Ta Vì Tiên Quân Gieo Tình Cổ

Chương 20: Phu phu mạnh nhất Ngũ Tiên Giáo




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Luyện Chu Huyền nghe vậy càng cảm thấy nặng nề. Trùng hợp quang cảnh trước mắt lại thay đổi, lần này là ở bên ngoài.


Nơi đây là một sơn đạo* kề sát với biển mây mênh mang uốn lượn hướng xuống chân núi. Đây là con đường hắn lên núi hôm qua.


(*con đường lên hoặc xuống núi)


Xa xa tầm mười bước phía trước, có một người một ngựa lẻ loi đi tới.


Người nọ đúng là Tằng Thiện. Nàng đã bỏ đi pháp bào màu trắng của Vân Thương, thay bằng áo vải thô của thôn trang bình thường, tùy tiện vấn một búi tóc sơ sài, mộc mạc lại ảm đạm.


Lần này đi Nam Chiếu tuy rằng núi cao đường xa, nhưng nàng tình nguyện lặn lội đường xa cũng không muốn ngự kiếm mà đi, không muốn phải mau chóng tới cái nơi hoàn toàn xa lạ kia.


Chung quanh cũng không người đưa tiễn, chỉ có Luyện Chu Huyền và Phượng Chương Quân yên lặng đi theo nàng. Khoảng một chén trà nhỏ sau, phía sau boongc truyền đến tiếng bước chân nghiêng ngả lảo đảo.


"Sư tỷ, sư tỷ ——!!"


Đúng là Hoài Viễn đang đại kinh thất sắc mà chạy tới.


Trên người hắn chỉ mặc trung y, để chân trần, vì chưa quen cái tay cụt mà loạng choạng miễn cưỡng giữ thăng bằng. Ngắn ngủi hơn một trượng* đường dốc hắn đã thở hồng hộc, mồ hôi trên trán dòng dòng chảy.


(*1 trượng = 3.33m)


Hắn mở lớn miệng thở hổn hển, tiến lên một phen túm chặt ống tay áo Tằng Thiện, gần như tuyệt vọng mà gào rống:


"Sư tỷ ngươi đừng đi !! Ngươi đừng đến Nam Chiếu, ta cầu xin ngươi, đừng đi!!"


Tằng Thiện bị hắn túm dừng lại, chậm rãi lắc đầu: "Đây là quyết định của các sư tôn, ta cũng nguyện ý, không thể thay đổi, ngươi trở về đi."


Trong ánh mắt Hoài Viễn tràn đầy vô tội cùng hỏng mất: "... Nếu ngươi đi thì ta làm sao bây giờ? Ngươi đi rồi, những người đó sẽ bắt nạt ta trầm trọng hơn. Lại nói, mọi người biết ta làm hỏng đỉnh lô sẽ xa lánh ta, cười nhạo ta sau lưng. Ta một mình chịu chịu không nổi, sư tỷ, sư tỷ ——"


"Đó là việc của ngươi !!"


Không thể nhịn nổi nữa, Tằng Thiện giựt lại ống tay áo trên tay hắn, biểu tình đổi thành phẫn uất: "Ngươi đã lớn rồi, khóc nháo cũng không giải quyết được vấn đề gì. Đây cũng là lần cuối cùng ta vì ngươi thu thập cục diện rối rắm. Từ nay về sau ngươi phải độc lập, tự bảo vệ bản thân, có nghe thấy không?!"


Hoài Viễn bị nàng rống đến sửng sốt, cả người run rẩy, giống như một con chó nhà bị chủ vứt bỏ.


Thấy hắn á khẩu không trả lời được, Tằng Thiện xoay người tiếp tục đi về phía trước, nhưng đi chưa đến hai bước, nàng lại nghe thấy âm thanh Hoài Viễn đáng thương hề hề cầu xin giúp đỡ.


"Nhưng mà sư tỷ, Hoài Viễn đau quá..."


