Ta Và Tỷ Tỷ Cùng Sống Lại

Chương 4




9.

Ta căn chuẩn canh giờ, Lý Ngao ở trong sân chỉ ăn mặc áo trong, cả người đã ướt đẫm, còn đang run lập cập, nhưng vẫn múc từng gáo dội cho chính mình, rõ ràng đã dội được một lúc rồi.

Tầm mắt ta di chuyển, nhìn thấy đôi tay của Xuân Chi trong một góc đang nâng quần áo chờ, nàng ta si ngốc nhìn Lý Ngao, trong mắt còn có vẻ đau lòng.

Lưu ma ma nghe thấy ta nói, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó dường như nhớ tới chuyện gì, vội vàng đến gần cửa sổ nhìn vào bên trong.

Mà lúc này, Lý Ngao trong sân cũng buông gáo múc nước, Xuân Chi chờ ở một bên vội vàng bước tới phủ thêm quần áo cho Lý Ngao, nhưng lại bị hắn xua tay cự tuyệt.

“Không cần, cô vừa mới giao việc gì cho ngươi, ngươi đã nhớ kỹ hết chưa?”

Xuân Chi nhìn Lý Ngao chỉ mặc áo, gương mặt nhanh chóng hiện lên hai rặng mây đỏ, vẻ mặt ngại ngùng cúi đầu: “Nô tỳ nhớ kỹ.”

Lý ngao nghe vậy gật đầu: “Rất tốt, cô nói lại lần nữa, ngày mai một khi người cô nóng lên, ngươi không được thỉnh thái y mà trực tiếp đến Ngự Thư Phòng quỳ xuống cầu cứu tính mệnh……

“Cũng nhất định phải nói, cô là vì áy náy với Lý Liệt mà 3 ngày gần đây không ăn không uống, mới phát sốt……”

Xuân Chi gật đầu: “Nô tỳ nhớ rõ!”

Lý ngao thấy vậy lộ ra một cái trào phúng tươi cười: “Lý Liệt dám đấu với cô, đúng là không biết tự lượng sức mình.”

Lưu ma ma tức giận đến mức cả người phát run, ta lại không có phản ứng gì, đây chỉ là hành động bình thường của Lý Ngao.

Lý Ngao am hiểu nhất chính là trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, trời sinh tính lạnh nhạt tàn nhẫn, đời trước chỉ là vì ghét bỏ ta mang thai không thể thỏa mãn thú tính của hắn, bèn đá liên tiếp vào ta đến khi sinh non mới thôi.

Ngay cả sau này đi theo Lý Ngao ra khỏi lãnh cung, hắn vẫn đối xử với ta bằng cách tay đấm chân đá như cũ, ta khổ mà không nói nên lời, không dám kể với ai khác, chỉ có thể nói với Xuân Chi.

Lúc ấy Xuân Chi biết tình cảnh của ta, vẻ mặt còn hậm hực nói ta: “Đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc, có thể được Thái Tử giáo huấn thì đó cũng là phúc khí của ngươi……”

Trong lòng ta cười khẽ, hiện tại đến lượt Xuân Chi hầu hạ Lý Ngao, chỉ hy vọng nàng ta sẽ trân quý nâng niu cái “Phúc khí” này cho thật tốt.

“Đi về trước, đêm nay chúng ta chưa từng tới lãnh cung, nhớ kín mồm kín miệng vào.”

Lưu ma ma đen mặt, trực tiếp lôi kéo ta lập tức trở về.

Ta ngoan ngoãn gật đầu, nhìn dáng vẻ Lý Ngao run rẩy, trong lòng ta không khỏi nghĩ đến, nếu hắn phát hiện khổ nhục kế mà mình hao hết tâm tư làm sẽ thất bại thì sẽ tức muốn hộc máo cỡ nào đây.

10

Ngày thứ hai, tin phế Thái Tử Lý Ngao bị bệnh nặng ở lãnh cung lập tức truyền khắp hậu cung.

Nhưng Hoàng Thượng cũng không tỏ thái độ gì, mà chỉ truyền tin muốn đến Cảnh Dương Cung ăn cơm trưa.

Trong lòng ta đã hiểu, đây là Hoàng Thượng lại đây trấn an Lương phi và Lý Liệt, dù sao ông ta cũng còn để tâm đến thể diện của người bị hại.

Thật ra đời trước không như vậy, rốt cuộc lúc ấy Lương phi đại náo Ngự Thư Phòng, làm Hoàng Thượng mất hết thể diện, đương nhiên Hoàng Thượng cũng không để bụng đến thể diện của Lương phi và Lý Liệt.

Thời điểm Hoàng Thượng, Lương phi, và cả Lý Liệt cùng nhau ăn cơm, ta cùng Lưu ma ma ở ngoài điện hầu hạ.

Hoàng Thượng đến, đầu tiên là quan tâm hỏi Lý liệt đang ngồi trên xe lăn vài câu, sau đó mới chuyển câu chuyện: “Lương Châu, Sâm Châu ở hai bên Tri Châu sắp có người đến nhậm chức, tân nhiệm Tri Châu trẫm còn chưa tìm được ai, con có đề cử ai không?”

