Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 328: Sư Tỷ Muội






Bao Cốc hít sâu một hơi định thần lại, cũng cố không nhìn về nơi đang diễn ra thảm trạng diệt thế thiên băng địa hãm kia, nhìn quanh một vòng bốn phía hộ vệ Khảm Bang đang thấp thỏm lo âu, lạnh nhạt nói: "Không cần quá kinh hãi, các ngươi là Khảm Bang đệ tử, cho dù trời có sập xuống, ta cũng có thể bảo vệ các ngươi chu toàn." Nàng quay đầu nhìn về phía Ngọc Mật, nói: "Sư tỷ, đi theo ta." Nắm tay Ngọc Mật đi về hướng U Ảnh Các phân đà.

Nàng cùng Ngọc Mật đến U Ảnh Các phân đà thấy Vương Đỉnh đã ở đấy, U Ảnh Các đưa các ngọc giản chứa tin tức của các lộ thế lực đến, Vương Đỉnh cơ hồ đã muốn chôn ở bên trong đống ngọc giản.

Vương Đỉnh cảm thấy được Bao Cốc đến, đứng dậy thi lễ, nói: "Lệnh chủ, đây đều là tình huống các nơi sau khi Hoang Cổ Sơn Mạch có dị động...Nhiều lắm...Rất thảm...thám tử U Ảnh Các bên ngoài thám thính tin tức.....rất nhiều đều...gặp nạn..."
Bao Cốc nói với Ngọc Mật: "Sư tỷ, ngươi có thể tùy ý kiểm tra." Nàng rút ra một quyển thả ra thần niệm tham vào, đồng thời hỏi Vương Đỉnh: "Còn có cái gì? Ngươi nói vấn đề mấu chốt."
Vương Đỉnh hít sâu một hơi, khom người nói: "Lệnh chủ, thuộc hạ cả gan, sau khi có được ngọc giản đối phó Bạt họa không lâu, liền đem pháp trận quyển trục đối phó Bạt phục chế thành nhiều ngọc giản, bán cho các thế lực cùng Khảm Bang giao hảo, những thế lực cũng cứ thế qua tay đầu cơ trục lợi..."
Bao Cốc liếc nhìn Vương Đỉnh, nói: "Nói cách khác Tu Tiên Giới những nơi có pháp trận phòng ngự che chở, thương vong cũng không thảm trọng?" Như thế, cũng là tốt.

Vương Đỉnh nói: "Cùng Khảm Bang giao hảo, nghe theo lời Khảm Bang, cải biến phòng ngự pháp trận sớm, có đại trận bảo vệ, thương vong hẳn là không nghiêm trọng.

Thuộc hạ vừa rồi lật xem qua một ít, cũng nhận được không ít người đứng đầu thế lực gửi lời cảm tạ..." Hắn lời vừa chuyển, lại nói: "Trước mắt, các lộ thế lực Tu Tiên Giới tình huống thương vong vẫn còn đang thu thập tin tức, hẳn là cần vài ngày nữa mới có thể xác thực tình huống cụ thể.

Quan trọng trước mắt là bước tiếp theo nên làm như thế nào?"
Bao Cốc đặt lại ngọc giản trên tay, nói: "Điều động hết thảy lực lượng Khảm Bang có thể điều động, thành lập cứ điểm dừng chân có thể chống đỡ thi yêu thi quỷ khô lâu quái như Khảm Bang khách sạn.

Dốc sức mời chào công tượng, dùng tốc độ nhanh nhất chế tạo pháp khí, pháp bảo đối phó Bạt, trước thỏa mãn nhu cầu của các thế lực giao hảo, về phần thế lực đối địch, không cần quản bọn họ đi tìm chết!
Hoang Cổ Sơn Mạch dị động đưa tới thảm hoạ sẽ khiến rất nhiều người bị doạ cho khiếp đảm, sẽ có rất nhiều tu tiên giả tìm đến nương tựa Khảm Bang, mong muốn được che chở, đây là thời cơ tốt để Khảm Bang khuếch trương thế lực, an bài những người mới vào trong quân đội, huấn luyện nghiêm khắc, đem biện pháp đối phó Bạt ghi lại bên trong ngọc giản truyền thụ cho bọn hắn.