"..." Tay Tằng Thiện nắm chặt dây cương chuyển từ trắng sang xanh, nàng nghiêng người quay đầu lại, trên khuôn mặt lại không có gì ngoài thất vọng.


Nàng gằn từng chữ một: "Có lúc ta hoài nghi ngươi có thật sự đau như vậy hay không... Tại sao lại có kẻ một lần lại một lần khiến bản thân rơi vào thống khổ, chỉ đề giành được sự chú ý của người khác!"


Nói xong câu đó, nàng xoay người lên ngựa, không tiếp tục nhìn Hoài Viễn đã tái nhợt như tờ giấy kia, chỉ trong chốt lát đã biến mất ở khúc ngoặt trên sơn đạo.


"Trực giác nữ nhân thật đáng sợ." Luyện Chu Huyền không nhịn được cảm thán.


Phượng Chương Quân lại lắc đầu, "Đã nhiều năm như vậy."


Đang nói, chỉ nghe thấy một tiếng gào to. Hoài Viễn giống như phát điên, lao tới lan can ven đường, điên cuồng đám đá xô đẩy, hoàn toàn hóa cuồng loạn.


Nhưng vô luận hắn có phát tác dữ dội đến đâu thì cả hắn, lẫn nữ nhân đã rời xa khỏi hắn kia, cũng đều không có bất kì cảm giác gì.


——


Rất nhanh một màn trên Vân Thương phong này cũng nhanh chóng trở nên hư ảo. Luyện Chu Huyền đúng lúc bắt lấy ống tay áo của Phượng Chương Quân, tránh lại bị thất lạc trong cảnh tượng tiếp theo.


Nhưng có chút ngoài dự kiến của hắn, cảnh tượng kế tiếp lại là phong cảnh hắn vô cùng quen thuộc.


Nơi đây là một úc lục* sâu dưới đáy Ngũ Tiên Cốc, dưới đáy huyền nhai, khắp nơi nở rộ những cây hoa li ti màu trắng. Chúng cùng lắm chỉ cao tới một thước*, nhưng cành lá tươi tốt xum xuê, chúng chen lấn, đan xen vào nhau mà mọc ra bốn phía, giống như mang đến cho đáy vực ấm áp quanh năm này một trận tuyết lớn vậy.


(*khu vực thung lũng địa hình hiểm hóc được bao bọc bởi thảm thực vật xanh biếc


*1 thước  30cm )


Cách đó không xa có vài thủ vệ của tiên giáo.


"Nơi này là bên dưới bình nguyên Vân Sam*- Tình Nhân Nhai." Luyện Chu Huyền vô cùng chuẩn xác báo ra địa điểm, còn nửa đùa nửa thật bổ sung: "Nơi này cũng coi như là một cổng khác của giáo ta."


(*cây vân sam: giống cây thuộc họ nhà thông



Một giống vân sam khác



Bình nguyên vân sam



Phượng Chương Quân nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ đến, chỉ thấy trên vách đá chênh vênh thế nhưng giăng kết rất nhiều mạng nhện thật lớn, những giọt sương bám trên tơ nhện gần như trong suốt, như ẩn như hiện trong nắng sớm.


Nhưng khiến người ngạc nhiên hơn là trong tơ nhện thế nhưng có người.


Khoảng cách quá xa, không thể tháy rõ bộ dáng người nọ. Bất quá Luyện Chu Huyền trong lòng đã minh bạch bảy tám phần. Hắn đang chuẩn bị nói ra suy đoán thì bỗng nhiên trên mạt cỏ phái sau truyền tới những tiếng bước chân sàn sạt.


Hắn và Phượng Chương Quân đồng thời quay đầu lại, phát hiện có năm người đang đi về phái này. Đi trước dẫn đường là ba người mặc trang phục giáo đồ bình thường, phía sau là hai vị, vô luận là trang phục hay dung mạo cử chỉ đều có thể nhìn ra thân phận bất phàm.


