Dịch: Vãn Phong
***
Yến Quốc hô hào lí do khai chiến một cách rất đường đường chính chính, giống như là thay trời hành đạo. Đương nhiên Ngụy Quốc cũng không chịu thua kém, dưới tay hoàng đế đều nuôi những cây bút sắc sảo hơn người, chết họ cũng có thể viết thành sống được, huống chi là một bản tuyên ngôn khai khiến mà thôi.
Hịch văn thảo phạt Ngụy vừa được ban ra, Ngụy Quốc đã có ngay sự đáp trả, nói là chuyện Yến Hoàng gặp thích khách không hề có liên quan gì tới Ngụy Quốc, chẳng qua là Yến Quốc muốn lấy chuyện này làm cái cớ để phóng hỏa thiêu Yêm Môn Trấn, khiến cho hàng ngàn bá tánh của Ngụy Quốc bị thiệt mạng, như thế là làm trái với hiệp ước hòa bình của hai nước. Hành vi lật lọng thất tín này thật sự khiến cho Ngụy Quốc không thể nhẫn nhịn được nữa.
Hàng trăm hàng ngàn câu văn hay chữ tốt được viết ra, cuộc bút chiến này không tiếp tục được nữa, thôi thì dùng vũ lực đi!
Khi ngọn lửa chiến tranh vừa được nhen lên, trong thành Cận Dương cũng lưu truyền những tin đồn thất thiệt, toàn bộ đều có liên quan đến Hạ Lan hoàng hậu. Người ta đồn rằng Hạ Lan hoàng hậu da trắng như tuyết, dung mạo xinh hơn hoa, vô cùng kiều diễm, là hồ li tinh mà Yến Quốc đã lựa chọn kĩ càng, đưa sang Ngụy Quốc để mê hoặc hoàng đế Ngụy Quốc. Nếu không, bệ hạ vốn đang sủng ái Hoắc quý phi sao lại đột nhiên mê mệt nàng ta, thậm chí còn vì nàng ta mà xử lí Hoắc quý phi?
Lời đồn càng ngày càng xôn xao, thậm chí cuối cùng còn có người hoài nghi cái chết của Hoắc quý phi phải chăng là do hoàng hậu thiết kế hãm hại? Có lẽ nàng ta không hề độc hại hoàng hậu mà là trúng bẫy của người khác…
“Thật không ngờ Thương Lâm em cũng có ngày trở thành hồng nhan họa thủy như Bao Tự, Đát Kỉ.” Thương Lâm soi gương cả buổi trời, ngắm nghía nhan sắc diễm lệ động lòng người trong gương, cảm thán. “Cảm giác dựa vào sắc đẹp để kiếm cơm cũng không tồi, thậm chí rất tốt.”
“Đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa.” Vẻ mặt Dịch Dương bình tĩnh nhưng lời nói thì hết sức cay độc. “Diện mạo thật sự của em vốn chỉ bằng một nửa Hạ Lan Tích. Anh bị cô ta mê hoặc thì không nói, nếu bị em mê hoặc thì đúng là có lỗi với thị lực 2.0 của anh.”
Thương Lâm đang say sưa đóng vai hồng nhan họa thủy thì bị dội cho một gáo nước lạnh, vì thế cô nắm chặt nắm đấm, giả vờ đánh anh. “Biết ngay là đàn ông các anh cùng một giuộc như nhau: nông cạn, là động vật chỉ dựa vào thị giác!”
Dịch Dương nhướng nhày, vừa không khẳng định cũng không phủ định.
Thương Lâm bỗng nhiên nhớ tới chuyện khác. “Nói thật, anh còn nhớ diện mạo thật của em không?”
Động tác của Dịch Dương khựng lại, anh nghiêng đầu sang nhìn cô.
“Diện mạo của em vốn… kém Hạ Lan Tích nhiều lắm sao?”
Trầm ngâm giây lát, anh khẽ mỉm cười. “Thật ra trước kia anh khá thích mấy người đẹp ngực bực gợi cảm. Ngôi sao mà anh thích nhất là Angelina Jolie.”