Trước mắt cần nhất chính là lực lượng có thể chống đỡ yêu vật hoành hành.


Phòng ngự đại trận cùng với quân đội, chiến hạm có thể chinh chiến đều là những thứ không thể thiếu.

Trước tiên xây dựng phòng ngự, mọi việc khác đều tính sau đi."
Vương Đỉnh cung kính đáp: "Vâng!" Hắn hỏi: "Lệnh chủ hẳn muốn biết được tình huống của thế lực quân liên minh?"
Bao Cốc chỉ biết thế lực Quân liên minh đã bị đánh tan, thành trì bị tán tu chiếm lĩnh, tất thảy đều lui trở về tông môn, về phần thế lực bên ngoài nàng không biết.

Vương Đỉnh lời này, sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới.

Nàng nói: "Ngươi nói đi."
Vương Đỉnh đáp: "Thế lực Quân liên minh thương vong thảm trọng, môn hạ đệ tử phân tán, thoát được liền trốn đi, cũng có không ít người sẵn sàng góp sức Khảm Bang!" Hắn nhìn Bao Cốc, hỏi: "Thu hay là không thu?"
Bao Cốc thật sâu nhìn mắt Vương Đỉnh, nói: "Ngươi không biết ta là người có thù tất báo? Bị người đánh, thiếu chút nữa bị bức đến tuyệt lộ, vừa quay đầu lại muốn ta chuyện cũ bỏ qua? Vương Đỉnh, ngươi cảm thấy ta là một người Rộng lượng như vậy sao? Vẫn là câu nói kia, không quản bọn họ đi tìm chết! Quân liên minh, một người cũng không thu! Bọn họ có bản lĩnh bài trừ phong ấn, thả ra Bạt, tự nhiên cũng có bản sự ở Bạt họa có thể sống yên, sẵn sàng góp sức Khảm Bang làm cái gì? Ôi chao, lúc trước còn muốn cùng Khảm Bang khai chiến, đánh cho chết đi sống lại, vừa quay đầu lại đã nghĩ gia nhập Khảm Bang? Bọn họ xem Khảm Bang là cái gì? Nghe lệnh! Du tán bang chúng của Khảm Bang cũng không cho bọn họ làm!"
Vương Đỉnh nghe Bao Cốc này lời nói chỉ cảm thấy đầu đầy mồ hôi! Lệnh chủ thật đúng là đủ thẳng thắn ạ! Hắn lại nhìn về hướng Ngọc Mật đang ở một bên lục lọi ngọc giản.

Hắn đã đi theo lệnh chủ nhiều năm, vốn trước kia nghĩ lệnh chủ tính tình lãnh đạm a, hiện tại đã sắp thành cái Hỏa Bạo Long thứ hai! Nhưng Hỏa Bạo Long chính hiệu lại càng lúc càng lãnh đạm rồi, càng ngày càng giống như lệnh chủ trước kia.

Tướng thê thê a!
Bao Cốc thấy Vương Đỉnh một đôi ánh mắt gian tà dừng ở trên người nàng cùng sư tỷ ngắm tới ngắm lui liền biết hắn đang oán thầm, nắm lấy một quyển ngọc giản đập lên đầu Vương Đỉnh, Vương Đỉnh sợ tới mức tay chân đều run run, kinh sợ quỳ xuống.

Nàng nói: "Ngươi đi làm việc đi."
Vương Đỉnh ứng thanh: "Vâng!" Ôm trán bị đau rời khỏi phòng quản sự của phân đà U Ảnh Các ở Thương Đô thành.

Hắn vừa bước ra phòng, thần niệm liền thám được Lệnh chủ nhà hắn nhíu mày, yếu ớt hỏi: "Sư tỷ, gần đây có phải tính tình ta rất không tốt đúng không?" Vương Đỉnh nói thầm: "Ôi, lệnh chủ, ngươi còn biết a!" Từ Tiềm Long Uyên trở về, tính tình của ngài liền không tốt, toàn bộ một thùng thuốc súng, làm cho hắn nghiêm trọng hoài nghi Lệnh chủ cùng Hỏa Bạo Long trao đổi hồn.

