Luyện Chu Huyền nhanh chóng biết được chân tướng của tiếng bước chân.
Đó là một nhóm vu nữ mười ba mười bốn người, trang phục lụa xám trắng rách nát, tóc tai rối tung, nước da xanh tím, đôi môi thâm đen, bước chân thất thểu đi vào thần nữ đường.
Trên tay các nàng bưng khay đồng nhìn qua như đựng cống phẩm, bên trên không ngờ lại đựng thịt khối và nội tạng đãm máu, không biết là của động vật hay nhân loại.
Luyện Chu Huyền và Phượng Chương Quân đồng thời nín thở, nhìn đám vu nữ đi tới trước mặt Thần Nữ Kết Hương, dâng tế phẩm, sau đó cúi đầu bái lạy. Các nàng tựa hồ nhỏ giọng khấn, nhưng cẩn thận nghe lại là hồ ngôn loạn ngữ đứt quãng.
Chốc lát sau, lối đi bên ngoài truyền đến một mảnh tiếng khóc nỉ non liên thanh.
Âm thanh này... Chẳng lẽ là trẻ con? !
Luyện Chu Huyền trong lòng lộp bộp, lập tức thấy bốn vu nữ dáng người cao gầy đi đến, trong tay còn tóm năm nữ đồng đàn anh anh nức nở khóc —— nhìn trang phục đầu tóc của các nàng, hẳn là mấy hài tử ngủ say bên ngoài Thần Nữ đường trước đó.
Thoạt nhìn, những người hôn mê đều bị triệu hoán đến mộng cảnh kinh khủng này.
Luyện Chu Huyền vừa nhận ra điều này, đột nhiên lại thấy Phượng Chương Quân bên cạnh bước ra ngoài một bước.
Hắn nhanh chóng đưa tay túm chặt Phượng Chương Quân, thấp giọng hỏi: "Làm gì?!"
"Cứu người." Vân Thương thủ tọa trả lời vẫn ngắn gọn như cũ, nhưng biểu tình lại mất đi thong dong bình tĩnh.
Bọn họ bên này đang lôi lôi kéo kéo, bốn vu nữ đã lôi mấy nữ đồng tới trước mặt thần nữ, cưỡng ép các nàng quỳ thành một hàng, sau đó lôi bàn tay các nàng ra.
Dù cho nhóm nữ đồng đã cố gắng nắm chặt bàn tay nhưng các nàng sao có thể địch nổi lực đạo của người trưởng thành, rất nhanh cả đám đã bị bẻ ra ngón út.
"...... Đây là muốn chặt đứt ngón tay các nàng!" Luyện Chu Huyền cả kinh.
Mà cùng lúc đó, Phượng Chương Quân đã xuất thủ. Chỉ thấy hắn bàn tay hắn lật một cái, bảo kiếm Phượng Khuyết trên lưng gào thét xuất vỏ, hướng về phái đám vu nữ người không ra người quỷ không ra quỷ lao đi. Chuôi kiếm vừa đảo qua đã đem những nữ nhân như cây khô kia quét đến đông linh tây lạc.
Phượng Chương Quân vừa ra tay, Luyện Chu Huyền tất nhiên cũng không cần che dấu nữa. Hắn gọi ra nhuyễn kiếm tùy thân, một bên gấp rút nhắc nhở: "Trước còn không biết Vu nữ này đó sống hay chết, không thể tổn thương tính mạng các nàng!"
"..."
Phượng Chương Quân không trả lời, nhưng Phượng Khuyết kiếm đã ngừng công kích, chỉ treo giữa khoogn trung như hổ rình mồi.
Màn tấn công này hiển nhiên đã khiến họ bại lộ, toàn bộ vu nữ trong nội đường lúc này đồng loạt nhìn về phía họ.
Luyện Chu Huyền giờ mới phát hiện các nàng không chỉ búi tóc rối tung, môi thâm mặt xanh, mà trong tròng mắt còn hoàn toàn trắng dã, nhìn thật dọa người.
