Ta Và Hoàng Thượng… Cùng Phe

Chương 51: Liên hoàn kế




Dịch: Vãn Phong

***

“Em đồng ý với cách nghĩ của anh, chuyện này giống như là Tạ Trăn Ninh vu oan cho Hoắc Tử Nhiêu.” Thương Lâm vùi mình trong chăn ấm, chỉ để lộ đôi mắt sáng long lanh, giọng cũng có vẻ hơi chán nản. “Đám phụ nữ này đúng là phải chiến đấu cho đến giây phút cuối cùng mà, thật là đáng khâm phục.”

Dịch Dương nghiêng đầu qua nhìn cô rồi khẽ búng nhẹ lên trán cô. “Anh thấy sức chiến đấu của em cũng không tồi mà, gần đây diễn xuất rất hay.”

Thương Lâm coi như là anh đang khen mình, cực kỳ đắc ý. “Đương nhiên, hồi đại học em có tham gia câu lạc bộ kịch của trường mà.”

Dịch Dương cảm thấy dáng vẻ của cô lúc này trông rất đáng yêu nên không nhịn được phải véo lấy chóp mũi cô, khiến cho Thương Lâm không ngừng kêu la oai oái. “Em bảo này… anh đừng hễ chút là động chân động tay có được không? Được không vậy?!!!” Cô vừa nói vừa gạt tay của anh ra.

Mu bàn tay của Dịch Dương bị cô đập vài cái nên đã bị đỏ lên. Anh nhìn nó một lát rồi cố tình đưa tay đến trước mặt cô. “Em ra tay cũng nặng thật đấy, ác ghê!”

Thương Lâm nhìn dấu vết đỏ hồng ấy, không thèm chớp mắt. “Đánh thì cũng dã đánh rồi, còn làm gì được nữa? Nếu không thì anh đánh lại em đi.”

Dịch Dương im lặng trong giây lát, sau đó dùng giọng nói hết sức ám muội nói với cô. “Anh thương em còn không hết, làm sao mà nỡ đánh em.” Sau đó, anh còn cho cô một ánh mắt hết sức tình cảm.

Người Thương Lâm run lên. “Đừng đùa nữa, anh không thích hợp nói những lời như thế này đâu!” Cô khịt mũi. “Kì cục chết đi được.”

“Ngoại trừ việc chê bai anh, em không còn gì để nói sao?” Dịch Dương thở dài một hơi. “Thương Lâm tiểu thư à, em còn như thế nữa thì anh sẽ bị đả kích nghiêm trọng đấy.”

Thương Lâm đảo mắt vài cái. “Da mặt anh dày như thế, chắc không dễ gì bị đả kích đâu.”

Dịch Dương hết biết nói gì, chỉ có thể nhìn tay của mình rồi thất thần, trông có vẻ mất mát và cô đơn lắm. Thương Lâm thấy anh ngồi đó giả vờ giả vịt thì tiếp tục đảo mắt vài cái, cũng nhoài qua phối hợp với anh. “Haiz, thật sự đau lắm sao?”

Từ góc này nhìn sang, hình như cô đánh mạnh tay thật, vết đỏ ấy vẫn còn chưa tan mất.

Dịch Dương nhướng mày. “Nếu rất đau thì em sẽ làm sao?”

Thương Lâm nghiêm túc nghĩ một lát rồi khẩn khoản nói. “Nếu không thì để em thổi cho anh nha?” Như là sợ lời này chưa đủ sức thuyết phục, cô bổ sung thêm. “Mỗi lần em họ của em khóc nhè, em đều thổi cho nó.”

Cô đoán là Dịch Dương sẽ không đồng ý, vì cô đã nói đến thế rồi, làm sao anh có thể giống như em họ của cô được. Ai ngờ cô trăm đoán ngàn đoán, không đoán được rằng da mặt Dịch Dương lại dày đến thế.

