Chuyển ngữ: Irisbo
***
Ngày hai ba tháng sáu năm thứ bảy thời Minh Thuận Đại Ngụy, hai bên bờ sông Tuy thời tiết trong xanh, theo hoàng lịch thì hôm nay là ngày cực cực tốt, thích hợp cho việc động thổ, chôn cất, phá dỡ, di dời đến nơi khác. Nếu muốn giết người thì không ngày nào tốt hơn ngày này.
Vì vậy hai nước Yến – Ngụy thuận theo ý trời, hôm nay trực tiếp quyết đấu.
Hai bên đều xuất ra mấy chục chiếc thuyền chiến, đối mặt trên con sông Tuy, khoảng cách giữa hai bên không rộng cũng không hẹp, đứng trên tàu có thể trông thấy hình dáng đối phương.
Đứng giữa cuồng phong, Cao Trầm một thân áo giáp, dải lụa màu đỏ gắn trên mũ giáp tung bay phất phới trong gió, cùng với khuôn mặt lạnh lùng của hắn tạo nên sự đối lập rõ nét.
Cao Trầm đứng đầu thuyền trong chốc lát, sau đó liền có một binh lính đến gọi. “Đô úy, Tề Vương mời ngài qua đó.”
Cao Trầm đi theo người lính đó vào khoang thuyền, nhìn thấy Hạ Lan Duệ đang thưởng trà với vẻ mặt vui vẻ. Liếc thấy khuôn mặt hận thù nặng nề của Cao Trầm thì không khỏi bật cười. “Coi con khẩn trương chưa kìa, lại đây uống trà nào. Đây chính là trà cữu cữu đích thân pha, đến khi trở về Dục Đô thì không chắc con có lộc để mà có thể uống được đâu.”
Cao Trầm ngồi đối diện ông ta. “Cữu cữu, con còn chưa đồng ý…”
“Đừng để ta nói đến lần thứ hai. Nào, uống trà đi.” Hạ Lan Duệ thản nhiên nói.
Cao Trầm nhướng mày, dường như đang đè nén lửa giận. Hắn nâng chung trà lên tùy tiện uống một ngụm liền đặt xuống, quay đầu nhìn giá bút trên bàn, không nói một lời.
Hạ Lan Duệ đánh giá hắn trong chốc lát. “Cữu cữu phải nói với con thế nào đây, Tiểu Lục không xảy ra chuyện gì cả. Cữu cữu chỉ muốn Tiểu Lục giúp ta chút việc, sẽ không gây hại gì đến nó dù chỉ một chút!”
Cao Trầm quay đầu lại. “Trước khi hai quân ra trận, người lại mang một thiếu nữ yếu ớt lên thuyền chiến, sau đó còn áp tải nàng lên tàu ép nàng kêu gọi đầu hàng, vậy mà nói sẽ không làm hại đến nàng? Cữu cữu, nam tử hán đại trượng phu theo lý thì bảo vệ nước nhà là chuyện phải làm, cớ sao lại đi lợi dụng một thiếu nữ để giành thắng lợi? Cao Trầm thiết nghĩ, đây là việc một nam tử hán không nên làm.”
“Cái tính khí nóng nảy này của con thật là mãi cũng không chịu thay đổi.” Hạ Lan Duệ lắc đầu. “Các tướng sĩ đầy khắp trên thuyền không phải con dân Đại Yến sao? Có phương pháp giải quyết vấn đề tốt hơn, làm sao lại phải chấp nhận hi sinh tính mạng các binh lính? Cữu cữu nếu đã dám đưa Tiểu Lục xuất hiện thì chắc chắn sẽ có cách bảo vệ nó an toàn trở về, con phải tin ta.”
Cao Trầm khẽ cụp mắt, vẻ mặt có chút không cam chịu, một lát sau không chút do dự ngẩng đầu lên. “Không được. Con vẫn không đồng ý. Chúng ta hãy đổi cách khác đi. Con tình nguyện xin đi tiên phong, dù có mất cái mạng này đi nữa thì cũng nhất định sẽ đánh thắng trận, chỉ cần người đừng mang một cô gái yếu đuối ra để uy hiếp!”
Vẻ mặt Hạ Lan Duệ trở nên lạnh lẽo vài phần. “Vì để con yên tâm, ta đã phá lệ cho con lên thuyền chính. Giờ phút này con lại như vậy, đây là con muốn đối nghịch với ta phải không?”
