Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 98: Khai quan




Bao Cốc không trả lời Tiểu Thiên Hồ, bám lấy dây xích bò lên trên. Tuy nói nàng không cách nào đề khí vận công nhưng luyện đấu chiến kỹ cùng tu luyện lâu như vậy, vô luận là khí lực hay là độ nhanh nhẹn, năng lực phản ứng đều có tiến bộ rất lớn. Cao độ mấy trượng này đối với nàng mà nói một chút độ khó cũng không có, chính là cả người ướt đẫm, y phục còn rỉ nước có chút vướng bận, vài lần đều bị làn váy cuốn lấy chân thiếu chút nữa trượt ngã. Nàng làm trò này trước mặt hai yêu tinh một lớn một nhỏ, Bao Cốc thực sự xấu hổ phải cởi sạch y phục ướt sũng nên chỉ có thể thả chậm tốc độ cẩn thận leo lên.

Nàng leo được một nữa, khóe mắt thoáng nhìn Tiểu Thiên Hồ vô lực quỳ rạp trên mặt đất, tựa hồ rất khó chịu. Nàng quay đầu nhìn thấy Tiểu Thiên Hồ cũng đang nhìn nàng, sau đó liền độn trở về trong huyết thệ lệnh bài. Bao Cốc vội hỏi Tiểu Thiên Hồ trốn trong huyết thệ lệnh bài: "Ngươi không sao chứ?"

Tiểu Thiên Hồ đáp: "Không trở ngại, chỉ là bị phù chú ở đây áp chế, linh khí trên người hao mòn rất nhanh...." Nói xong đôi mắt nhắm lại ngủ thiếp đi.

Bao Cốc cảm thấy Tiểu Thiên Hồ ngoại trừ có chút suy yếu không có gì trở ngại, nàng đánh thức Tiểu Thiên Hồ, ném hai linh quả cho nó để nó ăn rồi nghỉ ngơi một chút, liền không hề để ý đến nữa, tiếp tục leo lên trên.

Rốt cục, Bao Cốc bò lên trên quan tài. Nàng phát hiện quan tài này so với quan tài thông thường lớn hơn, rất có cấp bậc đế vương. Trên quan tài có khắc phù văn và khóa lại vô cùng phức tạp, mỗi một đạo phù văn dường như đều sống, tay nàng chạm vào vẫn cảm thấy nóng rực. Nàng cố sức gõ quan tài, hỏi: "Yêu tộc tiền bối, có thể nghe được ta nói chuyện sao? Có thể nghe thấy thì gõ quan tài." Nàng ghé vào trên quan tài lắng nghe nửa ngày lỗ tai cũng sắp bị phù văn nướng chín, cũng không nghe được đáp lại. Bao Cốc ngồi dậy xoa xoa lỗ tai, lại hỏi: "Còn sống không?" Nàng cảm thấy vị này trong quan tài nhất định còn sống, nếu không thế nào nhìn chằm chằm vào nàng. Nàng không tin đây là ảo giác, từ lúc nàng tu tiên đến bây giờ tốt xấu gì cũng coi như là cao thủ Trúc Cơ Kỳ, điểm ấy linh giác vẫn phải có.

Bao Cốc ngồi trên quan tài đợi đến khi y phục ướt sũng của nàng bị sức mạnh phù văn làm khô cũng không nghe được đáp lại. Nàng có chút buồn bực hô lên: "Ngươi rốt cuộc có muốn ra ngoài không? Nhìn ta chằm chằm ta gọi lại không ra, ngươi rốt cuộc là có ý gì?" Nàng nói xong lại dán đến quan tài nghe động tĩnh, kết quả vẫn không hề có tiếng động. Bao Cốc thầm oán, nói: "Có phải khí lực có khí lực nói chuyện không? Ngươi chờ một chút!" Nàng lại dọc theo dây xích leo xuống Huyết Trì, hít sâu nín thở, "bủm" Nhảy vào trong Huyết Trì chứa đầy thủy phù (nước bùa). Nàng trầm xuống bao nhiêu nước trong Huyết Trì liền tràn ra bao nhiêu, lúc nàng lặn đến đáy Huyết Trì sâu ba bốn trượng, nước trong Huyết Trì cũng không còn.

Bao Cốc đứng dưới đáy hồ trợn tròn mắt. Nàng thế nào cũng không nghĩ tới Huyết Trì lại sâu đến thế. Trước đây nàng có phi kiếm có thể phi, cao tới đâu cũng không đáng nói, nhưng ở chỗ này nàng không phi kiếm lại không cách nào điều động chân khí, cái hồ sâu như vậy làm thế nào leo lên? Lẽ nào phải đào một cái đường hầm dẫn lên sao?