Tay anh đưa qua một cách hết sức tự nhiên, còn nói rất đường hoàng. “Vậy thì em thổi cho anh đi.” Anh ngừng một chút rồi giọng nói pha thêm chút hài hước. “Nếu không thì em sẽ khóc nhè đấy, chị à.”

…Được lắm, coi như anh giỏi!

Thấy cô tức giận rụt mình vào trong chăn, Dịch Dương bật cười. “Giận rồi à?” Anh đẩy vai cô. “Tốt xấu gì thì cũng phải thổi cho anh đã chứ.”

Thương Lâm không thèm để ý đến anh.

“Về phần Tạ Trăn Ninh…” Dịch Dương ung dung nói và đã thành công thu hút được sự chú ý của Thương Lâm. “Tạm thời em cứ chơi trò vòng vo với cô ta, cẩn thận một chút.”

“Sao thế?” Thương Lâm nhận thấy sắc mặt Dịch Dương có vẻ lạ. “Cô ta có vấn đề gì sao?”

“Không nói rõ được, nhưng anh cảm thấy…” Dịch Dương từ tốn nói. “…rất khác thường.”

***

Cho dù sống chết gì Hoắc Tử Nhiêu cũng không chịu thừa nhận nhưng rốt cuộc nàng ta cũng không thể thoát khỏi hiềm nghi trong chuyện mưu hại Tạ Trăn Ninh. Hơn nữa Dịch Dương không hề có ý định bênh vực nàng ta nên nàng ta liền bị giam lỏng trong tẩm cung của mình, chờ đợi kết quả cuối cùng.

Trong cung điện yên ắng, Hoắc Tử Nhiêu đưa tay gõ lên mặt bàn, lạnh lùng nhìn cô gái đứng đối diện mình, mãi một lúc thật lâu mà không nói gì.

Cô gái kia nhìn thấy ánh mắt của nàng ta nên đặt chén trà trên tay xuống, mỉm cười, nói. “Quý phi nương nương không cần phải lo lắng, chuyện tiến triển tới nước này, hết thảy đều rất thuận lợi.”

Tất cả cung nữ thái giám trong điện đều đã được đuổi ra ngoài, chỉ có Bích Ti đứng gác ngoài cửa, đảm bảo không có ai nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.

“Ngươi bảo bổn cung tự đào cái hố rồi nhảy xuống, nếu kết quả cuối cùng không như ngươi nói, bổn cung tuyệt đối sẽ không tha cho người.” Hoắc Tử Nhiêu nói: “Ta đã tổn thất một thị vệ trung thành tận tụy, bây giờ còn bị giam lỏng trong cung điện này. Trả giá nhiều như thế, nhất định phải có hồi báo thích đáng.”

“Điều này là đương nhiên.” Cô gái kia nói. “Sở dĩ Hoắc Đại Tư Mã đưa nô tì đến chỗ nương nương là vì tin rằng kế sách của nô tì có thể giúp cho nương nương gạt bỏ những chướng ngại của mình. Nương nương có thể không tin nô tì nhưng phải tin tưởng vào Đại Tư mã chứ?”

Hoắc Tử Nhiêu hừ lạnh một tiếng. Nếu không vì cha thì nàng ta đã không làm nhiều chuyện theo lời của cô ả như thế này.

Nàng ta nhớ lại mấy ngày trước, nữ nhân có tướng mạo xấu xí này xuất hiện trước mặt mình, bảo là phung mệnh lệnh của Đại Tư Mã, vào cung hiến kế sách cho nàng ta.

“Nô tì có một cách có thể khiến cho bệ hạ đích thân ra tay xử tự Tạ thứ nhân, kết thù với Tạ thừa tướng.”

Vì bị câu nói này làm lay động, Hoắc Tử Nhiêu liền cố nhẫn nhịn, nghiêm túc nghe theo kế hoạch của ả ta, hành động y như vậy.