“Cữu cữu…” Cao Trầm vừa mới nói được một nửa bỗng cảm thấy đầu váng vất, hắn khiếp sợ nhìn Hạ Lan Duệ lại quay sang chén trà trong tay. “Trong trà… đã bỏ cái gì?”
Hạ Lan Duệ thở dài. “Con hãy ngủ một giấc thật ngon đi. Có lẽ khi tỉnh dậy mọi chuyện đã kết thúc, đến lúc đó cữu cữu sẽ trả lại cho con một Tiểu Lục hoàn hảo không hao tổn gì.”
Cao Trầm tựa hồ không cam lòng, tay chống án kỉ muốn đứng dậy, nhưng cuối cùng lại vô lực té sấp lên án kỉ, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Hạ Lan Duệ nhìn nhìn một lúc, gỡ ngọc bội bên hông Cao Trầm, phân phó nói. “Đưa Cao đô úy ra khoang thuyền sau an bài ổn thỏa, cử người trông coi, xảy ra bất cứ chuyện gì ta sẽ hỏi tội các ngươi.”
Binh lính nhận lệnh đi khỏi, lúc này Hạ Lan Duệ mới đứng lên đi đến phòng cách vách, gõ cửa rất khách sáo. “Bổn vương có thể vào không?”
Bên trong không có tiếng động, ông ta cười cười đẩy của vào, quả nhiên nhìn thấy một người xiêm y đỏ thắm ở bên giường, đầu dựa vào cột giường, khuôn mặt không có chút biểu cảm.
“Tiểu Lục, chuẩn bị tốt chưa? Lát nữa mọi chuyện tứ thúc đều dựa vào con đấy.” Hạ Lan Duệ híp mắt cười nói.
Ánh mắt Thương Lâm lãnh đạm, khi lướt ngang qua người ông ta cũng không dừng lại, cô giống như một thân xác không có sức sống.
“Con không nói lời nào Tứ thúc coi như là con đồng ý.” Hạ Lan Duệ nhún vai. “Chờ xong chuyện lần này, ta sẽ tặng cái này cho con coi như lễ vật.”
Sợi dây màu đỏ buộc vào miếng ngọc bội, chất liệu ngọc tốt, bóng mượt, hình chạm khắc quen thuộc. Thương Lâm nhíu mày, nghĩ ngợi giây lát, lập tức nhớ ra, đây là miếng ngọc bội cô đã từng thấy Cao Trầm đeo bên hông.
Đây là ngọc bội của Cao Trầm.
“Ông đã bắt Cao Trầm?” Cô thản nhiên hỏi.
“Nó rất quan tâm đến con.” Hạ Lan Duệ nói. “Vừa nghe nói ta áp giải con ra trước cuộc chiến liền luống cuống tay chân, đã vậy còn đuổi theo lên thuyền. Vừa mới lúc nãy còn chạy lại nói với ta, nguyện ý dẫn quân đi đầu, chỉ xin ta đừng đưa con ra ngoài. Chậc chậc chậc, thân là trưởng bối ta không thể không nói, Tĩnh Chi thật đúng là một kẻ si tình.”
“Cho nên ông đã bắt giữ Cao Trầm?” Thương Lâm nói.
“”Chỉ là khiến cho nó ngủ một giấc mà thôi, hết thảy mọi chuyện đều tốt, nó sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Hạ Lan Duệ mỉm cười. “Đến lúc đó miếng ngọc bội này sẽ giao cho con, con có thể tự mình thắt lại cho nó.”
Tay phải Thương Lâm nổi gân xanh, vịn vào cột giường, từ từ đứng lên. Cô vẫn như cũ, vẻ mặt không hề thay đổi, ánh mắt lạnh băng. Hạ Lan Duệ cười khoái trá, “Con đồng ý đi ra ngoài?”
“Đến y phục thúc cũng đã chuẩn bị đầy đủ, vậy thì sao con có thể không đi đây?” Cô trào phúng cười. “Một bộ xiêm y đỏ rực như thế này, đúng là làm bia ngắm rất tốt.”
Quần áo hôm nay của cô do Hạ Lan Duệ sai người đưa tới, nguyên bộ xiêm y từ phần váy đến cổ áo là một màu đỏ rực, phối với áo choàng cùng màu, sau khi mặc vào bản thân giống như đang ở trong một quả cầu lửa, càng dễ khiến người khác chú ý.
