Châu Ân Hoan gần như phát điên, ba tên ám vệ này ăn nói quàng xiên, con mắt nào của bọn họ thấy nàng vật chết hổ thế? Là con mắt nào nói ngay, nàng phải xem thử xem mắt bọn họ rốt cuộc bị hỏng chỗ nào.
"Con mắt nào của các ngươi thấy hả?" Châu Ân Hoan quát ầm lên.
Cố Tử Yên nhanh chóng bịt miệng nàng lại, nhỏ vội vàng chào Nguyễn công công rồi kéo Châu Ân Hoan đi một đoạn xa.
Nguyễn Phúc dõi mắt hướng theo bóng dáng nàng, y khẽ lắc đầu.
Thật đáng thương cho Châu tiểu thư.
Tất cả sự thật một tay cáo già đã che mất hết rồi.
Phía Cố Tử Yên lúc này.
"Hoan Hoan, chuyện đến nước này chắc chắn là do có người sắp đặt." Cố Tử Yên nói.
Nhỏ nghĩ thông rồi, không thể có chuyện nhầm lẫn vô lý đến mức này.
Ba xe thú vật đầy ắp còn có cả hổ đẩy đến sau lưng Châu Ân Hoan, ba tên ám vệ một mực nói đó là do nàng săn được.
Người có thể mua chuộc cả ám vệ giám sát chỉ có thể là người ngồi trên đỉnh cửu ngũ chí tôn mới đủ khả năng che trời giấu đất thế này.
Cố Tử Yên loại bỏ khả năng tú nữ khác làm ra chuyện này vì chẳng có ai hãm hại người khác cái cách ngớ ngẩn này.
"Ta nghĩ Hoàng thượng đứng sau vụ này." Cố Tử Yên tiếp tục nói.
"Cái gì cơ?" Châu Ân Hoan kinh ngạc, nàng há hốc mồm kinh ngạc.
Nhưng nghĩ lại, nàng cảm thấy lời nhỏ nói rất có lý.
"Đúng, Yên Yên người có khả năng ra tay nhất chỉ có thể là Hoàng thượng.
Nhưng mà tại sao lão già kia lại làm thế?"
Cố Tử Yên trầm ngâm, cuộc tranh tài lần trước Hoàng thượng loại biết bao nhiêu món ngon nhưng món canh buồn nôn của Châu Ân Hoan thì hắn chính tay giữ lại không cần qua hai chủ khảo khác.
Lần này khác một chút, trước mắt văn võ bá quan hẳn không thể nói giữ là giữ một cách vô căn cứ như thế.
Hoàng đế kia bày ra trò dâng thành quả tận nơi chỉ chờ xét rồi duyệt Châu Ân Hoan vào vòng trong, tóm lại Hoàng đế bệ hạ đối với Châu Ân Hoan có chuyện gì đó liên quan đến nhau.
Hết lần này đến lần khác hắn ngầm lót đường cho Châu Ân Hoan bước.
Cố Tử Yên bất giác ngước mắt lên đỉnh cao khán đài, nhỏ trông thấy Vương gia đã trở lại từ bao giờ, y đang trao đổi chuyện gì đó với bệ hạ.
Cố Tử Yên cố gắng nheo mắt nhìn cho thật rõ gương mặt của lão Hoàng đế bí ẩn kia nhưng không cách nào thấy rõ, rèm ngọc phủ kín bưng.
Tuy nhiên dáng người của bệ hạ trông rất quen mắt, chiều cao xấp xỉ với một người.
Đó là Trình Hải.
Đôi mày nhỏ càng cau chặt hơn, ngẫm lại giữa Bắc Viễn và Trình Hải có rất nhiều nét giống nhau.
Song, khí chất hai người lại tương phản vì thế tạo ra một cảm giác khác biệt một trời một vực.
Trình Hải luôn nhận mình là thuộc hạ thân cận của Vương gia, nhưng hắn rất ít khi xuất hiện, hắn cũng chẳng nể nang gì Vương gia đôi khi còn không xem Bắc Viễn ra gì.
Lần tranh tài trước cũng vậy, hắn không có mặt theo hầu Bắc Viễn.
Lần này cũng thế, tuyệt nhiên không thấy bóng dáng hắn đâu.
Cố Tử Yên cảm thấy giữa Trình Hải và Hoàng thượng chỉ có một người được phép xuất hiện.
Nhỏ càng nghĩ càng thấy nghi ngờ, Cố Tử Yên đưa mắt nhìn Châu Ân Hoan đang tiếp tục vò đầu bứt tóc.
Châu Ân Hoan với Trình Hải rất thân thiết, lúc nào gặp nhau cũng kè kè bên cạnh.
Sợ nàng sốc hơn nữa thế nên chuyện Trình Hải và Hoàng thượng nhỏ khoan nói cho nàng biết, tự mình điều tra một phen xem thực hư ra sao.
"Có thể do ngươi là con gái của Thừa tướng, Hoàng thượng muốn cho Châu đại nhân mặt mũi chăng?" Cố Tử Yên cố rặn ra một lý do phù hợp nhất có thể.