Ngọc Mật đặt ngọc giản trong tay xuống, nói: "Ta thấy Vương Đỉnh xử lý sự vụ của Khảm Bang rất tốt, không phải ngươi cũng rất yên tâm với hắn sao? Sao không đem sự vụ Khảm Bang đều giao cho hắn giống như trước đây, có chuyện gì khó giải quyết hắn lại đến tìm ngươi, không phải rất tốt sao?"
Vương Đỉnh nghe được Ngọc Mật lời này thiếu chút nữa muốn quay trở lại dập đầu cầu xin tha thứ, Ngọc Mật tiên tử, Hỏa Bạo Long tổ tông, Chấp Lệnh Sứ đại nhân, ngài bỏ qua cho ta đi, đây là Bạt họa vào đầu, chuyện nhỏ ở đâu ra a!
Bao Cốc trầm ngâm suy nghĩ, nói: "Cũng tốt! Cùng lắm thì chúng ta tìm sư mẫu nương tựa đi."
Vương Đỉnh thiếu chút nữa đã trở về ôm lấy chân Lệnh chủ đại nhân mà khóc lớn: "Đừng a" Nhưng mà hắn thật sự không dám, nếu là làm cho lệnh chủ biết hắn đang nghe lén vợ chồng son các nàng nói chuyện, kết cục của hắn chắc chắn rất thảm.

Vương Đỉnh hạ quyết tâm, dù chết cũng phải ôm chặt đùi Lệnh chủ, theo sát bên người Lệnh chủ cho dù là chết mới dừng.

Nếu Khảm Bang kinh doanh tốt, kiến công lập nghiệp, tự nhiên không thể thiếu chỗ tốt cho hắn, nhưng nếu một ngày nào đó Bạt họa thực trở thành hoạ diệt thế, vậy chỉ có đi theo Lệnh chủ mới có một con đường sống.

Huống hồ, hồi tưởng mười mấy năm trước, hắn bất quá chỉ là một tán tu, không quyền không thế, dựa vào người khác, là phụ tá hơi có danh tiếng mà thôi, nay trong tay hắn nắm giữ bao nhiêu sinh mạng thuộc hạ? Bao nhiêu thế lực hưng suy? Có được như vậy tất nhiên là do hắn cố gắng, nhưng càng nhiều là Lệnh chủ ban cho.

Khảm Bang có thể sừng sững, không phải dựa vào có Lệnh chủ đứng phía sau? Điều tối trọng yếu chính là Lệnh chủ là một người bao che khuyết điểm, đối với người bên cạnh, vì nàng làm việc, nàng tuyệt không bạc đãi.

Quân lấy quốc sĩ đối ta, ta tất quốc sĩ báo ân.

Bao Cốc tự nhiên không rảnh đi cân nhắc tâm tư của Vương Đỉnh.


Nàng vùi trên ghế quản sự, như có chút đăm chiêu hỏi: "Sư tỷ, ngươi nói xem nếu Ti Nhược không có đem Hoang Cổ Sơn Mạch tặng cho Huyền Thiên Môn, nếu Huyền Thiên Môn không có nhìn trúng Huyền Thiên sơn mạch, có phải sẽ không có trận này Bạt họa này không?"
Ngọc Mật nghiêng đầu hơi chút trầm ngâm, nói: "Trừ phi Hoang Cổ Sơn Mạch có thể đem Bạt trấn tử, nếu không sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày Bạt thoát vây.

Theo tình huống trước mắt, Hoang Cổ Sơn Mạch tuy là phong ấn Bạt, nhưng chỉ là phong ấn, không thể chân chính đem Bạt tiêu diệt, không phải sao?"
Bao Cốc nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Ngươi nói có đạo lý.

Thánh di từng nói, nếu chiếm cứ Hoang Cổ Sơn Mạch, mượn đại trận phong thiên tuyệt vực cùng phong thủy đại thế của Cửu Long Thăng Tiên Cục, cho nàng thời gian, nàng có thể đem Bạt trấn chết.