Nàng từ trong túi trữ vật tìm ra cái búa Kim Đan kỳ Sư Tỷ cho nàng đã thật lâu không dùng đến, gắn sức đập vỡ vách hồ, nhưng nghe "koong" một tiếng kim thạch cứng rắn vang lên, vách hồ không chút sứt mẻ, búa của nàng lõm một lỗ, hai tay bị chấn động đau nhức sinh đau, ngay cả búa thiếu chút nữa cũng nắm không chắc rơi xuống đất. Bao Cốc lúc này mới nhớ đến đấy hồ này nhìn như một cái hồ nhưng thật ra là tỏa yêu tháp, đây là pháp bảo không biết đẳng cấp cao bao nhiêu a, nàng dùng búa Kim Đan kỳ để đập, có thể đập vỡ sao?

Nàng yên lặng thu hồi búa, lần thứ hai lục lọi trong túi trữ vật siêu lớn xem có tìm được cái gì dùng dùng được hay không. Vừa tìm liền mừng rỡ phát hiện một đống lớn chất thải vô dụng trước đó các nàng đào ra lúc bị nhốt trong bụng giao long.

Bao Cốc đổ từng chút từng chút chất thải trong túi trữ vật siêu lớn ra, bản thân lại giẫm lên đống chất thải không ngừng cao lên, chờ lúc chất thải lấp đầy hồ, nàng cũng từ trong hồ bước ra. Bao Cốc ngẩng đầu nhìn quan tài bên trên, nhìn thấy hồng sắc phù văn dưới đáy quan tài kia đã biến mất.

Nàng lần nữa dọc theo dây xích leo lên trên quan tài, cố sức gõ quan tài, nói: "Có thể nghe thấy ta nói chuyện sao? Có thể nghe được thì gõ quan tài một cái." Trong quan tài vẫn như cũ không tiếng động.

Bao Cốc buồn bực, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ là cấm chế được giải trừ còn ít?" Nàng nhìn đỉnh tháp, muốn giải trừ cấm chế trên đỉnh tháp, nhưng không biết năng lượng phát ra từ đâu nên không dám manh động. Nếu như có thể chém đứt vài sợi dây xích khiến sức mạnh cấm chế từ tường tháp chuyển đến quan tài ở trung tâm giảm bớt thì tốt, có thể vị đại yêu tinh trong tháp sẽ có thể cử động, nhưng mà bảo tháp đẳng cấp quá cao, làm sao nàng có thể lay động?

Bao Cốc không có cách nào.

Nàng bị nhốt ở chỗ này không ra được, kết giới ở cửa tháp khiến Sư Tỷ các nàng không cách nào tiến đến, các nàng muốn sống đi ra ngoài nàng nhất định phải tháo gỡ khốn cảnh trước mặt.

Bao Cốc ngẩng đầu lên nhìn quan tài bên trên, nói: "Tiền bối, ngươi đừng nhìn chằm chằm ta nữa a, ta đang suy nghĩ biện pháp cứu ngài, ngài cũng cho ta một chút chủ ý, ta mới có thể cứu được ngài a!"

Quan tài vẫn không hề có động tĩnh.

Bao Cốc vò đầu, ánh mắt lơ đãng rơi xuống Huyết Trì bị chất thải lấp đầy, trong đầu nàng linh quang chợt lóe, nếu nàng có thể đổ đầy hồ, vì sao không thể đổ đầy tháp nâng quan tài lên cao? Quan tài nâng cao, dây xích kéo căng bên trên sẽ buông lỏng, nàng có thể dễ dàng cởi bỏ dây xích trên quan tài?

Trong túi trữ vật siêu lớn của nàng có lượng lớn chất thải, còn có nham thổ nàng cùng Sư Tỷ luyện Bàn Sơn Di Hải chuyển vào, cùng không ít cây gỗ mấy trăm năm. Kiếm Kim Đan kỳ chém không được bảo tháp này nhưng lẽ nào không chém được vài gốc cây?

Bao Cốc nghĩ liền làm.

Nàng đem một gốc cây bốn người ôm, cao tới bốn năm trượng từ túi trữ vật siêu lớn di chuyển đến dưới đáy quan tài.