Một vị vóc dáng thấp hơn một chút, khuôn mặt thật sự mỹ mạo không thua kém gì Luyện Chu Huyền. Da hắn là làn da lúa mạch thường thấy của người Nam Chiếu, tại vai và cổ có hình xăm sặc sỡ hoa lệ, một mái tóc dài trắng tinh như tuyết núi xõa tung, tản mát ra sự thần bí rồi lại có khí chất nhu hòa.


Mà đi sau vị mĩ nhân này một bước, là một nam tử khí tràng hoàn toàn bất đồng. Hắn thân mình cao lớn cường tráng, nhưng màu da lại tái nhợt như đã lâu không thấy ánh mặt trời.


Khác với mỹ nhân tóc bạc, quần áo trên người nam tử cực ít, hào phóng lõa lồ khoe ra từng mảng hình xăm đỏ tươi.


"Bọn họ là ai?" Phượng Chương Quân hỏi.


"Ta chưa từng gặp qua." Luyện Chu Huyền lắc đầu, lại thử suy đoán: "Trong giáo sử dụng lông chim để thể hiện cấp bậc thân phận, trên trang sức của người đầu bạc có tước linh*, chứng minh địa vị tôn quý. Mà hình xăm của nam nhân phái sau nhìn giống một loại bùa chú..."


(*lông chim khổng tước aka chim công)


"Giáo chủ!"


Đột nhiên có người trăm miệng một lời, thay hắn nói ra đáp án.


Hai ngươi theo tiếng nhìn lại, thủ vệ chắp tay tiến lên hướng người đi tới hành lễ.


Gật đầu đáp lại bọn họ quả là vị mỹ nhân đầu bạc kia.


"...... Hắn chính là Nặc Tạc Mã?!"


Nói thật, Luyện Chu Huyền kinh ngạc hơn là vui mừng. Dù sao vị trước mặt này chính là giáo chủ tiền nhiệm – người vốn đã đắc đạo thành tiên, lại không hiểu sao châm ngòi cừu hận giữa Ngũ Tiên Giáo và Trung Nguyên các phái.


Phượng Chương Quân lại nhìn nhiều hơn nam nhân người đầy bùa chú, quanh thân tràn ngập khí tràng áp bách kia: "Vậy kia hẳn là Cổ Vương Ma Ni*, nghe nói hắn là minh chứng duy nhất trên đời về việc cổ độc hóa thành hình người, thật không thể tưởng tượng nổi."


(*Ma-ni là phiên âm của tiếng Phạn, có thể hiểu là 'như ý' hoặc 'viên ngọc', tuy nhiên nó còn có rất nhiều ý nghĩa khác. Từ này được nhắc đến trong các truyền thuyết Phật giáo. Tiềm hiểu thêm về 'Hạt châu Mani' hoặc 'Ý nghĩa câu chú Án Ma Ni Bát Di Hồng(Om Mani Padme Hūm)'. Trong câu thần chú Om Mani Padme Hūm hai từ này được hiểu như sau:


-Ma: Thanh tịnh hóa cõi A-tu-la.


- Ni: Thanh tịnh hóa cõi Người.)


"Cho nên trong giáo luôn công nhận, Nặc Tạc Mã là giáo chủ có pháp lực mạnh nhất từ trước đến nay!"


Tiền bối ngưỡng mộ uy danh từ lâu nhưng không có duyên gặp mặt nay đột nhiên xuất hiện, Luyện Chu Huyền khó tránh khỏi kích động, nhưng nhớ tới Phượng Chương Quân đang đứng bên cạnh hắn miễn cưỡng đè nén xuống, tiếp tục quan sát.


Nặc Tạc Mã và cổ vương theo chân thủ vệ đi tới mạng nhện có người rơi xuống, cùng ngẩng đầu nhìn lên.


"Là một nữ nhân." Cổ Vương nhãn lực siêu quần, "Diện mạo của người Trung Nguyên. Cũng không biết là của môn phái tẻ nhạt nào đưa tới làm mật thám. Nơi thâm sơn cùng cốc này không biết có cái gì hay mà chạy tới."