Huyền Thiên Môn cũng có thể trùng kiến Thăng Tiên Đài, một giới này có thể đả thông thông đạo dẫn đến thượng giới lần nứa.

Đáng tiếc, hết thảy đều hủy ở trong sự ích kỷ, tham lam của bọn họ...Những thế lực kia mưu đồ cuồng vọng muốn tiến thêm một bước, ổn tọa vị trí thế lực đỉnh phong, bây giờ...ah..."
Nàng đem một quyển ngọc giản được mở ra trước mặt ném về trong đống ngọc giản.

Ngọc giản này, viết là Kim Ô Thánh Đạo, đã diệt quốc rồi.

Thế lực thứ bảy Tu Tiên Giới, ngắn ngủi trong một tháng, diệt quốc! Kim Ô Thánh Triều mưu đồ Thánh Khí bên trong Hoang Cổ Sơn Mạch, kết quả lại tử thương thảm trọng ở Hoang Cổ Sơn Mạch.

Không cam lòng tổn thất ở Hoang Cổ Sơn Mạch, liền gia nhập quân liên minh đối phó Khảm Bang cùng Việt Quốc, cuối cùng lại bị Thần Trì Cung gài bẫy, lần nữa bị thiệt hại nặng.

Hoang Cổ Sơn Mạch dị động, Kim Ô Thánh Triều là hàng xóm của Việt Quốc, hoạ Bạt lan đến không thua gì Việt Quốc, nhưng Kim Ô Thánh Triều lại kết thù với Việt Quốc và Khảm Bang, không có được biện pháp phòng ngự hiệu quả, lại tiếp tục chịu tổn thất nặng.

Dị động của Hoang Cổ Sơn Mạch khiến địa bàn bên trong Kim Ô Thánh Triều nơi nơi xuất hiện khe hở, toàn bộ quốc gia đều tràn ngập trong huyết sát tử khí, liền ngay cả kinh đô Kim Ô Thánh Triều cũng bị huyết sát tử khí bao phủ, chỉ có một số ít người đúng lúc thông qua Truyền Tống Pháp Trận thoát đi đến Việt Quốc, may mắn thoát khỏi một kiếp nạn.

Bao Cốc không muốn hưng tai nhạc họa, nhưng đối với loại trước khi tin tức thánh khí ở Hoang Sơn Cổ Mạch bị lộ thì chạy đến phân đường Khảm Bang, biểu trung tâm cầu kết minh, vừa quay đầu lại liền đi đào Thánh Khí, phá trận thả ra Bạt, còn lại gia nhập thế lực Quân liên minh như Kim Ô Thánh Triều, Bao Cốc thầm nghĩ tặng bọn họ một chữ — Đáng!
Nàng không có độ lượng lớn như vậy, nàng càng không làm được chuyện bỏ qua cho kẻ từng đánh mình, làm không được không oán không hận.

Gặp rắc rối xuống dốc rất tốt, càng nhiều người vô tội đang chịu tai hoạ bất ngờ do bọn họ gây ra đây!
Bao Cốc trong lòng khó chịu, nàng hướng Ngọc Mật vươn tay ra.

Ngọc Mật biết Bao Cốc lo lắng phập phồng, các loại cảm xúc pha tạp, nàng thấy Bao Cốc hướng nàng vươn tay ra, liền đi đến bên người Bao Cốc, nắm chặt tay Bao Cốc, đem Bao Cốc ôm vào trong ngực, đau lòng nói: "Đừng nghĩ!Bao Cốc, xin ngươi đừng nghĩ đến nữa! Việc đã đến nước này, mặc kệ là oán hay là hận đều không có ích gì.