Nàng ta phái người đi ám sát Tạ Trăn Ninh nhưng lại cố ý thất bại, để lại sơ hở. Đương nhiên những người khác sẽ hoài nghi là nàng ta giết người không thành. Nhưng nếu ai đó nghĩ thật cẩn thận thì sẽ cảm thấy nếu nàng ta muốn giết Tạ Trăn Ninh thì sẽ không làm qua loa như vậy, ngược lại còn nghi ngờ đây chỉ là khổ nhục kế của Tạ Trăn Ninh.

Sau đó nữa, chính là bước then chốt nhất trong kế hoạch này…

“Lẽ nào tính mạng của Hạ Lan Tích và Tạ Trăn Ninh vẫn chưa đủ để đền bù những uất ức mà hiện nay nương nương phải chịu sao?” Cô gái kia cười nham hiểm, chỉ một câu thôi mà đã có thể khiến mắt Hoắc Tử Nhiêu sáng rực lên.

“Sau lần này, nương nương sẽ không bao giờ nhìn thấy những người mà mình căm ghét nữa.”

***

Gần đây, chuyện hậu cung và triều chính quá nhiều nên đến cả Dịch Dương cũng phải cảm thấy mệt mỏi. Vì thế, trong lúc gặp mặt Tô Kị, anh không nén được mà phải xoa xoa huyệt thái dương.

Tô Kị thấy thế thì lên tiếng mỉa mai. “Nếu Ngụy Hoàng không đủ tinh thần thì có thể triệu kiến thảo dân vào ngày khác, không cần phải miễn cưỡng bản thân.”

Bọn họ đứng trên một tòa lầu cao trong hoàng cung, đưa mắt nhìn ra thì có thể nhìn thấy cỏ xanh um tùm, sắc xuân rực rỡ. Dịch Dương nhìn những cánh hoa đào tươi thắm thì không khỏi nhớ đến bộ dáng của Thương Lâm khi mặc một bộ váy màu hồng phấn, ngồi dưới ánh đèn, chăm chú đọc văn thư. Vì thế, khóe môi anh bất giác cong lên thành một nụ cười mỉm.

“Lòng kiên nhẫn của trẫm đã không còn được bao nhiêu, rốt cuộc thì phải làm thế nào ngươi mới chịu giao ra giải dược đây?” Anh bình thản nói.

Tô Kị trả lời. “Chẳng phải thảo dân đã đưa ra yêu cầu của mình từ sớm rồi sao? Bản đồ phân bố vị trí đóng quân của Ngụy Quốc, chỉ cần Ngụy Hoàng chịu giao nó cho thảo dân, thảo dân sẽ lập tức dâng giải dược lên.”

“Đây hoàn toàn không phải là yêu cầu thực sự của ngươi.” Dịch Dương nói. “Phải làm sao thì ngươi mới chịu nói? Hay là, ngươi chẳng qua chỉ đang kéo dài thời gian?”

“Dựa vào đâu mà Ngụy Hoàng cho rằng đây không phải là yêu cầu thực sự của thảo dân?” Giọng của Tô Kị hơi kì lạ. “Có lẽ thảo dân là người có ý nghĩ viển vông như thế đấy, cho rằng ngài là mẫu người si tình đến nỗi yêu mỹ nhân không yêu giang sơn, vì hoàng hậu mà bằng lòng đánh đổi tất cả.”

Dịch Dương nhìn sắc mặt của Tô Kị, bỗng thoáng hiểu ra. Một đáp án gần như là không thể tưởng tượng được đang hiện lên trong đầu anh. Tô Kị ra điều kiện trên trời như vậy, chẳng lẽ là vì…

“Ngươi muốn hoàng hậu nảy sinh nghi kị với ta?” Anh bật cười nhẹ. “Chỉ cần nàng ấy không hiểu chyện chút thôi là sẽ cảm thấy việc trẫm không dùng bản đồ phân bố vị trí đóng quân đổi lấy giải dược là do không đủ yêu nàng ấy. Ngươi làm nhiều việc như vậy, không ngờ chỉ để phá hoại tình cảm giữa hai chúng ta?”