Lúc này năm nữ đồng kia tuy rằng tạm thời thoát khỏi đau đớn bị cắt ngón tay, nhưng vẫn đang bị đám vu nữ khống chế, bất lực run bần bật tựa như những con sơn dương.
Ít khó địch nổi nhiều, dưới tình thế cấp bách Luyện Chu Huyền vỗ vai Phượng Chương Quân một cái, lớn tiếng nói: "Ngươi đi cứu người, ta có cách vây khốn đám vu nữ này!"
"Ngươi có thể? !" Phượng Chương Quân rõ ràng là không quá yên tâm.
"Tin ta!"
Nói xong câu đó, Luyện Chu Huyền liền dẫn đầu hành động, chạy về phía một góc tế đường nơi từng tảng lớn mạng nhện buông xuống từ trên cột trụ và xà ngang.
Tuy rằng không rõ kế hoạch của Luyện Chu Huyền, nhưng đến nước này, Phượng Chương Quân chỉ có thể cho đi tín nhiệm tuyệt đối cùng phối hợp.
Chỉ thấy giữa không trung Phượng Khuyết kiếm vẽ ra một đạo hồ quang, ngăn chặn mấy vu nữ tiếp cận Luyện Chu Huyền.
Những vu nữ này thật ra cũng không phải nhân vật gì khó chơi, chỉ là lúc này tình huống không rõ, Phượng Chương Quân không thể nặng tay, càng không thể động đến tính mạng các nàng. Chuyện duy nhất có thể làm là vòng vèo lấy kiếm khí hoặc cán kiếm đánh tan những nữ nhân đến gần.
Cứ như thế tiến ba bước lại lui một bước, Phượng Chương Quân cũng có thể tiếp cận năm tiểu nữ hài.
Hắn để các nữ hài vây quanh bên người mình, sau đó làm một cái kiếm quyết, chỉ thấy Phượng Khuyết kiếm nháy mắt hóa ra bảy đạo bóng kiếm sáng ngời, xoay tròn xung quanh bọn họ bảo vệ.
Đám vu nữ bị ngăn chặn ở ngoài, đồng thời cũng bao vây xung quanh họ.
Phượng Chương Quân vốn dĩ có thể ở bên trong kiếm trận nhàn nhã rời đi như tản bộ trong sân vắng, nhưng đầu kiếm của Phượng Khuyết kiếm ảnh sắc bén vô cùng, rất có khả năng sẽ đả thương đám vu nữ.
Hắn không muốn làm liều, liền ngửa đầu về phái Luyện Chu Huyền thúc giục.
"Sao rồi ——? !"
"Hảo hảo!!"
Chỉ một lát không thay, Luyện Chu Huyền đã linh hoạt ngồi trên xà ngang cao cao, xung quang cơ thể hắn xuất hiện rất nhiều đốm ma trơi xanh đậm quỷ dị hư hư thật thật.
Hắn một bên đáp lời thúc giục của Phượng Chương Quân, một tay nhấc lên một tấm mạng nhện thật lớn rủ trên xà ngang, dùng chủy thủy cắt đứt chỗ dính liền cuối cùng.
"Đi —— "
Vừa dứt lời, đám "quỷ hỏa" xung quanh hắn bay về phía mạng nhện, đem tấm võng nâng lên, trải ngang giữa không trung. Ngay sau đó, năm ngón tay Luyện Chu Huyền động động, tựa hồ đang rải thuốc bột lên trên lưới nhện.
Đợi Luyện Chu Huyền thu tay, đám ma trơi lại nâng mạng nhện bay về phía Phượng Chương Quân.
Khi nó đến gần, Phượng Chương Quân mới thấy rõ đốm sáng là hơn mười mấy cánh bướm phụng điệp* màu xanh ngọc, chúng bay đến phái trên đỉnh đầu của đám vu nữ, theo lệnh Luyện Chu Huyền thả mạng nhện xuống.
*phụng điệp: bướm phượng. Là một họ bướm lớn, màu sắc sặc sỡ.Sải cánh của họ bướm này có thể lớn đến 17cm.