Vậy mà ngay từ đầu đã đoán trúng? Luyện Chu Huyền không nhịn được cảm thán Cổ Vương nhạy bén, trong lòng âm thầm sảng khoái, cố ý liếc mắt một cái với Phượng Chương Quân đang đứng cạnh.


Phượng Chương Quân không để ý tới hắn.


Cổ Vương nghi ngờ, những người khác cũng không tiện phán đoán, chỉ nhìn về phía giáo chủ Nặc Tạc Mã.


Mỹ nhân tóc bạc ôn hòanở nụ cười: "Cũng đã lâu không có ai chọn đi bằng đường này. Không phải có câu châm ngôn "Khiêu tất có duyên*" sao. Duyên phận đã tới rồi, còn có thể làm thế nào?"


(*nguyên văn 跳的都是缘分 - khiêu đích đô thị duyên phận: dịch ra có nghĩa là 'nhảy đều là duyên phận'. Cái câu củ chuối này không edit nổi sao cho giống một câu châm ngôn. Rất cần sáng ý của các vị cao nhân.)


"Khiêu tất có duyên?" Phượng Chương Quân khó hiểu.


"Đó là một truyền thuyết ở Nam Chiếu." Luyện Chu Huyền giải thích cho hắn, vách núi này có tên Tình Nhân nhai, trên vách núi là một vùng bình địa, tên Bình Nguyên Vân Sam. Tương truyền nam nữ yêu nhau mà không thể ở bên nhau, chỉ cần có dũng khí từ Bình Nguyên Vân Sam nhảy xuống, sẽ được thiên thần mang tới một nơi thế ngoại đào nguyên ở bên nhau đến trọn đời.


"Đã hiểu, sẽ rơi vào đáy vực của Ngũ Tiên Giáo." Phượng Chương Quân lời ít ý nhiều. "Sau đó được các ngươi nhặt về trở thành đệ tử trong giáo."


"Kỳ thực truyện như vậy rất ít. Dù sao nhai cao trăm trượng, cho dù có mạng nhện nâng đỡ thì tác dụng cũng chỉ là hữu hạn. Bên vách núi cũng có rất nhiều hài cốt động vật trượt chân ngã chết, cho nên nơi này hoa cỏ mới tươi tốt như vậy."


Luyện Chu Huyền vừa dứt lời, chỉ thấy Cổ Vương vung ngón tay, mạng nhện khổng lồ kia bị phá tan tành, nữ tử trong lưới rơi xuống, ngã xuống bãi cỏ mềm mại.


"... Cần gì phải thô bạo như vậy." Nặc Tạc Mã than thở.


Luyện Chu Huyền và Phượng Chương Quân cùng mọi người tiến lên phía trước, phát hiện người nằm trên bãi cỏ chính là Tằng Thiện.


Nhiều ngày không thấy, nàng trông vừa đen vừa gầy, hai má và đôi môi bị lột da nghiêm trọng. Xiêm áo trên người cũng bẩn thỉu bất kham, nhưng ít ra ngươi vẫn coi như tỉnh táo.


Nhìn thấy một đám người đi tới, nàng giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng mới thoáng động đậy đã đau đến rên ra tiếng.


Nặc Tác Mã bước chân nhẹ nhàng, là người đầu tiên đi tới bên cạnh Tằng Thiện. Trước tiên hắn cúi đầu quan sát một lát, chợt kiểm tra thương thế trên người nàng.


"Đừng nhúc nhích, ngươi bị gẫy mất mấy cái xương sườn, trong đó có một cây chèn vào phổi, rất đau phải không."


Tằng Thiện ban đầu hơi co rụt lại, nhưng sau khi phát giác Nặc Tạc Mã không có ác ý, chậm rãi chấn tĩnh lại, e dè sợ sệt nhìn nam nhân đẹp đến có chút quá phận này.


Chờ nàng bình tĩnh lại, Nặc Tạc Mã mở miệng nói: "Ngươi hiện giờ có hai lựa chọn. Thứ nhất, ta có thể giúp ngươi lập tức kết thúc sự thống khổ này. Thứ hai, ta cũng có chữa trị cho ngươi, nhưng không nghi ngờ gì đó sẽ là một quá trình dài dằng dặc lại vất vả khổ cực. Ngươi muốn chọn cái nào?"


