống Camera London mới cập nhật mật khẩu mới, nếu tôi phá giải cũng mất vài tiếng, cậu cần gấp chứ?”

“Dĩ nhiên là rất gấp, bạn của tôi bị bắt cóc!”

“Vậy thì khó rồi...” Người này trầm ngâm.

“Chuyện mật khẩu ông đừng lo, mật khẩu là W291F3, ông có thể thử truy cập!” Hoàng Việt vội nói.

“Chà... Cậu là người trong nghề à... Hay thật!” Người này sau khi thử nhập mật mã, thấy chính xác liền tấm tắc khen.

“Để tôi kiểm tra cho, tôi có phần mềm tự động nhận dạng khuôn mặt, chỉ cần trong 15 phút sẽ tra ra địa điểm gần nhất mà 3 cô gái này xuất hiện cho cậu!”

“Được... Vậy thì cám ơn ông!”

15 phút sau, sau khi kiểm tra xong, người đàn ông này liền nói: “Đã có kết quả, nhưng cậu cũng phải chuyển tiền cho tôi đã chứ!”

Hoàng Việt bối rối rồi, hiện tại hắn không có sẵn tiền mặt a, nếu dùng nhiều cách khác kiếm tiền thì rất mất thời gian, haiz, xem ra phải làm chuyện thất đức vậy.

Tiếp đó, Hoàng Việt liền thâm nhập vào một ngân hàng Thụy Sĩ, rút ra 5 triệu USD, sau đó còn gửi tin nhắn cho người chủ ngân hàng rằng: “Tôi có việc cần dùng, mượn của ông 5 triệu USD, tốt nhất ông không nên công khai chuyện này cho bất cứ ai, nếu không ngân hàng của ông chờ đóng cửa đi!”

Sau đó, hắn chuyển cho tên Runney, người này sau khi nhận tiền rồi thì gửi ảnh và thông tin qua cho hắn, ba người Kiều Linh, Hiểu My và Thiên Di đã bị bắt vô một quán bar, hay đích xác hơn là một hầm chứa ở đường Wandsworth, cách đây khoảng 20 phút đi xe.

“Tụi mày cũng láo lắm, nếu ba người bọn họ mất một cọng lông, tao sẽ cho bọn bay đi chầu Diêm Vương!” Hoàng Việt lẩm bẩm làm ba mẹ hắn, bé Na và em trai Kiều Linh cũng phải hoảng sợ, không ngờ khi nóng giận Hoàng Việt lại đáng sợ như vậy.

“Ba mẹ, bé Na, em Hoàng, ở đây chờ anh, anh đi một chút sẽ về!” Hoàng Việt dặn dò bốn người, chuyến này đi chắc chắn sẽ có nguy hiểm, hắn không muốn gia đình mình phải can thiệp vào.

“Con đi một mình như vậy ổn không, hay chúng ta gọi cảnh sát đi!” Ba mẹ hắn lo lắng.

“Ba mẹ cứ yên tâm, nếu sau 1 tiếng mà con không về, cứ gọi cảnh sát!”

“Được!”

Sau đó, Hoàng Việt liền bắt taxi đi đến hầm chứa này, nhưng trước đó hắn phải hối đoái từ hệ thống một chiếc mặt nạ da người, loại mặt hàng này hắn đã cảm thấy thích thú khi xem thương thành của hệ thống từ lâu, vì rất có thể đám người bắt cóc biết mặt hắn, đồng thời hắn còn dùng Súc Cốt Công làm cho bản thân lùn đi hai mươi centimet, chỉ cao tầm 1m65.

Đến trước cổng quán Bar rồi, Hoàng Việt mới thấy xung quanh đây tụ hợp rất nhiều tên to cao bặm trợn, bọn hắn canh suốt cổng quán bar, chỉ cho mấy khách quen đi vào, tên nào tên nấy tay cầm điếu thuốc, xăm hình, ăn mặc sặc sỡ màu mè, mới nhìn là đủ biết đại gia.

Hoàng Việt vừa định đi vào thì bị ngăn lại, bọn chúng hỏi: “Ai giới thiệu? Tiêu phí bao nhiêu!”

Hoàng Việt khi nãy đã từ xa nghe được một tên đáp những câu này khi hắn đi vào, khi mà thính giác của hắn hiện tại rất thính, hắn liền trả lời: “Anh Poly giới thiệu, tiêu phí chừng 2000 bảng, hai anh cầm ít tiền mua thuốc!” Nói rồi dúi cho mỗi người tờ 100 bảng anh, hai tên này thấy vậy thì cười hề hề, sau đó cho Hoàng Việt vào.

Bước vào quán bar, Hoàng Việt liền thấy không khí trong này rất dơ bẩn, khi mà có mấy cô vũ công nữ thoát y nửa thân mình múa cột, đám khách nhân ở dưới thì đứng sát bên liếm liếm môi trông xem, mấy nữ vũ công này dùng ánh mắt đầy ma mị, câu dẫn người khác nhìn đám khách nhân để mong bọn họ dúi vào quần mính mấy tờ 100 bảng.

Hoàng Việt dĩ nhiên là không có tâm trạng để xem, hắn quan sát tổng thể quán bar, sau đó thấy ở một bên có cửa thoát hiểm, hẳn là nơi này nối liền với hầm chứa ở phía dưới, chắc chắn Kiều Linh bị nhốt trong đây.

Đang định đi xuống đó thì có mấy người da đen ngăn hắn lại, nói: “Cho check tí! Hôm nay có 3 em gái mới, tiếc là bọn nó sắp được bán cho mấy anh Ả Rập ở Dubai, bọn tao thèm lắm mà không ăn được!”

“Hoàng Việt nghe vậy mà điên tiết, bọn này tính bán 3 người thân của hắn cho bọn thiếu gia công tử ăn chơi sao, vậy thì cuộc sống sau này của 3 người bọn họ khác gì địa ngục chứ, tuy rằng rất tức giận nhưng Hoàng Việt cố trấn tĩnh, sau đó cho người này kiểm tra, do hắn giấu súng ở Linh Điền Không Gian nên bọn này có kiểm tra cũng không tra ra được gì!”

“Được rồi, xuống đi!” Tên này ra hiệu cho Hoàng Việt có thể đi.

...

Lúc này, trong một căn phòng dơ dáy, trên giường còn có vết tích của mấy chiếc bao cao su đã sử dụng, có hai tên đàn ông da trắng đang nhìn chằm chằm 3 người Kiều Linh, Thiên Di, Hiểu My đang co ro ngồi tại một góc, một tên trong đó nói:

“Ba con này ngon quá, hay mình táy máy chút được không anh!”

“Mày nói đúng đó, tao nhịn đã lâu rồi, sờ chút có sao đâu!”

Ba người Kiều Linh, Hiểu My và Thiên Di nghe vậy thì môi run lên cầm cập, liên tục hét: “Đừng tới đây, đừng tới đây!”

Nhưng bỗng vào lúc này, cửa phòng bị mở ra, một thân ảnh trung niên thấp lùn, cầm một thanh súng lục bước vào gian phòng...