Thương Lâm chớp mắt, chưa hiểu anh định nói gì. “Anh thích Angelina Jolie thì liên quan gì tới em?”
“Lẽ nào không không thấy nhìn từ trên xuống dưới hậu cung này, người phù hợp với hình tượng mỹ nhân ngực bực gợi cảm trong lòng anh nhất chính là Hoắc Tử Nhiêu sao?” Dịch Dương nhàn nhã nói: “Cô ta là hình mẫu lí tưởng của anh.”
Thương Lâm cảm thấy cuộc đối thoại này không cách nào tiếp tục được nữa. Nói cô còn thua xa Hạ Lan Tích thì đã quá đáng lắm rồi, bây giờ còn nói thật ra Hạ Lan Tích cũng chẳng là gì, Hoắc Tử Nhiêu mới là hình mẫu lí tưởng của anh. Nếu cô ta đã hợp khẩu vị của anh như thế thì sao lúc trước lại ban chết cho cô ta?
“Nhưng dù Hoắc Tử Nhiêu có hợp khẩu vị của anh đi nữa thì anh cũng không thích cô ta, em đoán xem là tại sao?”
Thương Lâm châm chọc anh. “Sợ bị ông già của cô ta chơi chết chứ sao.”
Rõ ràng là cô định báo thù. Thật ấu trĩ.
Dịch Dương lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc. “Không, nguyên nhân chủ yếu không phải là cái này.”
“Vậy thì tại sao?”
Dịch Dương nhìn cô, cười như không cười. “Đương nhiên là do… cô ta không thể bước vào tâm hồn anh.”
Trong mắt anh tràn ngập vẻ trêu tức, nhưng khi nhìn cho thật kĩ thì sẽ có thể phát hiện ra trong ấy ẩn chứa sự dịu dàng tình cảm. “Cho nên em đã hiểu chưa?”
“Ý của anh là anh chọn em không phải vì dung mạo của em mà bởi vì em đã bước vào tâm hồn của anh?” Thương Lâm nửa tin nửa ngờ?
Không bình thường chút nào! Cái gã này cũng biết nói những lời tình cảm thế sao? Đúng là không giống với anh!
“Không, trên đời này không người phụ nữ nào có thể bước vào tâm hồn của anh. Anh chọn em chủ yếu là do em quá phiền phức.” Sự thật chứng minh, người độc miệng mãi mãi không thể ngừng được việc phun nọc độc xung quanh. “Anh bị sự khăng khăng cố chấp của em khiến cho không còn cách nào khác nên không thể không cúi đầu tuân theo sự an bài của vận mệnh, ở bên cạnh em.”
Thương Lâm: “……”
Tuy miệng Dịch Dương không nói được câu gì dễ nghe nhưng tâm trạng của Thương Lâm vẫn cảm thấy rất tốt, nguyên nhân là do bị câu nói ‘sự an bài của vận mệnh’ của anh làm cho cảm động. Thật ra cũng chả có gì mà phải để bụng, bọn họ đến được đây đã là duyên nợ tốt nhất, đã định là sẽ ở bên nhau mãi.
Vì thế, Thương Lâm không để ý đến những lời đồn đại ấy nữa. Đây cũng đâu phải lần đầu tiên cô hứng chịu búa rìu dư luận.
Vào lúc này mới thấy sự tiên liệu của Dịch Dương là chuẩn xác biết bao. Trong tình hình này, những người đó gán cho cô cái tội yêu nữ do địch phái tới, chuyên làm hại dân chúng Ngụy Quốc. Thời kì hai nước giao chiến với nhau vốn là thời kì nhạy cảm, quần chúng rất dễ bị kích động, khinh suất một chút là những đại thần kia có thể nói ra những lời đại loại như ban chết cho cô.