Hạ Lan Duệ nhìn chằm chằm Thương Lâm một hồi, gật đầu tán thưởng. “TIểu Lục ở Ngụy cung một năm đúng là sống không tệ, cứ như là thay da đổi thịt, so với thần sắc ngơ ngác trước kia thì khiến người khác thích hơn nhiều.”
Thương Lâm quay đầu đi. “Tất cả là nhờ tứ thúc ban tặng. Đa tạ.”
***
Thương Lâm từ trong khoang thuyền tiêu sái bước ra ngoài, mỗi một bước đi đều bình ổn. Trên chân là đôi hài có gắn hình đầu phượng tinh xảo, làm bằng gỗ bạch đàn, nhìn rất đẹp mắt, nhưng tuyệt đối không thích hợp cho việc đi lại. Cô vừa đi trong lòng vừa tự cười khẽ, Hạ Lan Duệ suy xét thật chu đáo, cho dù đã biết cô là một cô gái vô dụng, trói gà không chặt nhưng đều phòng ngừa mọi lúc.
Ninh Tố đi sát phía sau cô, theo cô đi đến mặt tàu ở mũi thuyền. Nàng ta giờ phút này cũng thay đổi thành cách ăn mặc của binh lính, tay phải cầm kiếm, bất cứ lúc nào cũng trong tư thế khống chế cô.
Thương Lâm đứng trên tàu, đưa mắt nhìn bốn phía, trông thấy trên mặt sông rộng lớn hàng loạt các thuyền chiến đang neo đậu, cờ xí tung bay phất phới, binh lính phủ khắp, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, sắc bén của đao, thương, chiến, kích. Chỉ nhìn thôi cũng khiến lòng người kinh sợ.
Nếu đổi lại là trước kia, nhìn thấy chiến trường như thế này Thương Lâm nhất định sẽ rất bối rối. Nhưng hôm nay lại khác. Cô rất bình tĩnh, một loại bình tĩnh chưa bao giờ có. Mọi chuyện đêm hôm đó không ngừng cuộn trào trong đầu cô, chỉ cần nhắm mắt lại dường như cô còn có thể ngửi thấy mùi máu nồng nặc. Đó là máu từ người Tô Kị, nhuốm đỏ quần áo cô, khiến cô mấy ngày này, mỗi đêm đều không được ngủ yên.
Bất luận là ân oán gì thì cũng phải giải quyết hết. Cô sẽ không để Hạ Lan Duệ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, lại càng không cho phép để ông ta làm hại đến những người thân cận xung quanh cô. Tuyệt đối không.
Dịch Dương đứng trên tàu, trầm mặc nhìn về bóng dáng đỏ thắm ở đầu thuyền đối diện. Vì cách quá xa nên anh không nhìn thấy rõ vẻ mặt của cô, chỉ có thể thấy bóng dáng hao gầy, váy áo đón gió thổi bung lên, mái tóc đen dài tung bay trong gió.
Cô cứ như vậy đứng ở mũi thuyền, giống như một đóa hoa sen đang nở bừng giữa dòng sông. Mái tóc đen mượt cùng xiêm y đỏ thắm, cực kì xinh đẹp nhưng cũng khiến người ta đau lòng.
Hạ Lan Duệ đứng trên tàu trong chốc lát, phía đối diện quả nhiên truyền đến tiếng kêu gọi đầu hàng của Phiêu Kị Tướng Quân Ngụy Quốc. “Tề Vương điện hạ, ngài đây là có ý gì?”
Ông ta đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh, cận vệ ngầm hiều nâng cao giọng. “Tề Vương điện hạ ngưỡng mộ Ngụy Hoàng đã lâu, nay khó có dịp được gặp, muốn mời Ngụy Hoàng gặp mặt một lần. Điện hạ đã chuẩn bị rượu Truy Hương Lục rất nổi tiếng ở Đại Yến, Ngụy Hoàng nhất định sẽ thích.”
Mời Dịch Dương gặp mặt một lần? Thương Lâm nhíu chặt mày, bình tĩnh nhìn tàu chiến hướng đối diện, không biết Dịch Dương sẽ trả lời như thế nào.
Bên kia trầm mặt trong chốc lát, rốt cuộc phát ra thanh âm, nhưng không phải là của tướng quân Phiêu Kị, mà là giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa. “Gặp mặt một lần? Ý của Tề Vương là muốn trẫm sang đó?”