Cổ thụ so với vị trí của quan tài trên không trung cao hơn, ngọn cây không những không độn dưới đáy quan tài nâng nó lên, trái lại còn bị quan tài ép đến tán cây cành cây gãy đi không ít. Bao Cốc chưa từ bỏ ý định thu cây cổ thụ này trở lại, chọn một cây cổ thụ lớn hơn nữa, kết quả vẫn như cũ, cổ thụ ép gãy, quan tài bất động.

Nàng nhận thấy cổ thụ tầm thường không được, lại thay đổi thành long thiết mộc dị thường kiên cố, kết quả vẫn gãy cành.

Bao Cốc chưa từ bỏ ý định, nàng dùng nham thạch chất đống đến ngang bằng độ cao của quan tài, muốn dùng nham thạch lót quan tài, kết quả chính là nham thạch dưới quan tài không ngừng vỡ vụn.

Bao Cốc tức giận đến nghiến răng, quát to: "Là ngươi bức ta!" Nàng phát ra hung ác, bày một pháp trận cắt đứt thăm dò của ngoại giới, lấy ra một cái túi nước làm bằng da sói trước đây ở Linh Vân Phong dùng da sói dự trữ qua mùa đông để may, nàng xem túi da như bồn tiểu, một tay bóp mũi, một tay che mặt, rống lên với ánh mắt đang nhìn nàng chằm chằm: "Không được nhìn, nếu không ta không cứu ngươi.." Nàng nói xong liền cảm thấy ánh mắt nhìn chằm chằm nàng biến mất. Bao Cốc nhất thời đại hỉ, thầm nghĩ: "Đại yêu tinh bên trong vẫn chưa chưa chết, còn sống." Nàng hô lên: "Ngươi không được nhìn ta, nếu không ta bị giam đến chết ở chỗ này cũng sẽ không cứu ngươi!" Nàng dùng linh giác tỉ mỉ kiểm tra một phen, phát hiện vị kia trong quan tài xác thực không nhìn nàng, vì vậy bóp mũi ngồi xổm trong pháp trận giải tỏa – đi tiểu.

Theo thực lực tăng tiến, nàng ăn uống ngủ nghỉ tiết tấu cũng chậm đi, một tháng không đi tiểu cũng là chuyện bình thường.

Bao Cốc cũng không nhớ rõ bản thân không tiểu tiện đã bao lâu rồi, tuy nói nàng ăn rất nhiều Chu Minh quả, thể chất sạch sẽ, nhưng cũng không tránh được chất bẩn tích tụ, hơn nữa gần đây ở trong bụng giao long hít nhiều thi khí, thi độc, đan giải độc cũng nuốt vài viên, nửa bồn nước tiểu vàng này cũng sắp giống như thi thủy rồi.

Bao Cốc bóp mũi nghẹn thở đến khuôn mặt đỏ bừng, bưng nứa bồn nước tiểu bò đến bên cạnh quan tài, nói: "Tiền bối, ngươi đừng tránh a, ta cũng là vì cứu ngươi mới bất đắc dĩ làm thế." Nói xong, nhắm mắt, hất bồn nước tiểu bốc mùi lên quan tài.

" Xích —" âm thanh nước lửa gặp nhau vang lên, còn mang theo một cổ vị đạo đặc biệt khó ngửi phiêu tán.

Bao Cốc bị huân đến dạ dày cuồn trào, thiếu chút nữa không nhịn được mà nôn ra. Nàng liều mạng xua tay, liên tục lui về phía sau.

Khói xanh ngùn ngụt trên quan tài, thoạt nhìn phù văn cường đại đang dần tiêu tán trong trận trận khói đen, mà ngay cả dây xích trên quan tài cùng theo sức mạnh của phù văn biến mất, lộ ra bản chất xích kim huyền thiết.

Bao Cốc thầm nghĩ: "Hừ, phá được ngươi rồi! Không có pháp lực gia trì, ta dùng bảo kiếm Kim Đan kỳ chậm rãi chém cũng có thể chém đứt những dây xích này!" Nàng nhìn đến linh quang đổ xuống từ đỉnh tháp lúc chạm vào ô uế trên quan tài cũng tan đi, cả tòa bảo tháp giống như nổi lên sương mù, mông lung mờ mịt.

Bao Cốc không biết nàng hất nửa bồn nước tiểu còn có thể gây ra biến cố gì, để tránh đêm dài nhiều mộng, nàng không dám ngây ngốc, lập tức vọt tới bên cạnh quan tài, gọi: "Tiền bối, có thể nghe thấy ta nói chuyện không? Có thể cử động không? Có thể thì gõ quan tài."

Trong quan tài vang lên một tia động tĩnh cực, âm thanh này so với Hồ Điệp vẫy cảnh còn nhỏ hơn.