Châu Ân Hoan toan nói luôn chuyện ngựa nâu bị tẩm cao lương.
Song, nói ở đây không tiện lắm thế nên nàng quyết định đi tìm phụ thân trước.
Sau khi về lều tìm nơi vắng vẻ trao đổi với Yên Yên cũng không muộn.
"Ta phải đi tìm phụ thân xin người nghĩ cách giúp ta." Châu Ân Hoan nói.
"Ta theo ngươi." Cố Tử Yên đáp ngay.
Hai người bọn nàng nhanh chân đi tìm Châu Văn Quyền, ông hiện giờ đang cho người đi tìm Châu Việt Bân, gần một canh giờ rồi vẫn chưa thấy nhóc con này trở về.
Trong lòng người làm phụ thân như ông không khỏi lo lắng.
Nhưng trông thấy Châu Ân Hoan, ông lập tức vui vẻ: "Tiểu Hoan Hoan của cha, con giỏi quá.
Phụ thân hãnh diện về con lắm."
Châu Ân Hoan gãi gãi má dạ một tiếng, nàng đang lựa lời để nói với phụ thân chuyện nàng không muốn thi nữa muốn ông giúp một tay trở về nhà.
Không biết nói ra những lời này có khiến ông thất vọng lắm không.
Châu Ân Hoan không muốn nhìn thấy phụ thân mình không vui.
Nàng chưa lựa xong lời lẽ đã nghe thấy phụ thân nói tiếp: "Con giỏi lắm, phụ thân cứ ngỡ vòng này con không thể qua nổi.
Ta còn hứa với Cố đại nhân, sau khi con từ hành cung trở về nhà, phụ thân chọn ngay ngày tốt gả con cho Cố tướng quân."
"Hả?" Cố Tử Yên cả kinh, miệng nhỏ vô thức thốt to lên.
Châu Ân Hoan lại một lần nữa choáng váng, nàng cần gấp một chiếc xe cứu thương cùng với bình thở oxi ở thế giới hiện đại ngay bây giờ.
Bà mẹ nó! Gả cho Cố tướng quân?
Nghiệt ngã! Quá nghiệt ngã!
Hôm nay là cái ngày xui xẻo gì vậy nè.
Cố Hạc Hiên cùng Ngũ công chúa tình cảm sâu đậm không thể chia lìa.
Châu Ân Hoan vào vai kẻ đáng ghét chia cắt đôi uyên ương, làm người thứ ba cướp tình lang trong tay công chúa phu quân.
Không được! Nhất quyết không được!
Chuyện làm tiểu tam này vượt quá giới hạn lương tâm của nàng, Châu Ân Hoan thà nhảy vào vòng cuối từ từ nghĩ cách xoay chuyển còn hơn là về nhà chờ gả đi làm người thứ ba.
Thế nên mọi lời nhờ vả giúp đỡ nàng nuốt hết vào trong.
Nàng còn chưa kịp nói câu nào, Cố Tử Yên đã thốt lên: "Không được đâu, không được đâu!"
Ngày hôm nay Cố Tử Yên đã được chứng kiến đôi tình nhân kia quấn quýt nhau thế nào, gả Châu Ân Hoan sang làm vợ của Đại ca nhỏ sẽ khiến Đại ca hận Hoan Hoan cả đời.
Làm sao Cố Tử Yên có thể trơ mắt nhìn chuyện này xảy ra được.
Thấy Cố Tử Yên buộc miệng nói hơi to, nàng vội nhảy vào lấp liếm.
"Cố tỷ tỷ nói đúng, hiện giờ nữ nhi đang là tú nữ của bệ hạ.
Phụ thân không nên nói chuyện cưới gả của con với người khác, tránh cho chuyện này đến tai Hoàng thượng."
Phụ thân nàng gật đầu một cái, Tiểu Hoan Hoan nói đúng, miệng ông không giữ kẽ rồi.
Ông vỗ vỗ bả vai nàng mấy cái rồi mỉm cười ôn hòa nói: "Con gái ngoan đi nghỉ ngơi đi, phụ thân đi tìm Bân nhi."
Châu Ân Hoan gật đầu lia lịa đợi phụ thân nàng đi xa, Cố Tử Yên mới lên tiếng: "Thôi xong rồi, bây giờ ngươi tiến cũng không được, lui cũng không xong.
Phải làm sao đây?".
Nàng cảm thấy cả người mệt lả, mọi chuyện quá rối rắm, Châu Ân Hoan đờ đẫn lắc đầu chẳng biết bản thân nên làm gì nữa.
Hôm nay trời cao chơi nàng một vố quá lớn đánh bay hết tất cả sức lực mà nàng có.
Hiện giờ nàng bại trận hết mười phần.
Cố Tử Yên dìu Châu Ân Hoan đi, biết nàng lúc này đang mơ hồ đến mức sắp khờ dại ra rồi.
Nhỏ đưa nàng về lều nghỉ ngơi trước, tìm cách xoay chuyển sau cũng được.
Trên khán đài lúc này.