Hạ Lan Duệ cười, cũng tự mình nói. “Rượu ngon đương nhiên là phải nhấm nháp cùng với người biết thưởng thức. Bổn vương nghĩ, Ngụy Hoàng là một trong ba người ở đây biết thưởng rượu.”
“Ba người?” Giọng điệu Dịch Dương uể oải nói. “Một người là trẫm, một người là Tề Vương, vậy người còn lại kia là ai?”
Hạ Lan Duệ nhàn nhã nói. “Đương nhiên chính là cháu gái của bổn vương, thê tử mới cưới của bệ hạ…”
Thương Lâm tức giận nắm chặt tay, ngay cả hàm răng cũng cắn chặt đến phát đau. Ninh Tố còn cố tình đến đến bên tai cô nói. “Công chúa, người nói gì đi chứ. Không lẽ người không hi vọng được nhanh chóng nhìn thấy Ngụy Hoàng sao?”
Nói cái gì, cô còn có thể nói cái gì? Là khóc lóc sướt mướt cầu cứu, hay là giống như trong điện ảnh thời cách mạng hô to khẩu hiệu. “Vì một đất nước Trung Quốc tân tiến, hãy nhắm vào ta mà bắn” sao?
Kiểu đó đâu có phù hợp chứ!
Ninh Tố chờ trong giây lát, thấy Thương Lâm mím chặt môi, căn bản là không có ý định mở miệng.
Nhưng mà cũng không cần Thương Lâm mở miệng, Ngụy Quốc bên kia đã đáp lại. Ba chiếc thuyền nhỏ từ trên chiến thuyền thả xuống, hướng bên này chèo tới, người mặc bộ áo giáp đúng là Dịch Dương!
Hạ Lan Duệ chăm chú nhìn mặt sông trong chốc lát, quay đầu nhìn Thương Lâm cười nhạt. “Thật đúng là không nhìn lầm con, đúng là có bản lĩnh.”
Thương Lâm không còn sức đi so đo việc ông ta cười nhạo. Trái tim cô giống như từ trong ngực muốn nhảy ra, hai nhìn chằm chằm vào ba chiếc thuyền nhỏ kia, không di chuyển tầm mắt nửa phần.
Dịch Dương đứng ở giữa, bên cạnh trước sau đều có người bảo vệ anh, đề phòng bị đánh lén. Nhưng như vậy vẫn không được, nếu Hạ Lan Duệ quyết tâm không cần đến thể diện thì rất có thể dùng tên bắn chết tất cả trên thuyền.
Khoan đã, người bên cạnh Dịch Dương là…
Hoắc Hoằng?
Hai chân Dịch Dương vừa giẫm lên thuyền chiến, lập tức trên cổ có lưỡi dao sắc bén kề sát. Cùng lúc đó, Hoắc Hoằng động tác nhanh nhạy kiềm giữ người bên cạnh, nháy mắt thoát khỏi sự khống chế của bọn họ.
Biến cố phát sinh quá nhanh, Thương Lâm vẫn chưa kịp phản ứng lại. Nhưng đương sự là Dịch Dương vẻ mặt vẫn không thay đổi, nâng tay ngăn lại động tác rút đao của cận vệ phía sau, cười nhạt nhìn Hạ Lan Duệ. “Tề Vương điện hạ, nghe danh đã lâu, tiếng tăm như sấm bên tai.”
Hạ Lan Duệ cũng chắp tay. “Ngụy Hoàng khách khí.”
“Tề Vương nói có rượu ngon, trẫm dằn lòng không được nên lại đâ. Lại nhớ đến Hoắc Đại Tư Mã từ trước giờ cũng thích rượu ngon, nên đã dẫn hắn cũng đến đây phẩm rượu.” Ngừng một chút. “Chỉ là chúng ta có ý tốt đến đây làm khách, thế nhưng hành động này của Tề Vương… Tựa hồ không phải là đạo đãi khách.”
Hạ Lan Duệ cười nói, “Ngụy Hoàng thật can đảm, bổn vương bội phục. Bất quá nếu ngươi đã dám đến đây, đương nhiên phải hiểu được sau khi lên thuyền gặp mặt sẽ đến cái gì, giờ phút này cần gì phải giả bộ nữa?”