Đường đã đi qua vĩnh viễn ở phía sau, đường phải đi, luôn luôn ở phía trước, con người sống trên đời, cũng không thể quay đầu."
Bao Cốc đầu chôn ở trong lòng Ngọc Mật, nói: "Ngay cả Thánh di đều buông bỏ Tu Tiên Giới này rồi!"
Ngọc Mật nói: "Làm sao ngươi biết là Thánh di buông bỏ? Nàng chỉ là làm chuyện nàng có thể làm, nàng rời đi không phải là nàng buông bỏ, mà là nàng đã bất lực." Ngọc Mật ngồi xổm xuống, cầm lấy tay Bao Cốc, nhìn Bao Cốc, hỏi: "Ngươi nguyện ý bỏ mặc nhất giới này từ nay về sau hóa thành tuyệt địa, không một bóng người, không có nơi đặt chân cho nhân tộc, không có nơi đặt chân cho Huyền Thiên Môn sao?"
Bao Cốc nói: "Huyền Thiên Môn vốn dĩ đã mất nơi đặt chân."
Ngọc Mật nói: "Nhưng Huyền Thiên Môn vừa có nơi đặt chân rồi.

Sư công không phải đã quyết định cho mười vạn đệ tử Huyền Thiên Môn xuất thế tu hành, thiên hạ này chính là nơi Huyền Thiên Môn tu hành, lịch lãm, nếu một giới này hóa thành tuyệt địa, Huyền Thiên Môn đặt chân ở đâu? Huyền Thiên Môn ở nơi nào tu hành lịch lãm?"
Bao Cốc nói: "Nhưng lấy lực lượng mỏng manh của ta, ta cứu không được thiên hạ, ta không đối phó được Bạt."
Ngọc Mật nói: "Ngươi là Khảm Đao lệnh chủ, nhất hô bách ứng Khảm Đao lệnh chủ.


Tu Tiên Giới đều cho rằng ngươi có biện pháp, ngươi có thể đối phó Bạt!" Nàng xoay người cầm lấy một quyển ngọc giản đưa cho Bao Cốc nói: "Ngươi xem xem, hôm nay có bao nhiêu người sẵn sàng vì Khảm Bang góp sức! Bọn họ vì cái gì sẵn sàng góp sức Khảm Bang? Bởi vì bọn họ tin tưởng ngươi là hy vọng của bọn họ! Bao Cốc, có hy vọng mới sẽ không tuyệt vọng.

Ta có rất nhiều rất nhiều lần bị trọng thương cận kề cái chết, mà thứ giúp ta chống đỡ, giúp ta sống sót đến ngày hôm nay chính là hai chữ Hy vọng.

Ngươi biết không? Khi ta nhìn thấy ngươi bị Dung Như Ngọc đánh cho cả người vặn vẹo khảm vào sơn thể, một khắc kia ta phẫn nộ thế nào, tuyệt vọng thế nào, Dung Như Ngọc một chưởng đánh tan Nguyên Thần của ta, thần hồn của ta bị thương nặng, trong nháy mắt kia ta cảm thấy ta sắp tiêu tán, nhưng trong lúc hoảng hốt thấy ngươi lại cử động, thấy được Tiểu Hầu Tử xuất hiện ở bên cạnh ngươi, thấy được ngươi chưa chết, ta không dám chết, ta sợ ta chết đi, ngươi cũng sẽ theo ta mà đi, ta sợ ngươi có việc, chính ta cũng không muốn chết, cho nên, ta mới sống tiếp đucợ, chống đỡ đến một hơi cuối cùng....!
Khi đó, ta cũng không biết ta có thể sống hay không, nhưng ta không nuốt được cơn giận này, ta cố gắng hồi tưởng những gì chúng ta cùng trãi qua, cố gắng suy nghĩ bộ dáng sau này chúng ta thành tiên, có như thế mới làm cho ta không chết đi, thần hồn không bị tiêu thất, mới có thể sống đến hiện tại trước mặt ngươi.

Chuyện tương lại, ai biết được sẽ như thế nào? Không từ bỏ, từng chút từng chút dốc sức làm, từng chút từng chút giành lấy, được đến, thứ có được sẽ càng ngày càng nhiều.

Hôm nay ngươi không phải đối thủ của Bạt, một trăm năm, một ngàn năm, hai ngàn năm sau sẽ thế nào? Một giới này, không phải không thể có tiên, đây là hy vọng, không phải sao? Đã nói muốn đả thông Thăng Tiên Lộ phi thăng thượng giới mà?"
Bao Cốc cúi đầu ngưng thần nhìn dung nhan Ngọc Mật, nghe Ngọc Mật hiếm khi mở miệng khuyên giải chính mình, phút chốc nở nụ cười.