Nhưng bây giờ thì khác rồi. Trong bụng cô còn có long thai của hoàng đế, cho dù có sai phạm nghiêm trọng đến đâu thì cũng phải hoãn lại vì đứa trẻ, huống chi cô đâu có bị người ta bắt lấy sai phạm nào.
Vì thế, Dịch Dương chỉ cần dùng chút mánh lới là có thể trấn áp được lời đồn thất thiệt này.
***
Giữa tháng năm, đại quân đã được tập hợp xong, đóng tại ngoại thành Cận Dương, chỉ chờ đợi quyết định sau cùng là có thể xuất phát.
Người được chọn là chủ soái là ai?
“Xa Kị tướng quân là thân tín của Hoắc Hoằng nhưng Phiêu Kị tướng quân Lí Hưng lại từng có ân oán với lão ta. Nếu anh muốn áp chế Hoắc Hoằng thì chi bằng hãy phong Phiêu Kị tướng quân làm chủ soái.” Thương Lâm bốc lấy một miếng bánh ngọt, từ từ cho vào miệng, sau đó mới phủi tay, đề nghị.
“Lí Hưng không thích hợp.”
“Nhưng không chọn hắn thì không còn người nào khác cả.” Thương Lâm lo lắng. “Lẽ nào để mặc Hoắc Hoằng hoặc thân tín của lão làm chủ soái? Có câu ‘tướng ở ngoài có thể không nghe theo lệnh vua’, nếu lão giở trò tạo phản thì chúng ta gặp rắc rối to.”
“Đương nhiên anh sẽ không để cho một mình lão nắm độc quyền nơi tiền tuyến.” Giọng Dịch Dương hết sức bình thản.
Thương Lâm nghe ra được ẩn ý trong lời của anh, nghi hoặc thăm dò. “Anh…” Đừng nói là kết quả mà cô đang đoán trong đầu nha.
Dịch Dương quay đầu sang nhìn cô bằng đôi mắt đen kiên định. “Anh muốn tự mình xuất chinh.”
Miếng bánh vừa nuốt vào miệng bỗng nghẹn lại trong cổ họng, Thương Lâm cố gắng lắm mới nuốt xuống được, sau đó cảm thấy khó thở. Cô cúi đầu, bưng bình trà lên châm cho mình một ly, sau đó chậm rãi uống một ngụm nước trà nóng.
“Lâm Lâm…”
“Được, em biết rồi.” Thương Lâm đặt cái ly xuống, giọng rất dứt khoát. “Anh đi đi, em sẽ ở trong cung đợi anh trở về.”“Được, em biết rồi.” Thương Lâm đặt cái ly xuống, giọng rất dứt khoát. “Anh đi đi, em sẽ ở trong cung đợi anh trở về.”
Cô cảm thấy mình thể hiện cũng rất tự nhiên nhưng Dịch Dương lại nhìn cô chằm chằm một lát rồi nói với giọng bất đắc dĩ: “Đừng vậy mà, anh sẽ không có chuyện gì đâu.”
Vẻ ngụy trang của Thương Lâm bị anh nhìn thấu một cách dễ dàng nên không khỏi khiến cô vừa thất vọng vừa uất ức. Thương Lâm giải thích thay cho mình. “Em chỉ… lo lắng mà thôi.”
Dịch Dương ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô, động tác dịu dàng như là dỗ dành trẻ con. “Đừng lo lắng, anh đã trải qua những chuyện còn nguy hiểm hơn thế này nhiều, từng lâm vào tình cảnh còn khốn khó hơn thế này nhiều, không sao đâu.”
“Nói thì nói thế nhưng…” Làm sao mà không lo lắng cho được?
Trước kia anh trải qua bao nhiêu nguy hiểm, cô không ở bên cạnh nên không có cảm giác gì. Nhưng bây giờ khó khăn lắm bọn họ mới được ở bên nhau, những ngày tháng vui vẻ bình yên quá ngắn ngủi thì anh đã phải dấn thân vào một nơi mà biết trước là sẽ chứa đựng rất nhiều phong ba.