Chuyển ngữ: Bắp
***
Dịch Dương như bừng tỉnh hiểu ra. “À, thì ra vừa rồi là vì Hoắc Hoằng nên người mới không có bắn loạn tên giết trẫm! A, đúng rồi, hai người các ngươi không phải là đồng minh sao? Không ngờ ngươi lại nghĩa khí như vậy, vì hắn ta vứt bỏ một cơ hội tốt thế.”
Hạ Lan Duệ cười cười. “Vừa rồi không ra tay, đương nhiên là bởi vì sau đó có rất nhiều cơ hội ra tay”.
Dịch Dương trầm ngâm. “Trẫm hiểu. Vừa rồi ở trên mặt sông, nếu xảy ra chuyện gì tất cả mọi người nhìn thấy sẽ hiểu được. Nhưng bây giờ là ở bên trong chiến thuyền, diễn biến tế nào đều tùy thuộc vào ý muốn của các ngươi, có phải thế không?”
“Nếu Ngụy Hoàng đã hiểu được, cần gì phải nhiều lời?” Hạ Lan Duệ nói. “Sau khi ngài băng hà, Hoắc Đại Tư Mã sẽ thay thế ngài thống trị giang sơn Đại Ngụy thật tốt, ngài có thể yên nghỉ.”
“Hắn cho ngươi cái gì?” Dich Dương cười mà không cười.
Hạ Lan Duệ lại không muốn trả lời. “Bệ hạ, ngài cũng đã tới bước này rồi, cần gì phải quản nhiều như vậy?”
Hắn không nói, Dịch Dương cũng có thể đoán được. Chẳng qua là cắt nhường lãnh thổ bồi thường chiến tranh, hằng năm tiến cống. Rồi đợi đến ngày Hạ Lan Duệ cướp ngôi, tất cả mọi mặt đều phải viện trợ cho hắn.
Thương Lâm nói quả không sai, đây đúng là tổ hợp hai kẻ cướp nước.
Nhân lực của hai phía đều đã rút ra vũ khí, thân vệ Dịch Dương mang đến đứng bao quanh bên cạnh hắn, đối mặt với bên ngoài với vẻ mặt nghiêm túc. Mà trước mắt bọn họ là đối thủ rất đông đảo. Tình hình này chính là mấy trăm người đang vây lấy mười mấy người!
Dịch Dương nhìn bốn phía, nụ cười từ từ tắt đi. Anh cụp mắt xuống trầm tư trong chốc lát. “Mục đích của ngươi là muốn mạng của trẫm, hiện giờ nếu trẫm đã nằm trong tay ngươi, vậy có thể thả người không liên quan ra chưa?”
Hạ Lan Duệ nhìn theo tầm mắt anh thì thấy Thương Lâm bị Ninh Tố kèm hai bên, lảo đảo từ khoang tàu phía trên đi tới bên cạnh hắn.
Hắn nhìn chằm chằm Thương Lâm một lúc. “Ngài yên tâm, Tiểu Lục là cháu gái của bổn vương. Ngài yên tâm nhận lấy cái chết, nó hiển nhiên sẽ bình yên vô sự.”
Dịch Dương nhíu mày. “Ngươi thả nàng trước, trẫm có thể đáp ứng ngươi để cho thân vệ hạ vũ khí xuống.”
“Cho dù ngài không làm như vậy, bổn vương cũng có thể lấy mạng của ngài”. Hạ Lan Duệ cười châm biếm. “Động thủ!”
Ánh đao kiếm bén ngót sáng lên, mang theo sát ý lẫm liệt. Vẻ mặt Hạ Lan Duệ đột nhiên cứng đờ. Vẻ thản nhiên tươi cười đột nhiên hóa thành kinh ngạc, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
Thân vệ vốn cầm vũ khí chĩa về phía Dịch Dương đột nhiên đều thay đổi, đồng loạt chỉ về phía hắn. Trong nháy mắt, liền biến thành hắn bị bao vây trong đám người.
“Các ngươi… muốn tạo phản sao?” Một lúc lâu sau, hắn mới nghiến răng thốt ra được những lời này, lộ ra sự lạnh lẽo khôn tả.
“Lời ấy của Tề Vương sai rồi, những người này đều là người Yến, mà hiện giờ quân vương Đại Yến là Hạ Lan Giai không phải là ngươi Hạ Lan Duệ. Bọn họ dùng kiếm chỉ vào ngươi, sao lại nói là tạo phản chứ?” Dịch Dương cười nói.