Lưới nhỏ màu trắng xám nhìn qua mềm mại vô lực, như con sứa ở giữa không trung uyển chuyển nhẹ nhàng hạ xuống, lại có tác dụng kì diệu không ngờ.
Đám vu nữ bị mạng nhện trùm lên trong nháy mắt đã ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
"Không sao đâu, các nàng chỉ ngủ mà thôi!" Luyện Chu Huyền ngồi trên xà nhà hô về phía bên này, "Thuốc bột không có nhiều, vừa nãy ta còn lo không có tác dụng!"
Lúc này, trừ những người đã bị chế phục, còn khoảng mười bốn mười lăm vu nữ còn đang loay hoay bên ngoài kiếm trận. Luyện Chu Huyền tiếp tục chuẩn bị độc phong, đồng thời uốn đầu lưỡi dưới hàm răng, thành thạo huýt lên một tiếng.
Tiếng huýt sáo trong trẻo vang vọng trong tế đường trống trải, giống như một cây ngân châm xuyên qua màng tai những người ở đây. Lập tức có không ít vu nữ dồn dập tiến về phía Luyện Chu Huyền, chỉ là có nhanh có chậm, không tụ lại thành một đoàn.
"Chậc!"
Tuy rằng tình huống này không quá lý tưởng nhưng Luyện Chu Huyền không chút nào rối ren.
Ngay sau khi lúc tấm mạng nhện thứ hai nhẹ nhàng bay xuống, hắn cũng uyển chuyển nhảy xuống từ trên xà ngang. Vừa rơi xuống đất, hắn ngay lập tức vung bột phấn vào hai vu nữ lọt lưới, sau đó là người thứ ba, thứ tư...... Không bao lâu sau vài vị vu nữ còn sót lại cũng bị hắn đánh gục ngã trên mặt đất.
Sau khi chắc chắn đã giải quyết sạch sẽ, Phượng Chương Quân giải trừ kiếm trận, dẫn các nữ đồng bước nhanh về phía Luyện Chu Huyền.
"Tin ta không sai đúng không?" Luyện Chu Huyền vỗ vỗ bột phấn dư lại trên tay, có chút đắc ý.
Phượng Chương Quân kiềm chế ý niệm muốn nhéo cái núm đồng trên má hắn, vẫn nghiêm mặt nói: "Nơi này không lên ở lâu, tìm chỗ an toàn cho đám hài tử này trước đã."
Luyện Chu Huyền đứng trong góc tế đường nhìn ra ngoài, ở quảng trường bên dưới tòa tháp chín tầng, những vu nữ ngã trái ngã phải trước đó đều thức tỉnh, chỉ có điều giống như cô hồn dã quỷ lang thang không có mục tiêu mà du đãng xung quanh.
"Có lẽ chúng ta có thể tới chỗ đó——"
Phượng Chương Quân chỉ một vị trí khá an tĩnh, xung quanh không chỉ không có người, còn có một gian phòng nhỏ có thể trốn.
Năm bé gái chỉ mới khoảng năm sáu tuổi, mặc dù cố gắng vươn chân chạy cũng chỉ có thể đuổi kịp bước chân đã cố ý chậm lại của Phượng Chương Quân và Luyện Chu Huyền. Sau khi bàn bạc qua loa, Luyện Chu Huyền vác một cái, ôm một cái; còn Phượng Chương Quân thì trên lưng và hai tay trái phải mỗi nơi một cái, thừa cơ chạy ra khỏi Thần Nữ đường.
Luyện Chu Huyền vốn cho rằng rời khỏi tế đường sẽ gặp phải một hồi đại vây công, nhưng khiến hắn bất ngờ là không phải tất cả mọi vu nữ đều cảm thấy hứng thú với bọn họ.
Sau khi bước vào quảng trường, những nữ tử bọn họ gặp phải hình dáng cũng quỷ mị như vậy, nhưng rõ ràng là đang chìm trong thế giới nội tâm của bản thân.
Có người che mặt khóc thút thít; có người lại an an tĩnh tĩnh lật mở quyển sách không tồn tại; thậm chí còn có người trên mặt mang nụ cười ôn nhu nhìn vòng tay trống rỗng tựa như đang ôm một đứa trẻ......