Vậy mà cô không thể ngăn cản anh, ngược lại còn phải mỉm cười tiễn anh đi, để anh khỏi phải thấy bận lòng.
Đúng là mệt mỏi quá.
Thương Lâm nở nụ cười miễn cưỡng, coi như là tiếp nhận lời an ủi của anh. “Vậy thì anh phải cẩn thận đấy. Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, đừng có ỷ vào mình có bản lĩnh cao cương rồi cậy mạnh. Nếu để em nhìn thấy anh mang sẹo về thì chắc chắn sẽ tức giận đấy.”
“Đừng có cậy mạnh? Cái này thì anh không nói trước được.” Giọng anh mang theo vẻ vui đùa.
Thương Lâm ngẩng đầu lên. “Anh nói gì?”
“Anh không biết mình sẽ cậy mạnh hay không nên nếu em lo lắng thì tốt nhất là hãy ở bên cạnh mà trông chừng anh.”
“Ở bên cạnh… trông chừng anh?” Thương Lâm từ tốn nghiền ngẫm những lời anh nói. “Ý của anh là…”
“Theo anh ra chiến trường.” Giọng của Dịch Dương thản nhiên như là đang nói tối nay ăn gì. “Vậy thì em không phải ở trong cung một mình rồi suy nghĩ lung tung, cuối cùng lại khiến mọi người không được sống yên ổn.”
“Em làm gì mà khiến mọi người không được sống yên ổn chứ?” Thương Lâm phản bác theo quán tính, nói xong mới nhớ ra đây không phải là trọng điểm. “Anh muốn dẫn em cùng đi đánh trận sao? Không nói giỡn đấy chứ?”
Thương Lâm cảm thấy mình không có nhiều ưu điểm, rất biết thân biết phận, cố gắng không gây thêm phiền phức cho người khác là một trong những ưu điểm của cô. Cho nên khi nghe Dịch Dương muốn tự mình xuất chinh thì lập tức liệt mình vào hàng ngũ những người vô dụng.
Đâu còn cách nào khác. Nếu là ở hiện đại, chỉ số sức mạnh của cô chắc cũng có thể đánh cho kẻ phụ tình của bạn mình một trận nhưng trong thời cổ đại nhà nhà đều có võ công này, quả thật nó không đáng vào đâu. Hơn nữa cơ thể của Hạ Lan Tích quá yếu đuối nhu nhược, bây giờ mà có đánh thì chắc cô cũng chỉ đánh lại Nguyễn Ngọc đã bị chuốc thuốc và Tạ Trăn Ninh đang bị thương kia chứ lên chiến trường thì có mà tìm chết à…
“Anh chán em rồi, muốn tìm một cô vợ mới nên mới cố ý kéo em ra làm vật hi sinh đúng không?” Quá mức kinh ngạc nên cô bắt đầu nói nhăng nói cuội.
Dịch Dương nheo mắt nhìn cô một lát, quay người định bỏ đi. “Được rồi, không muốn đi thì thôi.”
“Đừng… đừng mà!” Thương Lâm vội vàng níu lấy tay áo anh, cười nịnh nọt. “Thần thiếp chỉ nói đùa mà thôi, bệ hạ đừng tức giận!”
Dịch Dương giật tay áo của mình ra nhưng Thương Lâm nắm rất chặt nên không thể rút ra được. “Bắt chước người ta chơi trò mặt dày đấy à?”
“Cái gì mà ‘người ta’? Bắt chước anh chứ ai!” Thương Lâm nói. “Nhờ vào công ơn dạy dỗ của anh nên em mới học được kĩ năng cao siêu như mặt dày mày dạn.”
Cô vừa nói vừa ôm lấy cánh tay Dịch Dương, mặt cọ vào vai anh. “Cho nên anh định dẫn em đi thật sao?”
“Giả đấy!”
Thương Lâm làm như không nghe thấy. “Thật không thể ngờ được anh lại quyến luyến không muốn rời xa em như vậy. Tình yêu anh dành cho em sâu nặng như vậy, khiến em cảm thấy áp lực quá!”