Hạ Lan Duệ thở hổn hển, ánh mắt ngoan độc giống như muốn giết người.
“À, ta hiểu ý tứ của ngươi. Bọn họ là thân vệ của ngươi, sử dụng kiếm chỉ vào ngươi đương nhiên là đại nghịch bất đạo. Chẳng qua, nếu những người này ngày từ đầu đã bị đánh tráo thì nên nói như thế nào đây?”
Cái gì?
Hạ Lan Duệ còn chưa có phản ứng kịp, lại nghe được giọng tuyệt đối không nên xuất hiện. “Cậu, ngài cũng đừng trách ta. Ta cũng chỉ là phụng mệnh làm việc.”
Hắn quay đầu, thấy Cao Trầm lẽ ra phải đang hôn mê bất tỉnh ở sau khoang thuyền đang đứng.
“Ngươi không ngất xỉu?”
“Đương nhiên là ngất xỉu. Mê dược của ngài chính là thượng đẳng, nếu không phải thân vệ có trách nhiệm, suýt nữa ta chưa tỉnh lại được.” Cao Trầm thản nhiên nói. “Chẳng qua là nếu không phải bị ngài bỏ thuốc mê, ta nào có thể danh chính ngôn thuận vắng mặt trên thuyền, ở phía sau bố trí mọi chuyện được chứ?”
Cho nên, hắn cố ý nói với ông ta hắn không muốn để cho Hạ Lan Tích mạo hiểm, hắn biết ông ta sẽ bỏ thuốc mê hắn rồi dùng hắn đi áp chế Hạ Lan Tích!
“À quên mất. Thân vệ bên cạnh ngài đã bị ta đánh đánh tráo từ trước, hiện giờ vây quanh ngươi đó, chẳng qua là cải trang thành thôi.”
“Ngươi?” Vẻ mặt Hạ Lan Duệ khiếp sợ. “Không có khả năng, ngươi không có khả năng làm được….”
“Một mình ta đương nhiên không có khả năng, có điều nếu có ngươi khác trợ giúp sẽ không nhất định.” Cao Trầm cươi cười. “Trầm nhận lệnh đến đây, thân mang trọng trách, chờ giải quyết chuyện nơi này, lập tức quay về phục mệnh với bệ hạ.”
“Bệ hạ?” Hạ Lan Duệ kinh ngạc khôn xiết. “Hắn…”
Dịch Dương nhìn bộ dáng của Hạ Lan Duệ, cười châm chọc. Anh nhớ Thương Lâm từng cùng anh thảo luận qua hoàng đế Yến Quốc, nói ông ta chẳng lẽ thật đúng là loại người bị người khác nắm ở trong tay bắt chẹt hay sao? Lúc ấy anh không có trả lời, trong lòng lại cảm thấy được Yến Hoàng cũng không đơn giản như vậy.
Anh cảm thấy Yến Hoàng Hạ Lan Giai cũng giống mình, ẩn nhẫn chỉ vì chờ đợi một cơ hội thoát khỏi kiềm chế.
Suy đoán này đã được chứng thực khi nhìn thấy Cao Trầm.
Hạ Lan Duệ nghĩ rằng Cao Trầm đến tiền tuyến là vì biểu muội, là nam nữ tình trường, anh hùng thoái chí. Nhưng trên thực tế hắn được Yến Hoàng mật lệnh. Ngay cả đi sứ Ngụy Quốc cũng là không cố ý, chính là vì tìm được cơ hội thương lượng với anh.
Kế hoạch của bọn họ toàn bộ đều rất tốt, duy nhất là không thể đoán được Hạ Lan Duệ sẽ thùa dịp này bắt đi Thương Lâm.
Chuyện mờ mịt kia Hạ Lan Duệ cũng đã hiểu được, nhịn không được ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng. “Không ngờ, thật không ngờ. Ta thực sự là xem thương đệ đệ này. Tốt, tốt lắm, thật không hổ là con trai của phụ hoàng, quả nhiên mưu lược hơn người.”
Vẻ mặt hắn đã có vài phần điên cuồng, như là bị kích động cực độ. Dịch Dương nhân cơ hội hướng người bên cạnh đưa mắt ra hiệu, bọn họ lập tức nhận lệnh đi lên.