Không có công kích hay địch ý, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn quỷ dị đến mức làm người sởn tóc gáy.
Những vu nữ thường ngày cao quý như tiên như ngọc, những tiên tử cao khiết vốn nên không vương khói lửa nhân gian, không nhiễm bụi trần; lúc này thất hồn lạc phách lại lộ ra đủ loại ái hận buồn vui, giống như bốn phía tuyết trắng mênh mang cũng bắt đầu có màu sắc.
Cả quảng trường bao phủ một tầng không khí tăm tối bi thương.
Dù trong nội tâm kinh ngạc không thôi, nhưng Phượng Chương Quân và Luyện Chu Huyền vẫn không ngừng bước chân. Chỉ nháy mắt đã mang theo năm bé gái rời khỏi quảng trường, đi vào nơi đã chọn.
Đó là một căn phòng nhỏ trong rừng cây, bên trong chất đầy dụng cụ quét tước lau dọn.
Xác nhận bốn bề vắng lặng thêm lần nữa, hai người mang theo đám trẻ trốn vào trong phòng nhỏ, khóa trái tất cả các cửa, lúc này mới tạm thả lỏng.
Năm nữ đồng tuy rằng còn nhỏ nhưng vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện. Dọc theo đường đi cả nửa tiếng khụt khịt cũng không có, lúc này vào trong nhà rồi, càng nhỏ giọng trấn an lẫn nhau ngồi trong một góc.
Luyện Chu Huyền nhẹ nhàng an ủi các nàng không cần sợ hãi, lại hỏi: "Các ngươi có biết nơi này xảy ra chuyện gì không?"
Năm nữ hài nhìn nhau, có lắc đầu, có vẻ mặt hoang mang.
Duy chỉ có một tiểu cô nương mắt to, lông mi dài, khuôn mặt trái táo dõng dạc trả lời: "Chúng ta đều là người mới được đưa vào Tây Tiên Nguyên năm nay, vốn dĩ ban đầu bọn ta đi theo trưởng vu nử tỷ tỷ đến Thần Nữ đường bái kiến Thần Nữ đại nhân. Nhưng vừa mới tới cửa thang lâu, trưởng vu nữ tỷ tỷ bị người gọi đi. Đợi thêm một chốc, chúng ta đột nhiên nghe thấy một tiếng khóc, thấy một cái bóng trắng lướt qua, ngay sau đó xung quanh liền biến dạng. Các vu nữ tỷ tỷ đột nhiên trở nên dữ tợn đáng sợ, sau đó chúng ta bị lôi đến tế đường."
Nghe nàng miêu tả, toàn bộ sự việc cũng không mất quá nhiều thời gian. Có lẽ cảnh trong mơ này thời gian cũng tương tự như thế giới của Hương Khuy, không đồng bộ với hiện thực.
Luyện Chu Huyền khích lệ năng lực biểu đạt của nữ hài, sau đó ánh mắt chuyển hướng về Phượng Chương Quân: "Cái chén Thần Nữ Kết Hương ôm trên tay... Không, cái đầu lâu, đó rốt cuộc là thứ gì?"
"Thứ kia gọi là Pháp Hoa Kính, là bảo vật trấn phái của Tây Tiên Nguyên." Phượng Chương Quân đáp, "Tuy rằng vẻ ngoài chỉ như một cái chén lớn bị trang trí hoa lệ quá độ, nhưng nghe nói trong chén đựng nước thiên hà, tương thông với thiên giới. Các chân tiên thường thông qua mặt Pháp Hoa Kính trong suốt này để truyền chỉ dụ —— tin tức Nặc Tạc Mã thành tiên năm đó hẳn cũng do Thủy Kính này tiết lộ."
"Thì ra là thế." Luyện Chu Huyền lại truy vấn,"Vậy sao nó ở thế giới này lại biến thành một cái sọ?"