Tằng Thiện há miệng thở dốc, lại nghẹn ngào không thể phát ra nửa điểm thanh âm, chỉ có thể dùng sức chớp mở đôi mắt.


"Hài tử thông minh." Nặc Tạc Mã ôn nhu cười với nàng, lập tức triệu hoán người phái sau: "Ma Ni, giúp ta bảo vệ tâm mạch nàng."


Cổ Vương "Hừ" nhẹ một tiếng nhưng vẫn tiến lên phía trước, bắn ra ngón tay về phía Tằng Thiện.


Cũng không biết tại sao, Tằng Thiện đột nhiên run rẩy, trạng thái giống như động kinh, hơn nữa rất nhanh đã không còn động tĩnh.


Nặc Tạc Mã đưa tay kiểm tra hơi thở nàng, cau mày nhìn về phiá Cổ Vương: "Ta không bảo ngươi dùng biện pháp này. Nếu không chịu được vật kia sẽ chết, thà trực tiếp giết nàng còn nhanh hơn."


"Có quan hệ gì." Cổ vương không để ý lắm, "Là người sớm muộn gì cũng phải chết. Không ngờ nha đầu này lại có chút duyên phận với giáo ta."


"...Hộ Mệnh cổ?" Luyện Chu Huyền tự lẩm bẩm.


Phượng Chương Quân thuận thế hỏi hắn: "Hộ Mệnh cổ ngươi thường xuyên nhắc đến rốt cuộc là thứ gì?"


"Không có gì." Luyện Chu Huyền lại không nói.


Một bên khác thấy tình hình Tằng Thiện đã ổn định, Nặc Tạc Mã liền để thủ vệ nâng người về y lư.


"Ngươi lại muốn nhặt một thứ phiền toái về." Cổ Vương thở dài.


Nặc Tạc Mã nở nụ cười: "Phiền toái rõ ràng dù sao cũng đáng yêu hơn nguy hiểm ẩn núp nhiều, hơn nữa ta và đứa trẻ này lại có chút nhãn duyên."


"Vậy sao?" Cổ Vương cũng cùng cười lạnh: "Ta sao lại cảm thấy là một cái tai họa đây?"


Sau đó, cảnh tượng lại biến hóa —— Tằng Thiện được đưa tới y lư Ngũ Tiên Giáo, cũng ở đó nhận trị liệu. Rất ít người biết, Ngũ Tiên Giáo lấy cổ độc dang danh thiên hạ, nhưng đồng thời cũng nắm giữ y thuật cao siêu. Chỉ ngắn ngủi hai ngày, thương tích của nàng đã trở nên bình ổn, không còn nguy hiểm đến tính mạng.


"Này là xem như đã vào Ngũ Tiên Giáo?" Phượng Chương Quân cảm thấy có chút quá đơn giản.


"Đương nhiên không dễ dàng như vậy." Luyện Chu Huyền lắc đầu.


Tuy rằng cả tòa Ngũ Tiên Cốc đều là địa giới của giáo, nhưng không phải tất cả những ngươi sinh hoạt trong cốc đều là tiên giáo đệ tử. Ví dụ như y lư cũng sẽ khám bệnh cho một ít người ngoài mắc bệnh nan y khó chữa, hoặc là lữ nhân gặp nạn trong rừng.


"Năm đó ta và bọn A Tình cũng được đưa đến y lư trước, chờ thân thể dưỡng khỏe lên liền có người tới để tiếp tục an bài."


Đúng như lời Luyện Chu Huyền nói, đợi thương thế của Tằng Thiện tốt lên, có một vị chấp sự của Ngũ Tiên Giáo tới để kiểm tra lai lịch nàng.


Lý do trụy nhai đã sớm nghĩ ra —— Tằng Thiện chỉ nói mình là nữ đệ tử của một