Cao Trầm tuy rằng tráo đổi thân vệ Hạ Lan Duệ hơn một nửa, nhưng đây vẫn là địa bàn của hắn, người của hắn vẫn thực sự trung thành. Những người đó nghênh chiến với người của Cao Trầm và Dịch Dương, hai bên giao đấu với nhau.
Hạ Lan Duệ nhất thời điên cuồng, lúc sau liền khôi phục lạn sự tỉnh táo, tầm mắt đảo qua phía bên cạnh, lập tức nhìn thấy Thương Lâm bị Ninh Tố khống chế. Bên cạnh Cao Trầm cũng không có cô gái nào thích hợp có thể giả trang thành Ninh Tố, hơn nữa bản thân cô ta võ công cao, thận trọng cảnh giác, trước sẽ bị Tô Kị đánh bại chẳng qua là phối hợp với Hạ Lan Duệ diễn trò, thật sự muốn đánh tráo cô ta lại rất khó. Cao Trầm suy nghĩ rất nhiều biện pháp cũng chưa thành công, hiện giờ rốt cục thành phiền toái lớn.
Hạ Lan Duệ lập tức đoạt lấy Thương Lâm, chính mình dùng dao đặt trên cổ cô. “Tất cả dừng tay cho ta! Không dừng tay ta sẽ giết cô ta!”
Những lời này uy lực vô cùng, tất cả mọi người đều theo lời của hắn mà dừng tay. Đôi mắt Dịch Dương híp lại, không hề chớp mắt mà nhìn Hạ Lan Duệ. “Nếu ngươi làm nàng bị thương, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”
“Ha ha ha! Tới bước này rồi ta còn sợ cái gì?” Hạ Lan Duệ cười to. “Thất bại thảm hại, bá nghiệp thành hư không, ta cho dù có chạy được cũng không có ý nghĩa gì. Ta liền khiến cho Hoàng hậu Ngụy Quốc chôn cùng ta thì có sao?”
Nghe ý tứ của hắn, cưỡng chế Thương Lâm cư nhiên không phải vì chạy trốn, mà là phải kéo Thương Lâm cùng hắn chết?
Dịch Dương cùng Cao Trầm đều nhịn không được khiếp sợ, không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Lan Duệ mang Thương Lâm lùi đến mép tàu.
Trên cổ là lưỡi dao sắc bén, không chú ý một chút sẽ cắt đứt da thịt mềm mại, Thương Lâm cũng không cảm thấy sợ. Cô nhìn thẳng phía trước, thấy được gương mặt Dịch Dương thoáng trắng bệch. Tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, từ trong mắt anh cô thấy được rõ ràng sự lo lắng cùng khẩn trương.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thẳng vào nhau, cũng là lần đầu tiên đối diện nhau sau nhiều ngày.
Thương Lâm nhếch môi, mỉm cười với anh.
Mãi đến giờ phút này cô mới phát hiện, hóa ra cô yêu Dịch Dương hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng, thế cho nên tất cả mọi chuyện có liên quan đến anh đều khắc sâu vào trong đầu của cô.
Rõ ràng như vậy, giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.
Cô còn nhớ rõ buổi tối trước khi bị bắt đi, anh trêu chọc nói muốn dạy cô thuật phòng thân. Lúc ấy bọn họ từng bàn bạc rằng nếu cô bị người ta bắt cóc, kiếm đặt ở trên cổ thì cần phải làm như thế nào.
“Bọn chúng bình thường đều dùng tay phải để cầm đao, đến lúc đó em cứ như vậy, khủyu tay đánh giật về phía sau, cổ tay luồn vào trong, chớp cơ hội đao của hắn. Đúng, chính là như vậy, đến đây, làm thử một lần với anh.”
Thương Lâm – người vẫn luôn nghe theo không phản kháng – đột nhiên ra tay. Đầu tiên là đánh trúng bụng Hạ Lan Duệ, sau đó trong lúc hắn đang đau đớn, nháy mắt trở mình xoay tay một cái, đoạt lấy trường kiếm trong tay hắn.
Ngay sau đó chuôi kiếm rơi vào bàn tay, cô trở tay cầm đâm mạnh vào phía sau sát bên sườn của mình, thẳng vào bụng Hạ Lan Duệ!
Toàn bộ động tác lưu loát vô cùng, giống như luyện tập qua vô số lần, người bên cạnh đều trợn mắt há hốc mồm.