Dịch Dương cười lạnh một tiếng. “Đúng vậy, anh không nỡ rời xa em. Anh sợ mình vừa đi một bước thì em đã bị người ta băm nhỏ như băm thịt rồi, ngay cả khúc xương cũng không chừa cho anh làm kỉ niệm.”
“Có bệ hạ làm chỗ dựa, sao thiếp có thể bị người ta bằm vằm được chứ?”
Dịch Dương liếc cô một cái, tỏ vẻ rất khinh bỉ.
Tình hình bây giờ đã quá rõ ràng. Dịch Dương muốn đích thân xuất chinh, chuyển đấu trường chiến đấu với Hoắc Hoằng từ Cận Dương sang tiền tuyến. Nhưng anh lo là mình vừa đi thì Thương Lâm sẽ bị những người đó rình rập, không cẩn thận chút thôi là sẽ mất mạng như chơi. Đương nhiên anh cũng có thể chọn cách để cô ở lại Cận Dương, sau đó phái thị vệ bảo vệ cô nhưng vừa nghĩ đến cảnh cô bị hãm hại những lần trước, anh liền cảm thấy biện pháp này không được tốt lắm.
Anh đã hứa là sẽ bảo vệ cô. Lời hứa của đàn ông còn nặng hơn Thái Sơn, anh không thể thất tín.
“Ra tơi chiến trường thì mở mắt to một chút, đừng có chạy lung tung, ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, biết chưa?”
Cô dựa vào vai anh, mỉm cười gật đầu. “Biết rồi mà, lằng nhằng quá.”
***
Hai ngày sau, vào lúc lên triều, hoàng đế tuyên bố sẽ tự xuất chinh. Thái độ của Dịch Dương hết sức kiên quyết và cứng rắn, chỉ một lát là đã đàn áp được những lời định ngăn cản. Sau khi trải qua giây lát suy ngẫm ngắn ngủi, Tư Mã đại tướng quân Hoắc Hoằng bước ra khỏi hàng trước tiên, quỳ xuống đất. “Thần nguyện xin phò tá bệ hạ xuất chinh, giương cao uy phong của Đại Ngụy ta!”
Đại Tư Mã đã lên tiếng trước, chúng thần dù có không muốn thì cũng phải quỳ lạy theo, đồng thanh hô to: “Giương cao uy phong của Đại Ngụy ta!”
Sau khi quyết định đích thân ngự giá, hoàng đế lại lấy lí do hoàng hậu đang mang thai, cần được tịnh dưỡng nên sai người hộ tống nàng đến hành cung ở Nam Sơn. Nghi giá của hoàng hậu đến Nam Sơn trước, hôm sau thì hoàng đế cũng mặc quân trang, tư thế oai hùng đứng trước ba quân, rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ thẳng lên trời. “Xuất chinh!”
“Xuất chinh!”
“Xuất chinh!”
***
Đại quân chia thành hai cánh. Một cánh do Đại Tư Mã Hoắc Hoằng chỉ huy, cánh quân còn lại do hoàng đế thống lĩnh. Hai cánh quân chia ra đi hai con đường khác nhau, cùng hướng về phương Bắc, đi về phía sông Tuy.
Đối với một vị hoàng đế từ khi sinh ra đến nay chưa từng ra khỏi thành Cận Dương, nơi xa nhất mà hắn đến là hành cung Nam Sơn thì biểu hiện của Dịch Dương trên đường hành quân đã khiến cho mọi người phải thán phục. Phần lớn thời gian anh đều cưỡi ngựa, đầu đội mũ sắt, chiếc áo choàng đen tung bay phất phới trong gió, dáng người thúc ngựa lao nhanh kia mạnh mẽ không sao tả xiết. Thỉnh thoảng khi anh phát biểu, ánh mắt sắc bén quét qua mỗi một người khiến cho tất cả phải nảy sinh lòng kính sợ.