Lý Liệt chắp tay: “Nhi thần nghe nói hai người Tống Dương và Lý Chu dày dặn kinh nghiệm, hai người ấy muốn phân ưu với phụ hoàng, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội.”

Hoàng Thượng gật đầu: “Hai người này trẫm cũng đã nghe, trở về lại để bọn họ tới Ngự Thư Phòng gặp trẫm!”

Lý Liệt lại chắp tay: “Nhi thần tuân chỉ.”

Hoàng Thượng cười nói: “Ngươi có thể vì trẫm phân ưu, làm trẫm thập phần vui mừng, chỉ tiếc hoàng huynh của ngươi……”

Nói tới đây, Hoàng Thượng thở dài một tiếng.

Lý Liệt lựa lúc nói: “Lãnh cung khổ hàn, hoàng huynh thân mình không tốt, tất nhiên là chịu khổ, nhi thần nghe nói hoàng huynh bệnh nặng, cũng rất nôn nóng……”

Hoàng Thượng vẻ mặt an ủi: “Làm khó các ngươi huynh đệ tình thâm, trẫm quay đầu lại làm Nội Vụ Phủ người hảo hảo đi xem……”

Ta nghe hai người nói, trong lòng có chút không tốt cảm giác, cho nên Lý liệt cùng Lương phi cũng không ngăn cản Lý ngao khổ nhục kế, mà là dùng chuyện này tìm Hoàng Thượng đổi lấy Lương Châu cùng Sâm Châu lưỡng địa tri châu người được chọn?

Ta nhìn lướt qua trong điện ba người, Lương phi nương nương vẻ mặt không cam nguyện, hiển nhiên chuyện này là Lý liệt chủ ý, ta có thể lý giải, nhưng là này không phải ta muốn, ta tưởng tượng đến Lý ngao ở lãnh cung vẫn như cũ tác oai tác phúc, trong lòng ta liền cực kỳ khó chịu.

Ta nhìn về phía Lưu ma ma, khẽ nói: “Ma ma, nô tỳ còn có việc chưa làm xong……”

Lưu ma ma gật đầu: “Đi đi!”

Ba người trong điện sắp ăn cơm xong rồi, ta phải nắm chắc thời gian.

11.

Chờ đến khi ta quay lại sân thì Hoàng Thượng đã ăn cơm xong đang chuẩn bị rời đi.

Ta cố ý tránh ở sau cây cổ thụ làm ra một vài tiếng động, tiếng vang lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người, đại thái giám Lý Đức Toàn hầu hạ bên người Hoàng Thượng trực tiếp phát giận, nói: “Ai đang trốn ở bên kia? Cút ra đây……”

Ta giả vờ bị dọa sợ, vội vàng đi ra từ sau thân cây, gấp gáp quỳ xuống, bọc đồ đang ôm vào trong ngực cũng lăn ra ngoài đúng lúc.

Lý Đức toàn nhìn thấy bọc đồ, vội vàng bảo vệ Hoàng Thượng ở sau người.

Sắc mặt của Lý Liệt và Lương phi, còn có Lưu ma ma sau khi nhìn thấy ta đều biến đổi.

Lương phi dẫn đầu mở miệng: “Hoàng Thượng thứ tội, đây là cung nữ mới tới trong cung của thần thiếp, chân tay có hơi vụng về, đã va chạm đến Hoàng Thượng.”

Tâm trạng của Hoàng Thượng không tồi, cho nên nghe vậy chỉ cười, đẩy Lý Đức Toàn ra, sau đó nhìn về phía ta, hỏi: “Trong bọc này là cái gì vậy?”

Ta cúi đầu không nói lời nào, cả người run rẩy, có vẻ rất sợ hãi.

Lý Đức Toàn không đợi Hoàng Thượng phân phó, bèn đi tới dùng chân đá văng ra bao đồ ra.

Từng khăn vải bố màu trắng dính đầy máu xỏa ra, trong đó còn có mấy chiếc quần rách nát, trên quần dính đầy máu thịt nhàn nhạt, khiến người xem sợ hãi đến mức rụng rời.

Hoàng Thượng thấy vậy hít hà một hơi, nước mắt Lương phi rưng rưng rồi chảy xuống, bà đã nhận ra đây là đồ gì.

Ta lên tiếng đúng lúc: “Hoàng Thượng thứ tội, những thứ này là mảnh vải và quần của nhị Hoàng tử dùng để thay và băng bó miệng vết thương, ngài ấy lo lắng nương nương nhìn thấy sẽ đau lòng bèn sai nô tỳ mang đi chôn ở nơi không ai chú ý tới, vừa rồi chính là nô tỳ đang chôn thứ này……”

Hoàng Thượng nghe vậy tiến lên vài bước, nhìn những mảnh vải mang đầy máu ở mặt đất, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên cái quần kia, trên quần dính huyết nhục không rõ, không cần phải nói cũng biết lúc ấy miệng vết thương này nghiêm trọng cỡ nào, Hoàng nhi của ông đã phải chịu sự đau khổ lớn đến mức nào.