Anh nói rất thẳng thắn, khiến cho mặt Tô Kị phải biến sắc. “Ngụy Hoàng… xin hãy thứ lỗi vì thảo dân không hiểu được những gì ngài nói.”

“Có hiểu hay không thì trong lòng ngươi tự hiểu lấy, không cần phải nói với ta.” Dịch Dương lạnh lùng đáp.

Anh biết mình đã đoán chính xác, hay nói đúng hơn là đoán đúng một phần. Có lẽ Tô Kị còn có dự định khác nhưng phá hoại tình cảm giữa anh và Thương Lâm mới là mục đích chính.

Nói không chừng ngay cả bản thân Tô Kị cũng không phát hiện được trong tiềm thức của mình lại có ý đồ này.

Thầm thở dài một hơi, anh cảm thấy mình lại nhíu mày nữa rồi. Tình yêu đúng là thứ khiến người ta phiền não.

Tô Kị cảm thấy lòng mình đang rối bời. Thật ra chính hắn cũng không biết tại sao mình lại đưa ra một yêu cầu như vậy, cũng giống như hắn không hiểu tại sao mình lại phải mạo hiểm như vậy, về lại Cận Dương mà chỉ có một mình.

Lúc trước, khi hắn hạ độc Hạ Lan Tích, đó là quyết định dựa vào lí trí. Bất luận thế nào thì chừa một đường vẫn hơn, biết đâu sẽ đến lúc phát huy công dụng. nhưng khi bọn hắn bị Ngụy Hoàng bao vây ở ngoại thành, hắn lại không nói ra chuyện này để dùng nó làm lợi thế.

Khi ấy, tâm trạng của hắn rất phức tạp, nhưng bản năng thì lại không muốn để cô nhìn thấy mình mang cô ra để trao đổi. Ý nghĩ ấy quá kiên định, giống như nếu hắn làm thế thì sau này chắc chắn phải hối hận vậy.

Nhưng Ngụy Hoàng lại bắt được A Nguyễn. Đó là đồ đệ mà hắn đã nhận tám năm nay, người hắn luôn coi như muội muội ruột thịt của mình, cho nên hắn không thể không màng đến sự an nguy của nàng ta.

Cho nên dù không muốn đến đâu thì hắn vẫn phải đổi cô để cứu lấy A Nguyễn.

Nhưng khi giải huyệt cho Thương Lâm, hắn lại không giải á huyệt. Lúc đó hắn nghĩ, như vậy thì cô sẽ không thể nói ra chuyện này, còn hắn thì có thể nắm được một nhược điểm của cô trong tay.

Có điều, chính bản thân hắn cũng không biết mình sẽ dùng nhược điểm này để làm gì.

Sau đó, chuyện tiến triển quá hỗn loạn. A Nguyễn mệnh ở sớm tối, trong cơn tức giận, hắn đã quên mất chuyện hạ độc này, chỉ muốn dẫn người của mình liều chết xông ra ngoài. Nhưng khi hắn cứu được A Nguyễn thì Ngụy Hoàng đã đưa cô về hoàng cung.

Hắn nhận được thư của Ngụy Hoàng, trong thư nhắc đến chuyện cô bị hạ độc, muốn hắn đến Cận Dương để đàm phán.

Vì thế, hắn liền đến đây.

Khi hắn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô giữa hoa cỏ xanh tươi, cánh hoa rơi lả tả thì cuối cùng hắn đã hiểu mình chần chừ không chịu giải độc cho cô chẳng qua là để có cái cớ để được gặp cô mà thôi.

Đê tiện như thế đấy!

“Đó là…” Mắt bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trên lối đi ở phía xa xa, Tô Kị gần như là trợn tròn mắt lên với vẻ không dám tin.

“Cái gì?”

Hắn nắm chặt lan can, chậm rãi nói. “Bóng của người kia rất giống một người.”