Suốt đường đi, những quần thần vốn cảm thấy hoàng đế chỉ là một con rối nay đã phải thay đổi cách nhìn, trông anh đâu có giống một tên hôn quân mặc cho người ta bày bố chứ.
Ngoại trừ cưỡi ngựa, thỉnh thoảng hoàng đế cũng yêu cầu ngồi xa giá để nghỉ ngơi. Đối với việc này, mọi người đều cảm thấy chẳng sao cả, duy chỉ có một người là vô cùng chờ mong.
Một ngày nọ, đến thời gian ngồi xa giá tuyệt vời, Thương Lâm dựa vào chiếc đệm mềm mại, duỗi đôi chân đau nhức đến tê dại vì cưỡi ngựa của mình ra. Nhìn thấy phong cảnh ở vên đường, cô không khỏi cảm thán. “Lần trước khi đi qua nơi này, em đang bị Cao Trầm bắt cóc. Ngẫm lại chuyện này cũng đã qua một năm, thời gian đúng là trôi quá nhanh.”
“Cao Trầm…” Dịch Dương cười. “Cũng phải cảm ơn hắn đã cho anh ý tưởng, nếu không thì cũng không nghĩ ra cách ấy.”
Cách một năm sau, cuối cùng thì anh cũng làm thành công chuyện mà Cao Trầm muốn làm, chọn một nữ thuộc hạ có võ công cao cường giả làm Thương Lâm, nghênh ngang đi hành cung Nam Sơn, còn hoàng hậu đích thực thì lại cải trang thành thị vệ bên cạnh anh, theo anh xuất chinh.
“May mà trong một năm nay em đã học được cách cưỡi ngựa, nếu không anh có muốn dẫn em đi cũng hết cách.”
Thương Lâm nhớ lại lần trước, anh cứu cô thoát khỏi tay bọn ăn mày, hai người vội vàng chạy về Nam Sơn ngay trong đêm. Lúc đó cô còn chưa biết cưỡi ngựa nên cuối cùng đành ngồi trong lòng anh, để anh đưa cô về.
Nghĩ lại, đúng là thấy rất nhớ!
“Thế nào, muốn anh cho em đi cùng à?” Dịch Dương rất tinh ý, vừa nhìn là nhận ra ý nghĩ sâu kín trong lòng cô.
“Thôi đi, em cũng muốn lắm nhưng nếu anh và em ngồi chung ngựa thật thì mọi người lại nói bệ hạ bị đồng tính, xuất chinh đánh trận mà còn mang theo nam sủng nữa.”
“Anh thì chẳng để ý tới mấy thứ đó, quan trọng là em có dám chịu mất mặt hay không?”
Thương Lâm lườm anh một cái. “Em không dám. Vừa làm hồng nhan họa thủy, bây giờ lại làm nam sủng tai vạ, đời ngươi sóng gió quá cũng không hay.”
Dịch Dương khẽ bật cười. “Sắp đến Huệ Châu rồi, đêm nay có thể nghỉ ngơi thoải mái được một chút.”
“Thê sao? Vậy em có thể được tắm à?” Mắt Thương Lâm sáng rực lên.
Chuyến đi lần này, điều làm cô khó chịu nhất chính là mấy ngày trời không được tắm rửa, Dịch Dương đến gần một chút là cô thấy không được thoải mái, sợ là trên người mình có mùi gì đó.
“Đương nhiên nếu hoàng hậu nương nương cần thì anh có thể làm tì nữ giúp em chà lưng. Đừng khách khí nha.”
Thương Lâm đảo mắt vài vòng. “Đâu chỉ có chà lưng không thôi. Hay là chúng ta thử tắm chung với nhau đi.”
Dịch Dương ngẩn ra, không thể ngờ được là cô lại trả lời như thế.
Sau đó, đầu óc anh bị câu nói này kích thích nên hiện lên một hình ảnh nóng bỏng, người cũng trở nên cồn cào.
Mấy ngày nay, trên đường đi, hai người không dám quá thân thiết với nhau vì sợ bị nghi ngờ nên anh cũng thấy hơi nhớ nhớ.