"Không rõ lắm." Phượng Chương Quân nói, "Có lẽ đây là bí mật riêng của Tây Tiên Nguyên. Nhưng Pháp Hoa Thủy Kính là đồ của Thần Nữ Kết Hương, dù có là đầu lâu thật, vậy cũng thuộc về vị tiên nhân đã qua đời ngàn vạn năm trước thôi."
Hắn phân tích quả thật có chút đạo lý, Luyện Chu Huyền gật gật đầu tỏ vẻ việc này có thể tạm thời gác lại, lại hỏi Phượng Chương Quân: "Bây giờ làm gì tiếp?"
"Ta định trở lại đảo, tìm cháu gái của ta." Phượng Chương Quân đúng lẽ làm việc, lại hỏi ngược lại, "Còn ngươi thì sao?"
"Ta muốn đi tìm gia hỏa giống A Tình như đúc kia." Luyện Chu Huyền thoáng dừng một chút, thành khẩn đề nghị: "Cứ gọi cháu gái mãi nghe thật kì quái, ta có thể gọi thẳng tên nàng không?"
"Nàng gọi là Bích Dung."
Lương đình chỗ hai người áo vàng áo đen cách phòng nhỏ có chút xa, đảo nhỏ của Bích Dung gần hơn một chút, hai người quyết định đi chỗ đó trước.
Trước khi đi, Phượng Chương Quân lấy chu sa vẽ lên vách tường và mặt đất pháp trận để che giấu khí tức của các nữ đồng, sau đó lấy bùa ngọc phong bế các cửa sổ.
Luyện Chu Huyền ngồi xổm trước mặt tiểu cô nương cơ linh nhất kia: "Ngươi tên là gì?"
"Ta tên là Diệp Trăn Trăn." Nữ hài tử trả lời dõng dạc, "Là con gái của chủ nhân Bích Vân Cư Diệp Hạo."
"Hóa ra là Bích Vân Cư......" Luyện Chu Huyền xoa xoa đầu Trăn Trăn làm bộ đã hiểu, thật ra trong lòng hoàn toàn không biết Bích Vân Cư là cái gì.
Nhưng thật ra Phượng Chương Quân quay đầu: "Ngươi là con gái Diệp Hạo?"
"Đúng vậy, Diệp Hạo chính là cha của Trăn Trăn!" Nữ hài ánh mắt sáng lấp lánh. Tràn đầy tự hào, "Năm trước cha đã phi thăng thành đại tiên nhân!"
Nàng vừa nói, bốn tiểu nữ hài xung quanh đều lộ ra ánh mắt hâm mộ.
Phượng Chương Quân lại truy vấn: "Bích Vân Cư vốn là tiên môn, tại sao ngươi lại bị đưa đến Tây Tiên Nguyên?"
Vừa dứt lời, Trăn Trăn mới đầu sửng sốt, ngay sau đó khuôn mặt nhỏ liền trở nên suy sụp, nước mắt nói lăn là lăn, một chút cũng không chần chừ.
Đường đường một đại nam nhân, một đại tiên quân, hỏi đến một bé gái phát khóc.
Tác giả có lời muốn nói:
Phượng Chương Quân: Ta không chịu nổi trẻ con chịu khổ.
Luyện Chu Huyền: Ta cũng rất thích trẻ con.
Phượng Chương Quân: Nếu không, hai ta......
Luyện Chu Huyền: Chuyện đó không thể nào!!!
Phượng Chương Quân:...... Nhận nuôi mấy cái.
Luyện Chu Huyền: Làm rõ chuyện của chúng ta trước rồi nói sau.
Phượng Chương Quân: Làm rõ xong là có thể nuôi?
Luyện Chu Huyền: Làm xong rồi nói, được cái kinh nghiệm chăm sóc bảo bảo của ta rất phong phú.
Phượng Chương Quân: Ngươi đang nói đến Lâm Tử Tình?
Luyện Chu Huyền yên lặng móc ống trúc bên trong có đại chỉ cư, tiểu thiệt thiệt, hoa phúc điệt, kim hách mô......*
(*đại chỉ cư: mấy con mà ở trong mấy cái lỗ be bé kiểu như ốc sên ấy.