Bắc Viễn lúc đầu dự định đến tâu với Hoàng thượng chuyện trong rừng có bẫy săn, khả năng cao là có người gian lận.
Nhưng khi y trông thấy ba xe thú vật cùng vẻ mặt ngây dại của Châu Ân Hoan.
Y biết ngay người gian lận là ai, người đó không ai khác chính là người chủ trì cuộc tranh tài này - Đương kim Hoàng thượng đây.
Vương gia đành nuốt hết mấy lời tố giác vào bụng, y đưa mắt nhìn hoàng huynh của mình, thầm nghĩ đúng là kẻ mưu mô, chuyện gian lận thế này cũng biến nó thành chuyện đơn giản như không.
"Ngươi nhìn trẫm như thế là có ý gì?" Bắc Hải bị y nhìn chằm chằm, hắn khó chịu lên tiếng.
Bắc Viễn nhếch mép, dời tầm mắt ra phía xa, chậm rãi nói: "Thần đệ chỉ khâm phục thủ đoạn của bệ hạ."
Hoàng đế bệ hạ nâng chén trà trên tay, đặt lên môi nhấp một ngụm, hắn không để tâm lời y nói, thứ hắn để tâm lúc này là một vấn đề hấp dẫn hơn.
"Vai ngươi làm sao thế?" Hắn thong thả hỏi.
Bả vai rướm máu đã được y xử lý sơ qua, y phục mới cũng đã thay thế mà hoàng huynh chỉ cần đưa mắt một chút đã nhìn ra bả vai y có vấn đề.
Bắc Viễn nhìn bả vai của mình tựa như chẳng có vết thương nào, y thản nhiên nói: "Hồi Hoàng thượng, thần đệ sơ suất bị hổ cào thôi."
Bắc Hải nhếch môi cười, tên này cũng có lúc bị hổ cào sao?
Hổ nào có thể cào được đệ nhất cung thủ kinh thành thế?
Ý cười càng đậm tràn ra cả khóe mắt, hắn nhướng mày: "Hổ nào cào được ngươi? Hổ mười bảy tuổi nhà Cố thượng thư à?"
"Hoàng huynh!" Chốc lát mặt mũi Bắc Viễn đỏ bừng, y như bị vạch trúng tim đen không kiềm được mà gắt lên một tiếng.
"Ha ha ha, trẫm nói đúng rồi chứ gì?"
"Ồ! Hổ mười bảy tuổi nhà Cố thượng thư trông như thế nào?" Giọng khàn trầm, vang lên phía sau lưng hai người họ.
Hai huynh đệ giật bắn người lập tức xoay người đồng thanh thốt lên: "Phụ hoàng."
Thái thượng hoàng thản nhiên vuốt râu, ông gật đầu một cái tỏ ý bảo miễn lễ.
Ông tiếp tục nói: "Viễn nhi, con cho ta xem thử con hổ mà Hoàng thượng nói đi."
"Khụ...!khụ...!khụ..." Vị Vương gia nào đó cả kinh ho một tràng không nói thành lời, còn Hoàng đế bệ hạ thì sao? Lúc này Bắc cố gắng tỏ ra không biết gì, nhưng bả vai Bắc Hải đã phản bội hắn, chúng run lên vì hắn đang cố nén cười.
Thái thượng hoàng trông thấy Bắc Viễn ho khùng khục như thế, ông híp mắt cười.
"Viễn nhi, chiêu giả ho không trả lời cũ rồi, đổi chiêu đi."
Bắc Viễn bị vạch trần thẳng thừng, y xanh mặt miệng mồm bắt đầu lắp bắp: "Không phải đâu thưa phụ hoàng, nhi thần thật sự bị nhiễm phong hàn."
Vị Hoàng thượng thù dai nào đó nhanh nhạy nhận ra rằng cơ hội báo thù ngay trước mắt, hắn phải nhanh chớp lấy.
Thế nên hắn từng ra một mặt giả nhân giả nghĩa, lo lắng cho Bắc Viễn khôn nguôi: "Hoàng đệ ít khi nhiễm phong hàn nhưng mỗi lần nhiễm bệnh tình đều trở nặng.
Trẫm rất lo lắng cho đệ."
Thái thượng hoàng gật gù, ông chắp tay ra sau lưng đưa mắt nhìn Bắc Hải: "Phụ hoàng nghe nói cao hổ trục phong hàn rất hiệu quả."
"Phụ hoàng nói chỉ phải, cao hổ mười bảy tuổi càng tốt, còn có công dụng bổ dương.
Hay là..." Bắc Hải nhếch môi không giấu nổi nụ cười, đưa mắt nhìn Bắc Viễn đầy ý vị.
"Ha ha ha." Thái thượng hoàng cười một tràng sảng khoái.
Hổ mười bảy tuổi nhà họ Cố...
Cố Tử Yên...
Bổ...!bổ...!dương...
"Phụ hoàng! Hoàng huynh!" Vị Vương gia nào đó lập tức mặt đỏ tía tai, ngượng ngùng rít lên rồi nhanh chân chạy trối chết..