May mà Bao Cốc tu luyện đã lâu tai thính mắt tinh, lại toàn lực chăm chú lắng nghe động tĩnh trong quan tài nên mới không bỏ qua động tĩnh này.

Nàng thầm nghĩ: "May mà còn chưa có chết." Nơi này hấp không được nửa điểm linh khí, bị nhốt không biết bao nhiêu năm, cho dù là thần tiên chỉ sợ cũng đã tuyệt giận. Nàng nghe âm thanh yếu ớt kia cũng không ngoài ý muốn, thậm chí trong lòng cân nhắc còn hơi kém một chút. Dù sao, nếu như lôi ra một đại yêu tinh mười phần tinh thần, vậy nàng phải vì an nguy của bản thân mà lo lắng rồi.

Bao Cốc lấy ra bảo kiếm Kim Đan kỳ hướng xích kim huyền thiết trảm xuống.

Bảo kiếm Kim Đan kỳ cũng chém hỏng ba cây mới chém đứt dây xích xích kim huyền thiết quấn trên quan tài cản trở nàng mở nắp, về phần mấy sợ dây xích xung quanh treo quan tài nàng không để ý đến.

Bao Cốc mệt đến thở dốc, tay đều chém ra vết ngân, Nàng thầm nghĩ: "Xích kim huyền thiết này thật là nguyên chất a!" Đau lòng nhìn dây xích bị ô uế, trong lòng nói: "Cũng không biết rửa sạch còn có thể dùng luyện thành pháp bảo hay không a, vật liệu rất tốt a!" Việc cấp bách là vị đại yêu tinh trong quan tài! Lực chú ý của Bao Cốc dời khỏi xích kim huyền thiết, vận khí lực toàn thân đẩy nắp quan ra. Lúc nắp quan lộ ra một cái khe, nàng rất cảnh giác lui ra phía sau không chuyển mắt nhìn chằm chằm quan tài nửa ngày, phát hiện động tĩnh gì cũng không có. Tình huống so với phỏng đoán của nàng có khác biệt, nhiều năm trôi qua, quan tài này bị phong ấn nhiều năm, cho dù là thần tiên có sạch sẽ đến đâu đi nữa cũng phải có mùi, huống hồ đại yêu tinh?

Vì đề phong đại yêu tinh giở trò yếm trá, nàng lấy ra một đống Kim Đan phù trấn ở trên người, đặc biệt phải đề phòng bị đoạt xác, cho nên nàng dán một tá Kim Đan Phù trên trán, lúc này mới cẩn cẩn dực dực tiến đến trước quan tài, nhẹ nhàng đẩy ra phù ấn ngăn chặn thần niệm, nhìn vào trong quan tài, nghe được giọng nói suy yếu: "Có thức ăn không?"

Bao Cốc vô thức toát ra một ý nghĩa: "Tiền bối, ngươi mới vừa bị nước tiểu hất vào còn hỏi thức ăn , ngươi ăn được sao?" Nàng cũng là người trải qua nạn đói, biết tư vị đói bụng, dừng chốc lát, trong lòng đau xót. Nàng gom đủ khí lực đẩy nắp quan ra.

Nắp quan tài rất nặng bị nàng ném ra ngoài, nện trên nham thạch chất đống, trực tiếp lún xuống nham thạch, nắp quan bị ném vào đống nham thạch có chút giống như khối sắt ném vào đậu hũ.

Bao Cốc cũng không rãnh rỗi nhìn nắp quan, ánh mắt của nàng rơi vào trong quan tài, chỉ thấy một sinh vật hình người dáng vẻ thấp bé, gầy đến chỉ còn da bọc xương ngay cả tóc đều rụng hết nằm trong quan tài. Thanh Sơn huyện ba năm đại hạn, Bao Cốc gặp qua rất nhiều người bị đói đến gầy như vậy, nàng không hiểu tại sao cảm thấy mũi chua xót, trong viền mắt liền ngấn lệ.

Vị kia nằm trong quan tài môi run rẩy, lại hỏi: "Hài tử, có thức ăn không?"

Bao Cốc lập tức gật đầu, lấy ra một hồ lô ngũ giai Hầu Nhi Tửu cẩn cẩn dực dực rót vào trong miệng hắn. Tuy rằng hắn rất đáng thương nhưng Bao Cốc không dám khinh suất, ngay cả linh phù trên trán cũng không dám gỡ xuống, cho dù lúc cho hắn uống Hầu Nhi Tửu cũng cảnh giác phòng bị.