Hoàng Thượng quay đầu lại nhìn về phía Lý Liệt, tầm mắt dừng ở hai chân hắn, run rẩy hỏi: “Liệt nhi, còn đau không?”

Lý Liệt liếc mắt nhìn ta một cái thật sâu, ngay sau đó mới trả lời: “Nhi thần không đau……”

Lời này vừa nói ra, Lương phi là người không thể nhịn được trước, bà lập tức quỳ gối trước mặt Hoàng Thượng, nước mắt bà trào dâng: “Hoàng Thượng, thần thiếp chỉ có một đứa con là Liệt nhi, đứa nhỏ này hiểu chuyện, đau lòng người mẫu phi này là thiếp, cũng đau lòng ngài người phụ hoàng này, nên mới không muốn ngài phải phiền lòng.’’

“Nhưng thần thiếp thật sự có vài lời nói nhịn không được muốn nói, sao có khả năng hắn không đau được chứ? Ngày nào hắn cũng đều đau đến mức không thể đi vào giấc ngủ, hắn sợ thần thiếp lo lắng nên không nói cho thần thiếp biết, chỉ là mẫu tử liền tâm, sao thần thiếp lại không biết được chứ?’’

“Lại còn có có tiểu nhân hạ độc vào thuốc của hắn, hắn sợ người đau lòng sốt ruột, nên không cho thần thiếp nói cho người biết, hắn vẫn luôn cam chịu ấm ức một mình, thần thiếp thân là mẫu phi hắn, thật sự đau lòng thay hắn……”

12

Lương phi nói vậy khiến sắc mặt Hoàng Thượng trở nên cực kỳ khó coi, đặc biệt là câu “Có người hạ độc” kia, quả thật đã chạm vào vảy ngược trong lòng Hoàng Thượng.

Đây cũng là hiệu quả mà ta muốn, thời điểm vừa nhìn thấy biểu cảm không tình nguyện của Lương phi trên bàn cơm, ta liền nghĩ tới biện pháp này.

Ngày đó vì chuyện phế Thái Tử nên văn võ bá quan cả triều đều đến đây náo loạn phiền Hoàng Thượng, chờ Hoàng Thượng xử lý xong chuyện này thì Lý Liệt cũng đã băng bó xong miệng vết thương. Cho nên Hoàng Thượng vẫn chưa nhìn thấy miệng vết thương của Lý Liệt nghiêm trọng đến mức nào.

Những mảnh vải và quần dính máu hôm nay vẫn luôn được ta cất đi để phòng ngừa mọi chuyện, hiện giờ mang ra chính là khiến Hoàng Thượng đích thân cảm thụ vết thương của Lý Liệt nghiêm trọng như thế nào.

Lý Ngao dùng khổ nhục kế, ta đây cũng sẽ dùng tương tự.

Phản ứng của Lương phi cũng nằm trong kế hoạch của ta, bà vốn là người xúc động, ngày đó nếu không phải Lý Liệt ngăn cản thì đã sớm đi nháo loạn Ngự Thư Phòng rồi.

Chỉ là ngày đó không thích hợp làm ầm, hôm nay lại thích hợp.

Quả nhiên, Hoàng Thượng nghe vậy tức giận đến mức toàn thân phát run: “S/ú/c si//nh……”

Một câu này không cần phải nói rõ, chính là đang mắng Lý Ngao, vì trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, độc dược kia chỉ có thể là đám người Lý Ngao hạ, kể cả không phải Lý Ngao thì cũng là nhóm người bè phái ủng hộ Lý Ngao nhất.

Lý Liệt mở miệng khuyên một câu: “Phụ hoàng bớt giận, may mắn phát hiện sớm nên nhi thần vẫn chưa trúng độc, chuyện này cũng không cần nhắc lại nữa, nó sẽ làm liên lụy đến rất nhiều người ……”

Lý Liệt khoan hồng độ lượng càng làm tôn lên tâm tư ác độc của Lý Ngao, đương nhiên cán cân trong lòng Hoàng Thượng sẽ nghiêng về phía Lý Liệt.

Lúc này, một tiểu thái giám chạy chậm tiến vào, trực tiếp quỳ gối trước mặt Hoàng Thượng: “Hoàng Thượng Hoàng Hậu nương nương quỳ gối ở bên ngoài Cảnh Dương Cung, ngài ấy cầu Hoàng Thượng để thái y đi khám cho đại Hoàng tử, nói rằng đại hoàng tử sắp không chịu được nữa……”

Hoàng Thượng nghe vậy, lửa giận dâng lên, chỉ vào tiểu thái giám giận dữ nói: “Đi nói với Hoàng Hậu, cho nàng ta cút về Vị Ương Cung, nếu lại cầu xin cho cái tên su/c si/n/h Lý Ngao này nữa thì vị trí Hoàng Hậu này nàng ta cũng không cần làm nữa đâu.

“Đồ hèn nhát, vừa mới bị sốt đã lập tức muốn chết, nhi tử như vậy ta coi như chết rồi cũng được……”