Dịch Dương nhìn theo tầm mắt của Tô Kị nhưng chỉ thấy trên còn đường nhỏ và dài, có một cô gái ăn mặc không khác gì các cung nữ bình thường khác. Tuy cơ thể của Từ Triệt rất kém nhưng trong một năm nay, Dịch Dương cố gắng điều dưỡng và luyện tập nên lúc này, tuy khoảng cách khá xa thì anh vẫn có thể nhìn thấy gương mặt vàng như nghệ của cô ta, cùng với… dáng người rất quen thuộc.

Xem ra không chỉ Tô Kị mới quen biết người này mà cả anh cũng từng gặp qua.

Nhưng đó là ai chứ?

Anh nhíu mày, cố gắng vắt óc suy nghĩ lại, cuối cùng thì có được đáp án. “Nguyễn Ngọc…”

Tô Kị ở bên cạnh nói nhỏ. “Lẽ ra nàng ấy không nên có mặt ở đây. Ta đã đưa nàng ấy về Lĩnh Nam rồi, hơn nữa vết thương của nàng ấy có lẽ…”

“Từ lúc bị thương cho tới giờ đã là hai tháng rồi, cho dù đứt một tay thì cũng dưỡng lành chứ nói chi là…” Dịch Dương lạnh lùng nói. “Dung mạo khác xưa, có lẽ là đã mang mặt nạ, nhưng dáng người thì không khác mấy.” Giọng anh châm chọc. “Ngươi là sư phụ của ả ta, đừng nói là không nhận ra bóng dáng của đệ tử mình chứ?”

Tô Kị á khẩu.

Dịch Dương hít một hơi. “Vậy ả ta có biết chuyện Nam Cương Cửu Thanh Hoàn không?”

Vẻ mặt của Tô Kị đã cho anh câu trả lời.

Hai người đàn ông nhìn nhau trong giây lát, sau đó Dịch Dương đột nhiên quát lớn. “Vương Hải!”

Vương Hải vốn đang canh gác ngay chân cầu thang, lập tức đi đến trước mặt Dịch Dương. “Có thần! Bệ hạ có gì căn dặn?”

“Hoàng hậu đâu?”

Vương Hải ngẩn ra, dường như không hiểu sao tự nhiên Dịch Dương lại hỏi tới chuyện này, còn có vẻ hết sức sốt sắng nữa.

“Gần đây hoàng hậu nương nương đang bận xử lí chuyện của Tạ thứ nhân nên sáng nay đã dặn là hôm nay người đến trò chuyện với Tạ thứ nhân…”

***

Bởi vì những căn phòng trong Vĩnh Hạng âm u ẩm thấp, không thích hợp cho người bệnh ở nên sau khi Tạ Trăn Ninh bị thương thì đã được đưa về Giáng Tuyết Hiên tịnh dưỡng. Tuy Thương Lâm rất ghét nàng ta nhưng không thể không giả vờ hiền lành chu đáo, cấp cho Tạ Trăn Ninh tám cung nữ thái giám để hầu hạ tình địch nặng ký này của mình.

Khi Dịch Dương đến đó thì thấy ngoài cửa có không ít người, anh nhận ra quá nửa số đó là người của Tiêu Phòng Điện.

Xem ra Thương Lâm đang ở bên trong.

Không để ý đến sự quỳ lạy vấn án của các cung nữ thái giám, Dịch Dương vội vã đẩy cửa phòng ra, nhanh chóng vòng qua ba bức bình phong thì nhìn thấy gương mặt tiều tụy yếu ớt của Tạ Trăn Ninh. Vết thương của nàng ta vẫn chưa làn nên lúc này đang dựa vào gối nệm, bên môi nở nụ cười nhẹ, giống như vừa nghe được chuyện gì đó rất thú vị.

bên cạnh cô ta là bóng dáng mảnh mai yêu kiều của Thương Lâm.

Trong phòng rất ấm áp cho nên cô đã cởi chiếc áo khoác bên ngoài, để lộ làn váy màu hồng phấn bên trong. Bộ váy ấy càng tôn thêm vẻ trong sáng như một đóa hoa mộc lan trắng của cô, quả là thanh nhã động lòng người.