Anh mỉm cười rồi gật đầu. “Được, vậy tối nay chúng ta thử xem sao.”
Thương Lâm không tin là anh nói thật. Cô dám chắc là anh sẽ không làm xằng bậy vào lúc này cho nên mới dám nói những lời to gan lớn mật ấy, chứ nếu là bình thường, nói những lời khiêu khích như thế thì kết cục sẽ rất thê thảm!
Ngày hôm sau không xuống giường được là cái chắc.
Đêm đó, đại quân đến thành Huệ Châu, binh lính đóng quân ở ngoài thành, còn hoàng đế thì dẫn một bộ phận thị vệ thân cận của mình vào thành. Những căn phòng sang trọng nhất trong phủ thái thú đã được chuẩn bị sẵn, sắp xếp bài trí lại, làm chỗ dừng chân cho hoàng đế.
Thương Lâm đứng trong căn phòng rộng lớn xa hoa, dùng cây kéo màu bạc cắt một nhánh hoa, tắc lưỡi chậc chậc: “Thái thú ở đây đúng là một người biết hưởng thụ. Nhìn căn phòng này xem, bày bố thật là sang trọng, không thể không phục hắn.” Cô lắc đầu. “Có điều đang lúc chiến tranh mà hắn lại không biết tiết kiệm một chút, đúng là không biết nhìn thời thế. Lỡ như gặp hải một hoàng đế công chính liêm minh thì khó tránh khỏi sẽ bị quở trách.”
“Anh đang định quở trách đây.” Dịch Dương nói. “Xa hoa phô trương thế này đúng là không ra gì, không mắng một trận không được.”
Thương Lâm hiểu ra. “Lại có ý đồ xấu xa đúng không? Anh định lấy Lí thái thú ra mắng một trận để chứng tỏ vị hoàng đế này cần kiệm, yêu nước yêu dân thế nào à? Em đang nghĩ sao tự nhiên anh lại khăng khăng đòi vào thành, dựng ngự trướng ở ngoài thành cũng được vậy.”
“Cơ hội tốt thế này sao có thể bỏ qua được chứ? Em cứ đợi đó, ngay mai anh biểu diễn cho em xem.”
“Sao lại phải đợi tới ngày mai?”
“Bởi vì bây giờ anh còn có chuyện phải làm…” Giọng Dịch Dương rất ám muội. “Em quên là ban ngày mình đã nói gì với anh rồi sao?”
Thương Lâm lắp bắp nói: “Anh nói… chuyện đó à? Đừng có giỡn, bây giờ đang đi đánh trận đấy.”
“Còn chưa tới sông Tuy thì đánh đấm quái gì chứ?” Dịch Dương nghiêm mặt. “Làm người thì phải biết giữ chữ tín, đã nói là tắm chung thì phải tắm chung.”
Thương Lâm nghe giọng điệu của anh, lập tức nhớ tới câu: “Ra giang hồ thì phải giữ chữ tín, nói giết cả nhà ngươi thì phải giết cả nhà ngươi[1]…”
Cứu với!
***
Trong lúc Thương Lâm thất thần, Dịch Dương đã tóm được cô và dễ dàng bế cô ra sau bức bình phong. Phía bên trong có một bể tắm rất rộng lớn, thành bể được lát bằng đá cẩm thạch, có một cái đầu rồng mạ vàng đang ngưỡng cổ, há miệng thật to, phun ra nước suối ấm áp.
Nước suối trong veo, có thể nhìn thấy những hoa văn chạm trổ tinh xảo dưới đáy bể, trên mặt nước còn có những cánh hoa trôi lơ lửng. Trong cơn ngạc nhiên, Thương Lâm không thể không cảm thán Lí thái thú thật là chu đáo!
Cô có lí do để tin rằng chỉ cần Dịch Dương muốn, hắn lập tức có thể dâng lên mười mấy mĩ nhân dung mạo yêu kiều, người nào người nấy đều đã được dạy dỗ kĩ.