Nàng cười nói: "Sư tỷ, ta cho tới bây giờ không nghĩ đến ngươi còn biết khuyên nhủ người khác a, còn bày ra bộ dáng cấp thiết như vậy."
Ngọc Mật nắm chặt tay Bao Cốc, nói: "Đi thôi, ngươi là Khảm Đao lệnh chủ, ta là thiếu chưởng môn Huyền Thiên Môn, hai ta không thể ở trong lúc xảy ra chuyện lớn như vậy mà còn tránh ở nơi này cầm lấy ngọc giản xem náo nhiệt!" Nàng đem Bao Cốc kéo lên, lại thấy Bao Cốc thân người cứng đờ, ngay cả ánh mắt cũng không dời đi một chút, nhìn chằm chằm chính mình.

Nàng kinh ngạc hỏi: "Làm sao vậy?"
Bao Cốc nói: "Ta có cảm giác ngươi bây giờ cùng trước kia không giống nhau, không giống với trước khi bị thương."
Ngọc Mật vỗ vỗ Bao Cốc hai má, nói: "Ta bị đánh tan Nguyên Thần, chỉ có một nửa thần hồn là trước đây, một nữa còn lại đang chậm rãi hồi phục, ta như thế nào biết trước đây ta là cái bộ dáng gì? Ta không si không ngốc cũng không điên, ngươi nên cảm thấy may mắn đi! Nếu không ta mang ngươi đi nhân gian nhìn một chút, cho ngươi nhìn xem người bị mất một hồn một nửa phách là bộ dáng gì?" Mâu quang của nàng vừa chuyển, hỏi: "Hay là ngươi ghét bỏ ta?"
Bao Cốc ôn nhu cười cười, nói: "Sao có thể?" Ngọc Mật không giống trước kia, cự tuyệt nàng ngàn dặm, không hề hung dữ mà luôn một dáng vẻ "Ngươi không tiền đồ","Ta không quan tâm ngươi", hiện giờ lại cẩn thận khuyên giải, dỗ dành nàng, điều này làm cho nàng cảm thấy rất hài lòng, không hề giống bị vứt bỏ, không hề cảm thấy khổ sở, cũng...hơi nhiều chút tính khí.

Nàng mấy năm nay phát triển quá mức trôi chảy, không gặp được cái gì khúc chiết, cho nên biến cố trước mắt đánh cho nàng có chút trở tay không kịp, đánh cho nàng mờ mịt, thất thố cùng sợ hãi, mới sinh ra cảm xúc phức tạp thế này.

Đúng vậy, khổ hơn nữa khó hơn nữa, đường vẫn phải đi a! Trước kia khi vừa bước vào Tu Tiên Giới không phải cũng là như thế này sao? Mỗi bước đều là nguy hiểm.

Qua mười năm thái bình phú quý, đột nhiên gặp được gian nan, liền mất đi cổ bất khuất kiên nghị kia, sinh ra phần oán giận nhụt chí này.

Bao Cốc mâu quang thiếu vài phần ảm đạm, nhiều hơn vài phần trong trẻo, vẻ lo lắng trên người quét sạch.

Nàng đem ngọc giản xếp cao thành gò đất ngay trước mặt thu vào trong túi trữ vật siêu lớn, cầm tay Ngọc Mật đi ra ngoài.

Nàng đi vài bước, cúi đầu nói với Ngọc Mật câu: "Sư tỷ, sư muội thụ giáo."
Ngọc Mật sửng sốt một chút, hỏi: "Cái gì?" Lập tức phản ứng lại đây, xì một tiếng nở nụ cười, hơi sủng nịch cùng có chút đắc ý nói: "Ngươi a, đường đi qua còn không nhiều bằng cầu ta vượt, rất non."
Bao Cốc vừa định phản bác, nhưng nghĩ lại nàng đã nhiều năm không bước ra khỏi cửa, thật đúng là đường đi qua còn không nhiều bằng cầu Ngọc Mật vượt, chỉ có thể im lặng..