Nghe thấy động tĩnh phía sau lưng, cô ngạc nhiên quay đầu lại, đôi mắt đen láy nhìn Dịch Dương với vẻ nghi hoặc. “Bệ hạ… xảy ra chuyện gì sao?”

Dịch Dương thở hổn hển, không trả lời câu hỏi của cô mà quét mắt nhìn những thứ trên bàn. Điểm tâm vẫn chưa mất miếng nào, cô chưa nếm quá, tốt lắm. Nhưng cái chén ngọc trên tay cô thì…

Anh lập tức nắm lấy tay cô, nghiến răng hỏi: “Nàng ăn cái gì vậy?”

“…Không có gì.” Thương Lâm bị anh làm giật mình nên trả lời nhanh gọn. “Thần thiếp đang đút Tạ thứ nhân ăn canh gà, còn mình thì không ăn gì cả.’

Thấy thần sắc của Dịch Dương, Thương Lâm đoán được là anh đang lo lắng điều gì nên nói nhỏ. “Hôm nay khẩu vị của thần thiếp không được tốt lắm nên chưa từng dùng qua thứ gì.” E ngại Tạ Trăn Ninh đang ở bên cạnh nhìn nên cô không dám nói quá rõ ràng, chỉ có thể dùng cách nói mơ hồ này để nhắn với anh rằng mình rất cẩn thận.

Nhưng Dịch Dương không hề thấy nhẹ nhõm bởi câu nói của cô mà ngược lại, ngẩn ngơ nhìn ngón tay cô. “Tay của nàng bị sao thế?”

Thương Lâm cúi đầu, ngón trỏ của cô đang bị băng một lớp vải trắng. “Cái này ấy à, lúc nãy không cẩn thận nên bị cắt đứt tay, băng bó một chút là được mà.”

Những thông tin đã đọc được trước đây lướt nhanh qua trong đầu Dịch Dương. Chất xúc tác làm độc phát tác không nhất định phải ăn vào mà còn có thể xâm nhập qua đường máu.

Nếu những kẻ đó bôi chất xúc tác lên miệng vết thương trong lúc băng bó cho cô thì…

Dịch Dương nhắm mắt lại, tự nhủ với mình là không được hoảng loạn, có lẽ anh đang nghĩ quá nhiều.

Nhưng tay Thương Lâm bỗng nhiên thả lỏng, cái chén ngọc rơi xuống đất vỡ thành mấy mảnh. Tay phải cô ôm bụng, vẻ mặt đau đớn, trán toát đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

“Lam Lâm… lâm lâm…” Dịch Dương vội vã ôm lấy cô, lộ ra vẻ hoảng hốt xưa nay chưa từng có. “Em làm sao thế?”

Thương Lâm cố gắng ngước đầu lên, răng cắn chặt, dường như đang ra sức kiềm nén gì đó.

Dịch Dương biết những lúc thế này mình phải trấn tĩnh, nhưng anh lại không thể khống chế được mình mà cứ run lên. Tay anh nắm lấy làn áo bóng nhẵn của cô, một lúc sau mới có thể thốt ra được một câu nói ngập ngừng. “Đừng sợ, anh lập tức đưa em đi tìm đại phu.”

Thương Lâm thấy thần sắc của anh căng thẳng, đôi mắt đen thẳm cứ nhìn cô không chớp mắt, trong đó ẩn chứa sự sợ hãi không cách nào che giấu được.

Nỗi sợ hãi vì sắp phải mất cô.

Cô muốn nói vài lời an ủi anh nhưng vừa há miệng ra thì không nhịn được nữa, máu tươi trong miệng cứ trào ra.

Một ngụm máu tươi được nôn ra, nhuộm đỏ làn váy của cô, cũng khiến cho tay Dịch Dương trở nên lạnh căm trong thoáng chốc.

“Dịch Dương, em đau quá…”

Đây là câu cuối cùng mà cô đã nói với anh trước khi ngất đi.