Sau khi trận tắm rửa dai dẳng này kết thúc, Thương Lâm đã không còn chút sức nào nữa. Cô khoác đại một chiếc áo ngủ bằng lụa trắng rồi nằm xoài lên giường, mặc cho Dịch Dương dùng khăn lau tóc cho mình.
Cơn khát của Dịch Dương đã được giải nên rất thoải mái, tâm trạng cũng rất vui vẻ, động tác chăm sóc cô cũng rất nhẹ nhàng. Thấy hai mắt của cô đã díu lại với nhau thì anh lên tiếng căn dặn. “Em đừng ngủ vội, không lau khô tóc thì dễ bị cảm lắm đấy. Nếu em mà bệnh thì lại làm lỡ việc.”
Anh vừa nói thế, Thương Lâm lập tức không dám ngủ nữa, cố gắng mở to mắt ra, giống như là đang trừng ai vậy.
Dịch Dương thấy thế nên tức cười, cúi người xuống hôn lên cánh môi cô, nhấm nháp cánh môi cô được một lúc thì bị cô đẩy ra. “Anh một vừa hai phải thôi.”
“Được rồi được rồi.” Quả nhiên, đàn ông được thỏa mãn thì rất dễ nói chuyện, giọng anh gần như là nuông chiều cô. “Anh không phá em nữa.”
Thương Lâm hừ vài tiếng, giật lấy khăn tự mình lau tóc.
***
“Bệ hạ.” Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng cầu kiến. Thương Lâm nhận ra đó là giọng của một thị vệ được Dịch Dương tín nhiệm.
“Có chuyện gì không?”
“Có người cầu kiến.”
Câu trả lời này vừa vô phép vừa kì lạ, Thương Lâm nhìn thấy sắc mặt Dịch Dương thoáng có sự thay đổi sau câu nói này.
“Cho người đó vào đi.” Anh nói nhỏ.
“Ai vậy?” Thương Lâm cầm chiếc khăn, hỏi. “Có cần em tránh mặt không?”
Dịch Dương gật đầu. “Em nấp sau bình phong đi.”
Thương Lâm bước xuống giường, nhanh nhẹn nấp ra sau bức bình phong. Đây là một tấm bình phong gồm ba bức ghép lại, phía trên có những hoa văn chạm trổ tinh xảo, vừa vặn có thể để cô nhìn trộm tình hình bên ngoài.
Cửa phòng được mở ra, một đôi giày màu đen bước vào phòng, bước chân vững vàng. Cô nhìn lên trên thì nhìn thấy một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Là một người đàn ông ăn mặc hệt như thị vệ, Thương Lâm nhíu mày nhìn hắn, cứ cảm thấy hình như đã nhìn thấy người này ở đâu đó.
“Trẫm đoán là ngươi sẽ tới trong mấy ngày này, quả nhiên là thế.” Dịch Dương mỉm cười nói.
“Bệ hạ đoán sự như thần, mọi chuyện đều nắm trong lòng bàn tay.” Người kia cất giọng bình thản. “So với ngài, người trên thế gian đều trở nên ngu ngốc đáng cười.”
“Nghe ngươi nói thế, chắc hẳn là trong lòng cũng đã biết được ít nhiều.” Dịch Dương nói. “Ngươi cũng đừng qua buồn. Chuyện xảy ra quá lâu, đối phương đã sớm bày mưu tính kế, ngươi bị lừa gạt cũng là chuyện bình thường.”
“Bây giờ bệ hạ muốn thảo dân làm gì?”
“Hỏi trẫm muốn ngươi làm gì, chi bằng hãy hỏi chính bản thân ngươi muốn làm gì?” Dịch Dương mỉm cười. “Công Tôn, ngươi định làm sao đây?”
Đối diện với Dịch Dương, đôi mắt Tô Kị sâu thẳm không thấy đáy, ẩn giấu một con thú dữ đang ngủ đông.
——————————————
[1] Câu nói nổi tiếng trong bộ phim Người trong giang hồ.