Thương Lâm nắm chặt chuôi kiếm, chậm rãi xoay người, hai mắt như ứa máu mà nhìn Hạ Lan Duệ. “Buổi tối ngày đó ta nói rồi, nếu ngươi không giết ta, có một ngày ta nhất định sẽ lấy mạng của ngươi.” Cô nghiến răng nghiến lợi. “Ta đã làm được.”
Hạ Lan Duệ đau đớn cúi người xuống, máu tươi từ miệng vết thương không ngừng trào ra ngoài. Hắn hung tợn mà nhìn Thương Lâm, bỗng nhiên ôm chầm lấy cô, đồng thời nhào ngược về phía sau.
Cơ thể nháy mắt mất thăng bằng, sau một giây ngắn ngủi Thương Lâm mới kịp hiểu ra mình bị Hạ Lan Duệ lôi xuống nước theo hắn. Khoảng cách rất cao, khi nước đánh vào người thì trong chớp mắt cô cảm thấy được lục phủ ngũ tạng đều đau. Nước sông lạnh như băng từng chút nuốt chửng thân thể của cô. Cô đang cố gắng muốn thoát khỏi Hạ Lan Duệ, rồi lại cảm giác được ngực bị cái gì bắn trúng.
Đau… Đau quá…
Đó là…. Mũi tên?
Cô cố sức mà ngẩng đầu, xuyên qua dòng nước sông trong veo nhìn đến tàu chiến Ngụy Quốc cung thủ đứng đầy.
Cho nên, bọn họ nhìn thấy Hạ Lan Duệ nhảy xuống, gấp rút bắn tên?
Không ngờ lại bắn trúng cả cô.
Cô cười khổ một tiếng, nghĩ thầm, tránh không khỏi cuối cùng vẫn là tránh không khỏi. Tô Kị bảo vệ cô bên trong thành Truyền Tuy, đã thay cô trúng tên, bây giờ thì cô phải trả.
Ông trời không bỏ qua cho ai.
Hạ Lan Duệ rốt cục buông lỏng cô ra, từ từ chìm xuống nơi sâu hơn. Thương Lâm theo bản năng vẫn duy trì động tác dưới nước, nhưng lúc này cũng không kiên kì nổi nữa.
Ý thức dần mất đi, hoàn toàn khác hẳn với những lúc trước đây. Cô mơ hồ đoán được điều gì đó sắp đến.
Xem ra phải say goodbye rồi…
Có thể giết Hạ Lan Duệ đã đủ rồi, chết cũng không có gì. Chẳng qua là rất tiếc nuối, cô còn chưa kịp nói một câu với Dịch Dương. Bọn họ lâu như vậy không gặp mặt, thời gian ngắn ngủi như vậy một câu cũng chưa thể nói, nghĩ lại liền cảm thấy thực khổ sở……
Kiếp sau, sợ rằng không có cơ hội gặp lại.
Trên lưng có tay ai đó ôm lấy, cô dùng hết sức lực cuối cùng mở to mắt, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia.
Dịch Dương đang ôm cô cố gắng hướng lên phía chiếc thuyền, vẻ mặt anh căng thẳng, còn cô thì thong thả nở nụ cười.
Giống như chuyện rất lâu trước đây, khi đó bọn họ vừa mới bên nhau, có một lần cô vô tình rơi vào ao ở trong ngự hoa viên, được cứu lên sau đó bị giáo huấn một trận rất dữ.
Cô không phục, vì thế khoe. “Lúc em học đại học đã đạt giải quán quân bơi tự do hai trăm mét.”
Anh nói: “Hai trăm mét bơi tự do á? Giỏi thật đấy nhỉ. Vậy lần sau em rơi vào trong hố băng cũng đừng hòng anh cứu em.”
Tên ngốc miệng cứng lòng mềm, cái gì mà lần sau? Thực sự có lần sau chẳng phải anh vẫn ngoan ngoãn nhảy xuống cứu em à?
Nhưng mà đáng tiếc, có lẽ là tới không kịp.
Cô nép vào trong lồng ngực anh, bốn phương tám hướng đều là nước sông lạnh như băng, bọn họ giống như đặt mình vào trong thế giới của ngọc lưu ly. Cô ngẩng cổ, nhìn thấy chiếc cằm sạch sẽ của anh, thầm nghĩ trong lòng:
Dịch Dương, tạm biệt!